Xương Rồng Đốt Rương

Chương 13:




Lúc vào khu thắng cảnh, trời đã mưa rất lớn.
Có điều, đây là chuyện tốt, mưa ở núi Ngọ Lăng không dài, bây giờ mưa lớn, lúc tới đích quá nửa sẽ nhỏ đi – nhỏ thành mưa phùn là tốt nhất, tiện cho việc xem hình ảnh thận châu hiển thị, bằng không, nếu mưa tầm mưa tã thì có rõ ràng hơn nữa, hình chiếu cũng đều rất khó xem.
Liễu Quan Quốc đã đánh tiếng với bạn rượu Vương Khánh Lượng từ trước, chức bảo vệ của Vương Khánh Lượng ở khu thắng cảnh cũng không phải để ngồi không, điều xe tham quan cho họ dùng, một chuyến chở mười mấy người, đều là xe ba mặt không che chắn, ngược gió đội mưa đi sâu vào khu thắng cảnh: Đêm tối chẳng có phong cảnh gì để nhìn, núi hay cây cũng đều chỉ là những sắc độ màu đen nhạt đậm khác nhau, lúc thì đứng yên, lúc thì lay động trong tiếng gió và màn mưa.
Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư ngồi hàng thứ nhất cho khách, nhưng trên xe nhiều người vậy, Mạnh Kình Tùng còn ngồi ghế phó lái, cũng không tiện nói đến những việc quá bí mật, Giang Luyện hỏi cô: “Ờm…đồ vật, các cô định làm thế nào?”
Đồ vật tất nhiên là chỉ túi mật núi.
Mạnh Thiên Tư đáp: “Xong chuyện ở đây rồi, u năm sẽ theo tôi về Phường Quế Non, cùng nhau mang về thôi.”
Vật quan trọng như vậy, phỏng chừng Thù Bích Ảnh không yên tâm, muốn đích thân đi theo hộ tống về.
“Đại khái…bao giờ về?”
Mạnh Thiên Tư cũng không rõ: “Mấy ngày nữa.”
Vốn cô đã mời khách rồi, nhưng Thù Bích Ảnh tới, lại thêm một trận rộn ràng nữa: Cấp bậc của Thù Bích Ảnh không thấp, hơn nữa Hồ Nam Hồ Bắc gần nhau, có không ít mối quan hệ cũ ở vùng này – nhưng người đó xã giao với Mạnh Thiên Tư là vì nể mặt, đi ăn một bữa lộ cái mặt là xong, nhưng tiếp đãi Thù Bích Ảnh thì khác, vô cùng trịnh trọng, nhà này mời cơm nhà kia mời trà, một ngày ba bữa sắp xếp còn sợ không đủ, chỉ hận không thể cộng thêm cả bữa khuya.
Mà để mối quan hệ của Mạnh Thiên Tư với nơi đây thắt chặt hơn, Thù Bích Ảnh luôn muốn dẫn cô theo.
Mạnh Thiên Tư nhỏ giọng lầu bầu với hắn: “Tôi có quen ai đâu, nhưng người đó đều đã có tuổi, kéo u năm nói chuyện năm đó năm kia, anh cũng biết đấy, người có tuổi chẳng mấy khi gặp được nhau, cứ thấy nhau là trò chuyện liên miên không dứt, sáng nay u năm tôi hửng sáng mới về, trò chuyện cả một đêm – họ nói hăng hái lắm, tôi ngồi bên nghe, buồn chán chết được.”
“Hôm qua tôi mượn cớ về trước, quá mệt mỏi, hôm nay thì mượn cớ phải giúp anh dùng thận châu, từ chối hết, mai… Chắc cũng chẳng thoái thác được nữa.”
Cô ỉu xìu, phỏng chừng quả thực không thiết tha gì mấy chuyện ứng đối thù tạc này.
Giang Luyện cười cười: “Thân phận cô thế này, xã giao là điều khó tránh khỏi, thực ra tiếp khách cũng không nhàm chán quá đâu, so với mặt ủ mày chau đứng ngồi không yên bên cạnh, không bằng cô đảo khách thành chủ, tích cực tham gia xem.”
Mạnh Thiên Tư liếc hắn: “Đảo khách thành chủ thế nào?”
Giang Luyện dạy cô: “Cô xem, u năm của cô là một người lợi hại, có thể nói cả đêm chuyện năm đó với bà ấy thì tuyệt đối cũng không phải người tầm thường, chuyện họ tán gẫu biết đâu đều là những việc hiếm lạ năm đó cùng nhau trải qua, cô nghe thấy chuyện nào có hứng thú thì đuổi theo hỏi, để họ kể cho, người lớn đều thích kể chuyện xưa cho hậu bối cả – đến lúc đó là thành họ kể chuyện cho cô nghe rồi, cô lại thích nghe chuyện họ kể, không phải là đôi bên cùng có lợi à?”
Nghe có lý đấy, Mạnh Thiên Tư đảo mắt một vòng: “Để mai tôi phát huy, nắm cục diện trong tay thử xem… Mai anh làm gì?”
Giang Luyện nghĩ ngợi: “Không có gì bất ngờ thì hẳn là tiếp tục dán mắt thần, máu chóng vẽ lại chuyện đêm nay thấy ra – vẽ cái này phải càng sớm càng tốt, để càng lâu sẽ quên mất một vài chi tiết.”
Hôm nay vừa mới dán mắt thần sau, tổn hao không ít nguyên khí, nếu không tranh thủ ghi lại, phỏng chừng sẽ vì tinh thần không đủ mà quên đi càng nhiều. Mặt khác cũng là để ngừa lỡ như: Nếu tình trạng của Huống Đồng Thắng chuyển biến quá đột ngột, ba người thật sự không kịp gặp mặt thì cũng vẽ xong chụp lại gửi cấp tốc qua để trước khi chết Huống Đồng Thắng có thể xem được, cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Mạnh Thiên Tư chỉ chỉ balo mình: “Tôi có mang theo máy ảnh đi đấy, quay lại không được à?”
Giang Luyện không muốn hắt nước lạnh vào cô: “Cô có thể thử xem, đến khi đó sẽ biết.”
Xem ra quá nửa là không được rồi, Mạnh Thiên Tư không hỏi thêm nữa, thầm tính toán trong lòng: Dù sao ngay mai Giang Luyện cũng đã sớm có kế hoạch rồi, cô ở lại Vân Mộng Phong cũng rất buồn chán, không bằng theo u năm ra ngoài xã giao, đến lúc đó kéo các cô bác đó lại hỏi liên tục, vừa có chuyện để nghe, vừa tỏ được vẻ mình tới cũng không phải để lấy lệ mà là thành tâm cảm thấy hứng thú, cớ gì không làm chứ?
Nghĩ vậy, không còn kháng cự quá nhiều chuyện đối ứng thù tạc này nữa, càng nghĩ lại càng cảm thấy cũng rất dễ thông cảm: “Thực ra u năm tôi…cũng là nhân chi thường tình thôi, tương lai tôi tới tuổi đó, nhắc đến chuyện xuống vách núi hẳn cũng sẽ thâu đêm suốt sáng, này, khi đó chúng ta sẽ trò chuyện những gì nhỉ?”
Giang Luyện nghĩ ngợi: “Chuyện Thần Côn rơi xuống vách đó, nghĩ thôi đã thấy khó hiểu rồi, các cô mở đường, thế mà chú ấy lại đi tiên phong.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Cả dơi lửa nữa, thực ra…hoành tráng lắm đó, phụt một cái xung quanh đều phừng phừng lửa, che rợp khắp trời.”
Nguy hiểm qua rồi, cô lại cảm thấy rất hoành tráng.
Giang Luyện bổ sung: “Cả con rắn lớn kia nữa, Thần Côn sợ đến bất động, không phải nói ngoa đâu, tôi cũng rợn hết cả tóc gáy.”
Hắn nhớ tới một tiếng “Đi” của cô lúc “phục” rắn, và cả cổ tay cô hất sang một phía bên hông, thật sự rất…hào sảng sinh động.
Mạnh Thiên Tư nói: “Còn cả hồ lô rượu nữa, cụ Đoàn tôi viết ‘Vô duyên gặp gỡ, hữu duyên đối tửu’, người đối tửu vậy mà lại không phải là tôi…”
Quá nhiều, nói mãi không hết, còn cả tảng đá thấm máu lúc Giang Luyện dịch lưng ra; giờ phút yên tĩnh lúc ngủ trên giường thừng, rủ rỉ kể chuyện; khi Giang Luyện gặp ác mộng, miệng lẩm bẩm chữ “Mẹ”; lúc mổ núi đến tầng thứ chín, cô bị đám côn trùng có cánh màu đỏ thịt bọc thành xác ướp, mà Giang Luyện thì hét lên bảo cô “Sải một bước dài sang bên phải, đi lên trước hai bước, nhào!”…
Không cần đến năm năm mươi tuổi, bây giờ nghĩ lại cũng đã bừng bừng hứng khởi, tiếp đó lại trầm mặc hoài niệm rồi, qua thêm mấy năm nữa, có khi còn ướt khóe mắt, khàn giọng nói: Năm tháng là con dao không xoay tít, những nguy hiểm vụt thoáng, thời khắc dịu dàng này xảy ra bao nhiêu nát vụn bấy nhiêu, tung bay phấp phới, phiêu tán như những mảnh vỡ trong cái quá khứ chớp mắt đã chẳng thể chạm vào, ánh mắt không xuyên thấu được, bước chân cũng chẳng chạm tới, chỉ có thể thật lâu về sau, vào một buổi tối yên tĩnh, anh kể tôi cười, anh thổn thức tôi than thở, anh đỏ ửng đôi mắt đã đục ngầu, tôi run rẩy khóe miệng đã chẳng còn đầy đặn, chồng chéo nếp nhăn.
Giang Luyện cũng lặng thinh, không biết tâm tư đã bay tới nơi nào, sau cùng cười khẽ: “Còn cả con khỉ trắng kia nữa.”
Đúng vậy, còn con khỉ trắng kia nữa, Mạnh Thiên Tư cười khúc khích.
Giang Luyện hỏi: “Sẽ quay lại thăm nó chứ?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Có chứ, tôi luôn cảm thấy còn có thể gặp lại nó lần nữa.”
Lại quay sang nhìn Giang Luyện: “Đến lúc đó gọi anh đi cùng nhé?”
Giang Luyện gật đầu: “Cũng chẳng biết đến lúc đó, nó có còn nhận ra chúng ta không.”

Mạnh Kình Tùng ngồi trên hàng ghế trước, ánh mắt khẽ lướt ra sau rồi nhanh chóng thu về. Trên lớp kính chắn gió giăng đầy những giọt nước, lại không ngừng bị cần gạt nước lau đi, phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc thận trọng của y.
***
Nửa quãng đường còn lại, xe tham quan không vào được, chỉ có thể đi bộ vào.
Cũng may mưa đã nhỏ xuống, hơn nữa cũng đã quen đường, đi cũng khá thông thuận. Giang Luyện để ý: có vài ba người không theo hẳn đến cùng, nửa đường là ngừng, sau khi đến đích, lại có bảy tám người tản ra bốn phía.
Chỉ còn lại Mạnh Kình Tùng ở cùng, y mở chiếc ô đen ra, che cho Mạnh Thiên Tư đang ngồi xổm xuống kéo balo ra lấy đồ.
Mạnh Thiên Tư giải thích với Giang Luyện: “Tuy rằng giờ này sẽ không có ai đến nhưng sắp xếp người canh phòng xung quanh vẫn yên tâm hơn.”
Giang Luyện gật đầu, xem ra lần trước bị Bạch Thủy Tiêu theo dõi một đường dẫn đến những chuyện xảy ra phía sau đã khiến Mạnh Thiên Tư sinh lòng cảnh giác, hành sự cẩn thận hơn trước đây.
Mạnh Thiên Tư khoác đai đeo máy ảnh lên vai, lại móc một lọ thủy tinh lớn ra: “Tôi đã dặn họ cố gắng tránh ra xa nhất có thể, dù sao cũng là bí mật của nhà họ Huống, lại còn là thảm sát toàn bộ mọi thành viên, chuyện thảm như vậy không nên để những người đó xem như xem phim.”
Nói tới đây, đánh mắt liếc Mạnh Kình Tùng.
Mạnh Kình Tùng hiểu ý, do dự vài giây rồi giao ô lại cho Giang Luyện: “Tôi cũng đứng xa chút vậy.”
Y sải bước ra xa hơn mười mét, đứng yên tại đó như một cây thông già bất động. Lần đầu tiên Giang Luyện cảm thấy cái tên Mạnh Kình Tùng đặt rất chuẩn xác (*).
(*) Kình Tùng là cây tùng (thông) cứng cáp, vững vàng.
Giang Luyện thu mắt lại, nhìn thấy Mạnh Thiên Tư đã mở nắp lọ thủy tinh, trung tâm cái nắp nối một sợi xích sắt mảnh dài, tay cô nhấc lên, đồng thời cũng đứng dậy.
Sợi xích sắt kia dài khoảng nửa mét, đầu cuối sợi xích treo một con nhện rất lớn, Giang Luyện trực giác nếu để nó giang hết chân ra thì một cái đĩa thức ăn bình thường phỏng chừng cũng không đựng hết được.
Cũng may con nhện này không giang chân ra mà quặp vào trong như đang ôm chặt lấy cái gì, Giang Luyện nhìn đi nhìn lại cũng không ra manh mối gì, chỉ lờ mờ biết rằng đại khái là hình cầu, to chừng quả bóng bàn, hoặc là trong suốt, hoặc là tàng hình.
Mạnh Thiên Tư trèo lên cái cây từng treo xác giả kia, quấn sợi xích sắt lên, lại nhanh chóng đi xuống.
Con nhện đong đưa trong không trung, nghiêng ngả.
Giang Luyện có phần không tin nổi là đơn giản như vậy: “Thế là xong?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Viên này khác, nó dung hợp viên gốc tôi câu được ở đây, hiện hình sẽ rất nhanh, hơn nữa càng là cảnh tượng giật gân, phức tạp sẽ lại càng hiện ra trước nhất, anh chờ mà xem.”
Nói tới đây, cô huýt một tiếng sáo.
Những người tản ra xung quanh vốn đều mở đèn pin, từng luồng từng luồng sáng hoặc mờ ảo hoặc rõ ràng chiếu khắp mọi phía – tiếng huýt sáo vang lên, trong nháy mắt đã tắt ngóm.
Bấy giờ, xung quanh mới thật là tối đen.
Giang Luyện nuốt một ngụm nước bọt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại hơi căng thẳng, thấy Mạnh Thiên Tư mở máy ảnh ra, không muốn cô phải uổng phí sức lực: “Vô dụng, tôi từng thử rồi, mắt có thể nhìn thấy được nhưng ống kính camera thì không – thế nên mới nói, thứ ống kính chế tạo bằng máy móc này không thể sánh bằng mắt người.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, kể cũng lạ, một cách rất tự nhiên, cô cảm thấy Giang Luyện đã nói vậy rồi thì cũng chẳng cần phải chứng thực nữa.
Cô cất máy ảnh đi: “Có lẽ cảnh thận châu chiếu ra chỉ dành riêng cho mắt người, hoặc là chỉ có tác dụng với giác quan của con người. Quỷ non quan niệm rằng thận châu là nước dãi rồng đấy.”
Lại là rồng, Giang Luyện nhớ tới lời Thần Côn nói đã nhìn thấy hình ảnh rồng trườn khi nâng túi mật núi: “Rồng thần kỳ thật đấy, vẩy rồng, gân rồng, nước dãi rồng gì đó, toàn là báu vật cả.”
Mạnh Thiên Tư tán thành: “Còn có xương rồng nữa, cụ Đoàn nhà tôi đến khi về già mất tích cũng là vì tìm xương rồng đó, nói là châm lửa đốt xương rồng, ánh sáng tỏa ra có thể chiếu rọi thấy được kiếp sau.”
Giang Luyện ngạc nhiên: “Kiếp sau?”
Mạnh Thiên Tư cũng hiểu cách nói này có hơi hoang đường: “Tôi cũng không rõ lắm, nói chung là…cõi hư vô con người tới sau khi chết ấy, dù sao…”
Nói tới đây, cô như nhận ra điều gì, chợt dừng lại rồi khẽ khàng “xuỵt” một tiếng.
Trống ngực Giang Luyện đập dồn.
Hắn cũng cảm nhận được: Mặt đất như mơ hồ có âm rung, đó là tiếng động phát ra chỉ khi có rất nhiều con ngựa đồng thời gõ móng phi nước đại.
Giang Luyện nhìn về phía Mạnh Thiên Tư, muốn hỏi cô: Còn có thể nghe được cả âm thanh nữa à?
Mạnh Thiên Tư lại không nhìn hắn, cô nhìn chằm chằm phía xa, trong con ngươi đen láy từ từ nổi lên ánh sáng màu vỏ quýt.
Đó là…ánh lửa càng ngày càng gần.
Cô nói: “Không phải tôi muốn hắt nước lạnh anh đâu, nhưng mà…”
Giang Luyện ngắt lời cô: “Tôi hiểu.”
Giống như lần này Thần Côn đi trại Dao rất có thể sẽ phải về trắng tay vậy, chuyến này của hắn có lẽ cũng không thấy được gì: Có tên thổ phỉ nào lại đi mở rương, lấy một toa thuốc ra rồi giở ra xem cho hắn đứng cạnh dòm ngó xem toa thuốc phối những loại thuốc gì đâu?
Cơ mà, mượn lời Thần Côn nói: Thử xem sao, không thử sao biết rằng có được hay không chứ.
Hắn tận hết sức mình, hi vọng số trời có thể rủ lòng.
***
Tất cả đều giống y hệt những gì Huống Đồng Thắng đã miêu tả.
Chuyện xảy ra quá nhanh, người nhà họ Huống hoảng hốt lo sợ và hơn hai mươi con ngựa thồ chở nữ quyến cùng rương hòm vừa tới phụ cận đã bị đám thổ phỉ quát tháo không dứt đuổi theo, không gọi hàng, cũng không dương dương đắc ý mà báo danh gì, trong nháy mắt đã bắt đầu tàn sát.
Những đường mắt vung lên giữa không trung đã tuyên bố rõ ràng một sự thật rằng: Hàng giữ người chết, chặt đứt hậu hoạn.
Dù đã xem không biết bao nhiêu lần cảnh giết chóc trong phim, song khi đối diện với cảnh tượng thật, cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt, huống chi, viên thận châu này gần như có thể tác dụng tới đa số các cảm quan của người, ngoài xúc giác ra thì nhìn, nghe, thậm chí ngửi cũng chẳng khác gì đang ở trực tiếp có mặt ở hiện trường.
Giang Luyện gần như sắp không phân biết nổi đâu là hiện thực đâu là hư ảo nữa: Tiếng thét thê lương liên tiếp chui vào tai, mùi máu tươi lẫn với mùi dầu hỏa gỗ cháy khiến người ta có muốn tránh cũng không thể, không ngừng có những cơ thể người lảo đảo liên tiếp ngã xuống – có hai lần, Giang Luyện vô thức nhấc chân, muốn ngăn cản thanh đao mang theo tiếng gió bổ xuống, đã dợm ra nửa bước rồi, lại chợt nhận ra những thứ này chỉ là ảo ảnh, bèn mờ mịt lùi về.
Mạnh Thiên Tư bỗng gọi hắn: “Giang Luyện, anh giẫm phải…”
Giẫm phải cái gì?
Giang Luyện cúi đầu, trông thấy một chân mình đang vùi vào đầu của một người ngồi bên cạnh.
Đó là…cụ nuôi khi còn trẻ, Huống Đồng Thắng?
Cả người Giang Luyện chấn động, lùi lại hai bước, nhưng thực sự không nhịn được, lại tới gần, quỳ một gối ngồi xổm xuống.
Là Huống Đồng Thắng, không sai, mặt mày loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra hình bóng của ngày nay. Ông nằm giữa bụi cỏ, dù đã nín thở nhưng cũng không thể khống chế được mà run lên bần bật.
Cách đó không xa, một người phụ nữ mặc áo quái tử màu trắng ôm một đứa bé liều mạng chạy về phía bên này.

Chém giết qua đi, hỗn độn đầy đất.
Huống Đồng Thắng ôm đứa trẻ chạy đi, người phụ nữ nằm trên mặt đất, đầu và cổ chỉ còn gắn một nửa vào nhau.
Bọn thổ phỉ buộc chung đám ngựa thồ vào một chỗ, rương hòm chất chồng như một ngọn đồi, Giang Luyện tiến lên trước xem, thậm chí còn vô thức tránh những người đang không ngừng chuyển động này.
Có một gã đàn ông vạm vỡ chỉ còn một mắt, trên đầu quấn khăn trắng, sau hông giắt một cái rìa to bản, xắn ống tay áo trái phải lên, lộ ra lông tóc rậm rịt khắp người: “Các anh em, mở rương kiểm hàng! Có tiền rồi, chúng ta ra bến đò đường thủy, tìm mấy cô em trắng trẻo ăn cơm tứ phương thôi!”
Những năm ấy, vùng này có rất nhiều phụ nữ làm nghề buôn da bán thịt tập trung ở các bến đò. Bến đò là nơi thương buôn khách khứa qua lại thường xuyên, nhiều đàn ông có nhu cầu này, túi tiền cũng rủng rỉnh.
Cả bọn cười ầm lên rồi mở rương.
Thô bạo đập khóa hoặc cạy rương, mỗi một nắp riêng được mở ra đều kèm theo những tràng hít mạnh và reo hò mừng rỡ, lần này nhà họ Huống chạy nạn mang toàn là đồ đáng giá, ngoài quần áo và vật dụng cần thiết hằng ngày ra thì đều là từng ống từng ống đồng bạc, trang sức vàng bạc và ngọc ngà châu báu. Bọn thổ phỉ nhìn mà lóa cả mắt, chỉ thiếu điều nhỏ dãi – trong cơn hưng phấn dưới chân chợt đạp phải vật mềm, cúi đầu nhìn xuống, là thi thể chưa kịp dời đi, bèn sốt ruột đá bay ra ngoài.
Lại một cái rương nữa được chuyển tới, lần này khác những lần trước, tên đàn ông mặt rỗ di chuyển nó cơ hồ vừa ôm lấy mặt đã biến sắc, buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp! Trống không!”
Trống không?
Cả bọn sững người, tất cả bao gồm cả Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư đều gần như đồng thời nhìn chăm chú vào cái rương kia.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, những chiếc rương này tuy đều mang kích cỡ, hình dáng và cấu tạo kiểu thông dụng, nhưng chiếc rương đó lại đặc biệt hơn một chút.
Bình thường, rương chỉ dùng để chứa đồ, không có hoa văn trang trí gì nhiều – những chiếc rương khác đều trơn nhẵn, chỉ có nó là quanh thân khắc đầy hoa văn tinh vi.
Hơi thở Giang Luyện dần dồn dập, trong lòng có tiếng nói vang lên: Là cái này, chắc chắn là cái này.
Gã vạm vỡ da đen không tin: “Trống không? Ai vất vả đi chạy nạn mà lại mang rương trống theo chứ?”
Gã mặt rỗ nóng nảy: “Ông ba, em lừa anh làm gì? Trọng lượng cái này…”
Vừa nói, gã vừa tung cái rương trong tay lên mấy cái, ai nhìn cũng đều hiểu, quả thực không có mấy cân: “Còn không biết nặng nhẹ ra sao sao?”
Ông Ba Đen nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Kệ mẹ nó! Vứt vứt, mở cái khác đi, đừng để cái rương trống làm hỏng niềm vui của chúng ta.”
Gã mặt rỗ đáp dạ, tiện tay bỏ cái rương sang một bên, lại lấy một cái khác ra. Trong rương này có không ít trục cuốn tranh, ông Ba Đen thuận tay mở một cuốn ra, là tranh thủy mặc, bên trên có bầy tôm đang chơi đùa, lạc khoản có một dấu ấn đỏ, Giang Luyện vốn định đi qua xem xét cái rương trống bị ném ra kia, bỗng mơ hồ nhìn thấy trên con dấu có chữ “Bạch Thạch”, tim lập tức nảy lên thình thình, nhỏ giọng nói với Mạnh Thiên Tư: “Đồ tốt đấy.”
Vẻ mặt ông Ba Đen ghét bỏ, cao giọng gọi: “Diêm La đâu, trợ tá biết chữ, gọi hắn ra đây xem cái này là cái quái gì.”
Một người đàn ông gầy gò vội vàng tách đám người ra chạy đến, miệng đáp: “Đây ạ.”
Ngoại hình người này thật không dám khen, mắt tam giác đã đành, lòng trắng mắt còn chiếm phần lớn, cổ ngắn, sau đầu nhô cao lên một cục, tướng mạo này còn thích hợp cản thi hơn cả Huống Đồng Thắng.
Ông Ba Đen đưa bức vẽ cho Diêm La xem: “Bức này có đổi được tiền không?”
Diêm La xem trên dưới một lượt, ánh mắt lấp lánh, cười rạng rỡ: “Đây là do thế hệ trước nhà họ vẽ, không đáng bao tiền.”
Ông Ba Đen trừng mắt: “Không đáng bao tiền? Chạy nạn mà mang theo cái này?”
Diêm La cười đến là nịnh nọt: “Nhà thư hương mà, lắm quy củ, mang sách mang tranh mang thiếp chữ, thực ra đều chẳng coi là cơm ăn được… Ông Ba, chúng ta kiếm tiền bạc là đúng nhất rồi.”
Cũng phải, ông Ba Đen mắng chửi vài câu càu nhàu, bỏ lại cuốn tranh vào rương, đá bay ra ngoài: “Mở tiếp!”
Ánh mắt Diêm La tham lam lưu luyến trên cái rương trong thoáng chốc rồi lặng lẽ thu về.
Mạnh Thiên Tư bĩu môi nhỏ giọng mắng: “Không học thức thật đáng sợ.”
Giang Luyện cười, đang định nói gì đó thì bên cạnh bỗng lại có người gọi: “Ông Ba!”
Trong lòng ông Ba Đen sốt ruột, trợn mắt: “Lại gì nữa?”
Theo hướng nhìn lại, có một tên lâu la đầu trọc, sau đầu buộc một bím tóc đuôi lợn, đang cúi người chổng mông nhìn cái rương bị ném đi đầu tiên ban nãy.
Gã mặt rỗ hỏi hắn: “Rương trống, có gì mà xem?”
“Không phải,” Tên lâu la gãi đầu, “Ông Ba, cái rương này…không có khóa, cũng không có đường nối, cái này…mở ra kiểu gì vậy nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.