Xương Rồng Đốt Rương

Chương 7:




Mạnh Thiên Tư giật nảy mình.
Giang Luyện nhìn cánh tay chống cửa của mình, thực ra hắn ra tay quá nhanh, lúc ra tay còn chưa nghĩ ra muốn nói gì.
Lát sau, hắn cúi đầu nhìn Mạnh Thiên Tư, nói: “Ở lại đi, cùng nhau tra.”
Mạnh Thiên Tư bị hắn làm cho ngớ ra, cánh tay giấu sau lưng lại bắt đầu không tự chủ được cọ cọ mặt cửa: “Tôi…gần đây, rất bận.”
Giang Luyện muốn cười: Ừ, cô bận thật, bận chà nóng cho cánh cửa chứ gì.
Hắn nói: “Thiên Tư, cô ra ngoài đi, cô ở trong đó quá lâu rồi.”
Mạnh Thiên Tư không hiểu ra sao: Cô ở trong đâu quá lâu cơ? Phòng trọ á? Cô vừa mới vào đêm nay thôi mà.
Giang Luyện nói tiếp: “Cô phải ra ngoài nhiều hơn, hít thở nhiều hơn, còn nữa…”
Hắn cúi đầu, gập bàn tay trái lại, ngón cái bấm bấm lên đốt ngón tay: “Để tôi tính xem, lần này chắc là cô phải ở lại đấy.”
Mạnh Thiên Tư cũng nhìn tay trái hắn: Hắn còn biết bấm tay nữa à? Nói hươu nói vượn.
Sinh ra trong nhà quỷ non, từ nhỏ cô đã được tiếp xúc với đủ loại người, rất quen thuộc với một số ngón nghề: Thuật sĩ cổ đại thường hay giơ tay ra bấm đốt ngón tay tính toán là bởi ngón tay bẩm sinh có khớp xương giữa khớp xương lại có nếp nhăn vạch ngang, bàn tay hơi gập lại, ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út đặt song song, nếp nhăn nối với nhau, sẽ tạo thành một khung chín ô thiên nhiên, ngón cái qua lại giữa các ô là để tính cửu tinh phi phục, còn gọi là bài sơn chưởng pháp.
Giang Luyện còn biết cả cái này? Không có khả năng lắm.
Mạnh Thiên Tư đầy một bụng nghi ngờ, nhưng Giang Luyện lại làm y như thật, vừa bấm bấm vừa ờ à, còn giơ tay lên vỗ hờ lên trán cô, bảo: “Cúi đầu.”
Mạnh Thiên Tư hoài nghi hắn đang bày trò đùa giỡn, nhưng vẫn vô thức cúi đầu xuống.
Hắn lại cẩn thận “bắt” một cái rồi cúi đầu buông tay, trong lòng bàn tay rõ ràng không có gì, song hắn lại tỉ mỉ gẩy gẩy như đang xem kỹ một vốc hạt giống, vẻ mặt nghiêm túc. Mạnh Thiên Tư nổi lòng tò mò, cũng xem theo.
Im lặng một lúc, Giang Luyện ừ một tiếng: “Không sai, tượng quẻ hiển thị là cô thích hợp ở lại, còn nữa, tôi cam đoan với cô, vấn đề cô lo lắng sẽ không thành vấn đề, thật đấy, cô phải tin tôi.”
Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm hắn hồi lâu: “Anh nói mò đúng không? Anh căn bản không biết bấm tay chứ gì?”
Giang Luyện nói cô: “Sao cô không chịu tin người ta vậy chứ, tôi đây một thân tài hoa, chỉ là bình thường khiêm tốn, không thể hiện ra đấy thôi.”
Chết mất thôi, lại còn một thân tài hoa nữa chứ, Mạnh Thiên Tư phì cười.
Giang Luyện nói: “Thỏa thuận thế nhé, vậy đi.”
Hắn mỉm cười, lùi ra sau, lùi được hai bước, chợt nhớ ra điều gì, lại tiến lên, đồng thời lấy điện thoại ra: “Thêm bạn cái nào, tránh cho ngày nào đó lại không liên lạc được.”
Mạnh Thiên Tư lưỡng lự một hồi rồi cũng lấy điện thoại ra, mở mã QR thêm bạn.
Cô cảm thấy mình quá mức mâu thuẫn: Biết rõ rằng phải đi sang trái nhưng lại không kiềm chế được, cuối cùng lệch sang bên phải, giống như cây xanh tranh nhau mọc về phía có ánh sáng ở rừng đá treo túi mật vậy, bất tri bất giác nghiêng về đó theo bản năng.
Giang Luyện quét xong, xem trang hiển thị profile cá nhân, ID của cô vậy mà lại đặt là “X2”, đến cả avatar cũng là “X2” màu trắng đen.
Hắn hỏi: “Sao lại là nhân hai?”
Mạnh Thiên Tư lầm bầm: “Mắc mớ gì tới anh.”
Giang Luyện cười, sửa ghi chú trước rồi mới ấn kết bạn. Mạnh Thiên Tư cúi đầu, chờ lời mời kết bạn của hắn tới để đồng ý, chợt nghe Giang Luyện gọi mình: “Thiên Tư.”
Mạnh Thiên Tư ngẩng đầu.
Giang Luyện nói: “Tôi không nói đùa đâu, tôi nói thật đấy, vấn đề mà cô lo lắng sẽ không thành vấn đề.”
Nói xong, lại mỉm cười rồi xoay người đi.
Mạnh Thiên Tư nhìn bóng lưng của hắn, bỗng phản ứng lại, Giang Luyện đổi cách gọi cô rồi.
Trước đây, hắn vẫn luôn gọi cô là cô Mạnh mà.
Cô gọi hắn lại: “Giang Luyện.”
Giang Luyện quay đầu lại, Mạnh Thiên Tư tựa người lên cạnh cửa, cũng không biết phải nói gì, dừng một thoáng rồi cười như bỡn cợt, hỏi hắn: “Hôm nay anh gặp u sáu của tôi, u sáu tôi…có đẹp không?”
Giang Luyện hơi cụp mắt xuống, có phần cảm thấy hết cách, lại cũng thấy buồn cười, Mạnh Thiên Tư mà muốn so đo thì đúng là so đo đủ.
Hắn đáp: “Trời tối om om như vậy, tôi cũng chẳng nhìn được rõ lắm.”
Lại trợn mắt nói mò rồi, Mạnh Thiên Tư nhịn cười: “Lúc trong rạp hát đèn sáng thế kia mà, cũng không thấy à?”
“Trong rạp hát á, không phải bà ấy hóa trang sao, khuôn mặt đánh son phấn trắng bạch của việt kịch đó sao mà nhìn rõ được ai với ai chứ.”
Mạnh Thiên Tư nghiến răng, cô hãy còn chưa tin.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì đi ăn bữa khuya.”
“Lúc ăn khuya cũng không thấy?”
Giang Luyện nghiêm trang: “Ăn khuya mà, trong mắt không phải là toàn đồ ăn à, ai còn nhớ được xem người ta mặt mũi ra sao.”
Mạnh Thiên Tư hết cách, bực mình lườm hắn: “Bẻm mép.”
Nói xong đóng cửa rầm một tiếng, dựa vào cửa đứng cười nghiêng ngả muốn gập cả eo.
Cười xong lại cảm thấy phiền muộn.
Cô đứng một lúc rồi đá rớt dép đi, chân trần đi vào phòng, trong phòng rất hỗn loạn, ghế đổ bàn lật, đều là “kiệt tác” của cô ban nãy, dọc đường còn có một hộp khăn giấy lộn nhào, ấm trà lăn lóc, gạt tàn thuốc, bút, cô dùng chân gạt từng cái ra.
Còn trông thấy vài mảnh vụn sứ, đến từ chén trà bị cô ném vỡ, cô giẫm chân lên, giẫm xong, lòng bàn chân có tiếng vỡ vụn rất nhỏ, khe khẽ nhói đau, cảm giác hơi giống bướm đêm nghe thấy cánh mình bị lửa đốt – thực còn có thể hơn chút nữa, nhưng cô chẳng quan tâm.
Cô tự dọn ra cho mình một khoảng sàn trống, nằm xuống bên cạnh bàn trà lật ngược, nhìn khuôn mặt mơ hồ chính mình phản chiến trên mặt đá cẩm thạch của bàn trà, trong lòng vang lên tiếng nói: “Ở lại đi.”
Không phải là vì cái trò “bấm tay” nhìn như đúng rồi kia của Giang Luyện.
Mà là vì chính mình, bản thân cô cũng muốn ở lại.
***
Giang Luyện về tới cửa rồi, nghĩ nghĩ một chút, lại đổi hướng, gõ cửa phòng Thần Côn.
Tâm trạng hiện giờ không nói rõ ra được, không muốn ở một mình, có người nói chuyện vẩn vơ với mình cũng tốt.
Bấm chuông một lúc, không ai ra mở cửa, Giang Luyện hơi thắc mắc, lại bấm lại lần nữa, lần này cửa lập tức mở ra.
Thần Côn ra mở cửa quấn một cái khăn tắm lớn, thực ra đàn ông đa số đều quấn khăn tóc ngang hông, song chẳng biết có phải là Thần Côn không quen hay không mà ngượng nghịu quấn hẳn lên ngực, trên đầu còn bọc khăn bông, trông như người Ả Rập vậy, có lẽ là vừa bò từ bồn tắm ra, trên người vẫn đang tong tỏng nhỏ nước.
Thấy Giang Luyện, lão thở dài một hơi: “Tôi còn tưởng là ai chứ.”
Đã là người một nhà rồi thì cũng chẳng cần phải khách khí làm gì, lão lon ton chạy lại vào phòng tắm, chợt nghe tiếng nước ào ào, phỏng chừng lại vào nước rồi.
Giang Luyện đóng kỹ cửa phòng, lúc đi ngang qua phòng tắm, liếc mắt vào trong: thật sự là một cái bồn tắm rất lớn, Thần Côn ngồi bên trong, hưng phấn vô cùng.
Còn tiến cử với hắn: “Tiểu Luyện Luyện, cậu có dùng bồn tắm của họ không? Có công năng tạo sóng mát xa đấy, mới nãy tôi không để ý, bấm một cái đã ào ào ào ào, thoải mái lắm.”
Lại cảm khái: “Quỷ non nhiều tiền thật, nhiều tiền…thật là thoải mái.”
Tốt, Giang Luyện như nhìn thấy trong bồn tắm từ từ bốc lên một linh hồn bị đời sống xa hoa làm cho hủ bại, Thần Côn tới từ quần chúng, muốn về lại quần chúng có thể sẽ phải trải qua một khoảng thời gian xoắn xuýt đó.
Trên giường dưới giường vẫn là bản đồ núi, tài liệu và album ảnh như cũ, không có chỗ nào mà đứng. Giang Luyện tự dọn ra cho mình một khoảng sàn, khoanh chân ngồi xuống bên mép giường, thuận tay nhặt một quyển album lại xem, cuốn album đã rất cũ, lúc mở ra còn dính bụi vào tay, ảnh chụp là hình đen trắng, có vài tấm còn có viền hoa, trên mỗi trang đều là một lớp giấy mica mỏng, dùng để bảo vệ ảnh chụp.
Giang Luyện lơ đãng lật xem, vốn định tâm sự chuyện Mạnh Thiên Tư với Thần Côn, đáng tiếc là không tìm được cách mở lời nào thích hợp, lật thêm vài trang nữa, sự chú ý lại bị ảnh chụp hấp dẫn.
Có một bức được chụp từ trên cao xuống, địa thế nơi này thật kỳ lạ, trùng trùng những ngọn núi thấp, số lượng có thể so với rừng đá nhưng lại không giống: rừng đá ngọn nào ngọn nấy đều chọc trời, nhưng những ngọn núi này thì lại thấp lè tè, thoạt nhìn hơi giống vứt lung tung một đống bánh ú bằng đá, trái một cái phải một cái.
Lật ra sau chủ yếu là phong cảnh, cũng có nhà, hộ gia đình, nhìn quần áo đều là của những năm, sáu mươi bảy mươi.
Giang Luyện chưa từng gặp loại địa hình này: “Mấy album bên chân giường chú là chụp ở đâu thế?”
Thần Côn đáp: “Quảng Tây, đều là Quảng Tây cả, mấy quyển đó tôi đều không xem kỹ, chỉ lướt qua qua thôi, không có Đoàn tiểu thư.”
Ờ, không có cụ Đoàn thì không xem, giở tư liệu cái gì chứ, đu idol thì có.
Giang Luyện cáu: “Địa hình này là làm sao thế?”
Nói đến chuyện này, Thần Côn vẫn rất chuyên nghiệp, lão rào rào đập nước, dương dương đắc ý: “Cái này cậu không hiểu rồi.”
Thì ra đó là một xã, diện tích chỉ hơn một trăm cây số vuông mà đã có hơn ba ngàn núi đá hình dáng như bánh ú hình tam giác phân bố rải rác, giữa các núi đá là những khoảng đất bằng nhỏ, gọi theo tiếng Choang thì là “lộng”, dịch ra có nghĩa là “góc núi đá”, những khoảng lộng này nhỏ đến mức nào, có lúc trồng ba chục năm chục cây ngô là đã đủ để lấp đầy lộng rồi, dân bản xứ có thói quen đặt tên cho núi theo số lộng, chẳng hạn như cái xã đó gọi là xã Năm Trăm Lộng.
Thần Côn cảm khái: “Hiện giờ những nơi kiểu này có thể phát triển du lịch được, nhưng vào thời trước thì chỉ có chết nghèo. Chỗ đó đất không có nổi ba thước bằng, núi không có nổi ba tấc bùn, núi không bùn không mọc được cây, chỉ có thể lưa thưa mọc chút cỏ dại, xung quanh không có sông, trời mưa cũng không chứa được nước – cậu biết địa hình các-xtơ rồi đấy, tính thẩm thấu vào đất quá tốt, như cái phễu vậy, mưa xuống chẳng những cuốn trôi lớp bùn bề mặt ít đến đáng thương trên núi đi mà còn chui tuốt vào mắt phễu, núi đá kiểu này lại không có mỏ, cậu nói xem, người sao ở nổi chứ? Ở rồi dựa vào cái gì mà sống?”
Giang Luyện hơi thổn thức, nhưng lại cảm thấy lời này không đúng lắm, hắn lật lại vài tấm ảnh: “Không đúng, tôi thấy trong ảnh có nhà có hộ gia đình mà.”
Thần Côn nói: “Ừ, chắc là dân Trung Quốc chúng ta xưa nay vĩ đại bền bỉ đó? Hoàn cảnh sống như vậy, chính dân bản xứ cũng nói là cái đất bị ma quỷ nguyền rủa, vậy nhưng lại đời đời kiếp kiếp có người ở.”
“Thấy mấy cái núi bánh ú đó không, họ có thể đục nhà trong những quả núi đó, nghe nói đông lạnh hè nóng, cậu nói xem, có phải là chịu khổ không, trong đất không phải là nhiều mắt phễu à, không chứa được nước, họ bèn đục đá làm két chứa nước, Lộ Lộ Thông nói, nhìn từ trên cao xuống, mấy cái két nước cao cao thấp thấp đó trông như sao giăng trên trời vậy.
Được lão phổ cập kiến thức vậy, Giang Luyện nhìn lại những con người trong hình, xem kỹ hơn, cũng nảy lòng kính nể, hắn từ từ lật xem, bất giác buột miệng hỏi: “Hoàn cảnh sống khắc nghiệt vậy, sao họ không rời đi?”
Thần Côn hừ một tiếng: “Tiểu Luyện Luyện, cậu nói nghe hơi bị ‘thế sao không ăn thịt’(*) đó, cậu đương nhiên nói đi là đi rồi, ở đâu mà chẳng sống được – nhưng cậu nghĩ cho họ mà xem, một chữ bẻ đôi cũng không biết, không có kỹ năng gì, đi ra ngoài nào có dễ dàng vậy?”
(*) Đây là câu nói của Tấn Huệ Đế, vị vua thứ hai nhà Tây Tấn, khi nghe quần thần bẩm báo rằng người dân không còn đủ gạo để ăn. Về sau dùng để chỉ sự mù tịt (của những kẻ ở tầng lớp/giai cấp/có điều kiện cao, vân vân) về cảnh ngộ khó khăn của những người khác (ở tầng lớp/giai cấp/có điều kiện thấp hơn).
Thoáng dừng lại rồi bổ sung: “Có điều, bây giờ thì đi thật rồi, tôi có hỏi Lộ Lộ Thông, cậu ta nói những năm bảy mươi, tám mươi còn lác đác có vài hộ gia đình, nhưng bây giờ thì hết rồi, người này dẫn người kia, đều đi hết rồi.”
“Người đã ra khỏi núi thì núi sẽ trở thành núi hoang. Tôi đã nói cậu rồi, núi phải có ngườimới thành chữ “Tiên” (*), núi đã không người thì còn thành tiên sao được nữa?”
(*) Chữ “Tiên (仙)” được ghép từ chữ Sơn (山) – núi và bộ Nhân (亻).
Giang Luyện bật cười, tiếp tục giở xem, giở giở một hồi, trong lòng chợt rúng động, dâng lên một cảm giác khác thường.
Hắn nuốt nước bọt rồi chậm rãi lật lại về phía trước, rốt cuộc cũng lật tới.
Ảnh chụp rất bình thường, là một ông già chừng năm mươi tuổi, tay chắp sau lưng nghển cổ lên như đang hóng hớt xem vui, hơn nữa, hình này cũng không phải chụp ông ta mà chủ yếu là chụp phong cảnh, ông ta chỉ là lỡ lọt vào, nằm sát cạnh ảnh – nếu là bây giờ, ảnh chụp như vậy sẽ bị coi như chụp hỏng, thời ấy đều là máy chụp phim, không thể kiểm tra kịp thời được nên đều giữ lại.
Cổ họng Giang Luyện khô khốc, hắn xem đi xem lại, gỡ tấm ảnh ra rồi sải bước vào phòng tắm.
Thần Côn đang lim dim mắt, sung sướng ngâm bồn, chợt cảm nhận được ánh sáng có sự thay đổi, lại nghe thấy tiếng bước chân đi tới, nhất thời luống cuống, kéo khăn tắm qua che mình, kêu to: “Làm gì đấy hả, cậu muốn làm gì?”
Tấm khăn tắm màu trắng rơi xuống nước, phồng lên nổi lềnh bềnh, Giang Luyện dở khóc dở cười: “Đều là đàn ông cả, tôi có thể làm gì?”
Hắn đưa ảnh chụp cho Thần Côn xem: “Chú xem xem, người này có phải Diêm La không?”
Diêm La?
Thần Côn thoáng sửng sốt, vội nhận lấy, lại vội vàng đeo cặp kính lấm tấm nước lên mắt, ảnh chụp là hình đen trắng, lại là chụp mặt nghiêng nên nhìn lướt qua không hề nhận ra được, nhưng có lời Giang Luyện gợi ý…
Lão chần chừ nói: “Đúng là hơi giống, nhưng chỉ bức này thôi thì không dám khẳng định…”
Giang Luyện ngắt lời lão: “Album cụ Đoàn xuống xã Năm Trăm Lộng có mấy quyển? Bức này chỉ chụp được trong lúc vô tình nhưng ảnh khác thì sao, có khi nào có chụp cả ông ta không? Chú chỉ để ý mỗi ảnh có cụ Đoàn, những người khác trong ảnh thì sao, có để ý tới không?”
Hắn không kìm lòng kiên nhẫn được, lại quay trở lại bên giường xem. Thần Côn ngồi lặng trong bồn tắm một lúc, bỗng phản ứng lại, cũng vội lau khô người rồi tròng đại quần đùi áo may ô lên, chạy ra giúp đỡ.
Tất thảy những album liên quan đến xã Năm Trăm Lộng đều được mở ra, tìm từng ảnh từng ảnh một, sau cùng, quả nhiên có thu hoạch.
Có một bức ảnh chụp cụ Đoàn nói chuyện với người khác, bên cạnh có không ít người hoặc hóng xem hoặc bận việc riêng – mà trong đám người hóng xem thì có cả Diêm La, tuy chỉ là nhân vật phông nền, nhưng vừa hay lại chụp chính diện nên nhìn được rất rõ.
Thần Côn cầm bức ảnh, một hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được: “Tại sao…tại sao ở đâu cũng có cái lão Diêm La này vậy?”
Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã đổ chuông, xem hiển thị cuộc gọi thì là cậu trai tiếp hắn bên Vạn Phong Hỏa.
Hắn cười với Thần Côn: “Ở đâu cũng có ông ta… Còn chưa hết đâu, kế tiếp chỉ sợ cũng có ông ta đấy.”
Hắn bấm nhận cuộc gọi, bật loa ngoài.
Cậu trai kia lễ phép hỏi: “Anh Giang, có tiện nghe máy không ạ?”
Giang Luyện trả lời cậu ta: “Tôi đã nhận máy rồi thì chứ nói thẳng đi.”
Cậu trai kia hắng giọng: “Là thế này, tôi đã liên lạc được với chú đồng nghiệp ở Tây Bắc kia, chú ấy nói hình như là vào năm bảy lăm hay bảy sáu gì đó, nói chung là lúc chú ấy khoảng bảy, tám tuổi, gặp được Diêm La ở khu vực Côn Lôn Sơn.”
Côn Lôn Sơn?
Trong lòng Thần Côn căng lên, rõ ràng có thể nghe thấy được nhưng vẫn sáp lại.
Giang Luyện lại rất bình tĩnh: “Chắc chắn không, có khi nào là chú ấy năm đó còn nhỏ tuổi nên nhớ nhầm không?”
Cậu trai vô cùng chắc chắn: “Tuyệt đối là không, có mấy nguyên nhân sau.”
“Một là tướng mạo của Diêm La rất…đặc thù, gương mặt đó người thường nhìn thấy đều có ấn tượng mạnh; hai là lúc Diêm La vào núi không chỉ đi một mình mà còn dẫn theo một bà cụ, trong núi ít người tới, đột nhiên xuất hiện hai người từ ngoài vào, rất dễ gây chú ý. Nghe nói bà cụ kia rất có khí chất, quần áo mũ nón đều không tầm thường, lúc đồng nghiệp tôi bắt chuyện với họ, bà cụ kia còn cho chú ấy một cái kẹo, giấy gói kẹo còn là tiếng Tây, kẹo ngoại quốc!”
“Đồng nghiệp tôi còn tưởng là gặp phải đặc vụ ngoại quốc, thời đó rất coi trọng đấu tranh giai cấp mà, ai ai tính cảnh giác đều cao cả, chú ấy chạy vội về tìm người lớn, phụ huynh sợ gây ra chuyện, đè xuống, không dám lộ ra, anh nói xem, chuyện như vậy sao chú ấy có thế nhớ nhầm?”
“Quan trọng hơn là sau khi hai người đó vào núi, không còn gặp lại nữa, không đến mấy ngày sau, trên núi ầm ầm lở tuyết, đồng nghiệp tôi còn nghĩ bụng hai người đó không phải là bị lở tuyết chôn vùi mất rồi đấy chứ.”
Nghe tới hai chữ “lở tuyết”, Giang Luyện chợt giật mình, hắn nhớ ra hình như từng nghe Mạnh Thiên Tư nói, Đoàn Văn Hi cuối cùng là chết vì lở tuyết.
Hắn nói: “Tôi gửi cho cậu một tấm ảnh, cậu nhờ đồng nghiệp cậu xem hộ xem, có phải là bà cụ năm đó không.”
Nói đoạn, tìm trong album ảnh một bức chân dung chính diện Đoàn Văn Hi tương đối rõ ràng, chụp lại rồi gửi cho cậu trai kia.
Lồng ngực Thần Côn như nổi trống, trong đầu dần dần hình thành nên một ý nghĩ không lành, lão nhìn sang Giang Luyện, nhỏ giọng hỏi: “Không phải đâu chứ?”
Giang Luyện đáp: “Có phải hay không sẽ sớm biết thôi.”
Hắn bấm điện thoại nội bộ khách sạn, mời Mạnh Thiên Tư qua đây.
Mạnh Thiên Tư nhanh chóng tới, cô còn chưa ngủ, nhận được tin lập tức khoác thêm áo đi sang, vừa vào phòng đã ghét bỏ trong phòng lộn xộn trước: “Làm gì mà như gặp cướp vậy, đứng cũng chẳng có chỗ mà đứng nữa.”
Quái, sao mặt hai người trong phòng đều khác thường thế, Mạnh Thiên Tư cười: “Sao vậy?”
Giang Luyện mở lời: “Thiên Tư, hỏi cô chút chuyện về cụ Đoàn.”
Nghe thấy có liên quan tới Đoàn Văn Hi, Mạnh Thiên Tư hơi ngớ người.
“Sau cùng, cụ Đoàn qua đời ở Côn Lôn Sơn phải không?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Đúng vậy, gặp phải lở tuyết, thi thể…vẫn chưa tìm được về.”
“Cô có nhớ là chuyện năm nào không?”
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: “Cụ thể thì phải hỏi me lớn tôi. Nhưng tôi nhớ là vào khoảng năm bảy lăm, bảy sáu gì đó.”
Giang Luyện giở xem thời gian trong album ảnh, Đoàn Văn Hi tới Quảng Tây vào cuối hạ đầu thu năm bảy tư.
“Tôi nhớ cô từng nói cụ Đoàn muốn đến Côn Lôn…tìm xương rồng?”
Đúng vậy, dù chuyện qua đã rất lâu rồi nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng: “Nghe me lớn nói, không biết làm sao mà tự dưng cụ Đoàn lại nảy sinh ý tưởng đó…”
“Nói cách khác, trước đó, bà ấy chưa từng nhắc tới xương rồng?”
Mạnh Thiên Tư nhìn Giang Luyện dò xét: “Chưa từng, sao vậy?”
Ánh mắt đảo qua đống hỗn độn khắp giường đầy đất, trong lòng đoán chừng được phần nào: “Có phải là tra tra một hồi, chuyện lại bỗng có liên quan tới cụ Đoàn không?”
Điện thoại vang lên tiếng thông báo, là tin nhắn của cậu trai kia, chỉ có một dòng chữ…
Nhận ra, đúng là bà ấy.
Giang Luyện trầm mặc hồi lâu, hắn cất điện thoại đi, thở dài một hơi, cân nhắc lựa lời: “Cụ Đoàn đi tìm xương rồng cũng không phải là đột nhiên, hẳn là bà ấy đã gặp Diêm La ở Quảng Tây, biết được chuyện về xương rồng, bởi vậy nên mới tới Côn Lôn tìm kiếm, người dẫn đường đưa bà ấy vào Côn Lôn chính là Diêm La.”
“Vậy nhưng, sau khi lở tuyết, cụ Đoàn mất tích, Diêm La lại không mất tích cùng, cô cũng biết đấy, ông ta đã ở đây làm lao công quét đường mãi đến tận năm chín ba mới mất.”
Mạnh Thiên Tư kinh ngạc nhìn hắn, tim càng đập càng nhanh, cô ngập ngừng nói: “Nói cách khác…”
Giang Luyện khẽ nói: “Nói cách khác, năm đó cụ Đoàn đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chết bởi lở tuyết hay bởi cái khác… Diêm La là nhân chứng cuối cùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.