Xương Rồng Đốt Rương

Chương 9:




Trên trời một mảnh trăng non, mây trôi chậm rãi lững lờ.
Vài luồng sáng của đèn pha và đèn pin yếu ớt xuyên qua bóng tối, trong luồng sáng, bụi đất li ti bay múa lòng vòng.
Có tiếng gió thổi lá cây và tiếng nước nhỏ giọt không biết từ đâu truyền đến, duy chỉ có tiếng người là không có, gần hai mươi người, hoặc đứng hoặc ngồi tại chỗ, hơi thở tan ra thành từng mảnh nhỏ, động tác nuốt nước bọt cũng rất khẽ, bộ đàm mất âm thanh, chỉ còn lại tiếng dòng điện xèo xèo – có điều, nếu nghe đủ kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc đè nén sâu trong micro.
Tiếng quét quái dị dưới nắp đồng đen cũng đã biến mất, cảm giác như đó là do bên trên nạo, xúc, giẫm, đạp làm kinh động tới thứ gì bên dưới, mà khi bên trên yên lặng rồi thì thứ ấy cũng một lần nữa lẩn mất.
Lát sau, mấy người dưới hố rốt cuộc cũng có động tác, nhưng chỉ là động tác: Họ nháy mắt với nhau, ra sức nhăn nhó cơ mặt để truyền tin tức, giống như diễn kịch câm vậy, lúc đi lại chỉ dùng mũi chân nhẹ nhàng áp đất, còn có người dứt khoát cởi giày ra, lòng bàn chân trần khẽ khàng đi lại, tới bên mép hố rồi thì lập tức bám chặt vào đất bùn leo lên.
Người đứng ven mép hố phản ứng lại, vội thò người xuống giúp, hoặc kéo hoặc túm – giữa chừng, cũng không biết là ai đạp chân không vững, đạp rơi một viên đá trong đống bùn đất xuống, viên đá nhỏ lạch cạch gõ lên nắp đồng, vậy vẫn chưa đủ, còn bắn lên lăn đi, nắp đồng lập tức vang lên tiếng ông ông mới đầu trong vắt, dần dà kéo dài.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biến sắc, nín thở, động tác dừng lại, tim đập cũng lên xuống theo cùng biên độ với viên đá, cũng may, tiếng vang này từ từ biến mất, cũng không gây ra điều gì dị thường.
Rất nhanh sau đó, ngoài Giang Luyện ra thì mọi người đều đã leo lên mép hố, hơn nữa, lúc leo không cảm thấy gì, giờ đứng trên đất bằng rồi lại hoảng hốt hụt hơi, run chân một lúc, tốp năm tốp ba ngồi thụp xuống.
Mạnh Thiên Tư không nói gì, chỉ không ngừng vẫy tay với Giang Luyện dưới hố, ý bảo hắn mau đi lên.
Giang Luyện ra dấu với cô, tỏ ý không vội, bảo cô yên tâm.
Đã đào tới đây rồi, đi lên không phải là đứng không à? Ở dưới mới xem cẩn thận được, chỉ cần cố gắng không phát ra tiếng động gì thì hẳn vẫn an toàn – nói đi nói lại, chẳng lẽ cứ phát ra tiếng động là chắc chắn sẽ không an toàn?
Nghĩ lại cảm thấy buồn cười, đến mặt mũi thứ kia thế nào còn chẳng thấy được, chỉ vẻn vẹn có chút âm thanh quái dị thôi, vậy mà lại có thể hù cho gần hai mươi người chân lẩy bẩy, bảo sao người ta nói thứ đáng sợ nhất trên đời này trước nay đều là do chúng ta tưởng tượng ra.
Có điều, Giang Luyện cũng không dám dùng xẻng xúc, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay gạt lớp đất bề mặt đi.
Mạnh Thiên Tư vốn đang lo cuống lên, nhưng Giang Luyện không chịu lên thì cô cũng chẳng còn cách nào khác, lại không thể lỗ mãng cũng xuống hố theo được – sếp tổng mà xuống thì sao những người khác dám không theo, như thế chẳng phải là leo lên toi công à?
Cô cau mày nhìn một lúc, rồi bảo Tì Hưu lấy một đôi găng tay an toàn qua, huýt một tiếng sáo thật khẽ, thu hút được Giang Luyện ngẩng đầu lên rồi thì ném cho hắn.
Bùn đất ẩm ướt, còn lẫn trong đó đá cát nhỏ sắc nhọn, Giang Luyện đưa tay đi gạt như thế quả thật là rất khó nhọc, hắn giơ tay lên bắt lấy găng tay, cười với Mạnh Thiên Tư, kẹp găng tay vào một bên nách trước, hai tay lau vào quần một lúc cho sạch rồi mới đeo lên tiếp tục.
Nhóm người ban nãy thực ra đã xúc đào được tới đáy, cái Giang Luyện làm chỉ là dọn dẹp lại sau khi kết thúc mà thôi, người trên mép hố một là lo lắng, hai là hiếu kỳ, đều thò người xuống xem, có điều kiện thì dùng ống nhòm, không có điều kiện thì dùng chức năng phóng to của điện thoại, càng nhìn càng kinh hãi.
Đáy hố ngoài chỗ quan tài ra thì tất cả đều là nắp đồng đen, cái nắp này cũng không phải là nhiều khối hợp lại mà là một khối nguyên, không có lấy một khẽ hở nào.
Suy đoán không sai, năm đó, nắp đồng đen này là dùng đồng lỏng trực tiếp đổ thành, lúc đổ vừa gấp rút vừa cẩu thả nên bề mặt không quá bằng phẳng, phủ đầy những nếp nhăn khiến người ta không thoải mái, có vài chỗ giống như vết sẹo dữ tợn, có một số lại như gân cơ nổi hằn lên da.
Hơn nữa, Giang Luyện đã dọn sạch khu vực đáy hố rồi, song nắp đồng đen vẫn còn lan vào trong đất – nói cách khác, căn bản không thể biết được nắp đồng này dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu, diện tích lớn chừng nào.
Mắt thấy không còn gì để dọn dẹp nữa rồi, Giang Luyện mới vẫy vẫy tay với bên trên, Tì Hưu thả thừng xuống, kéo hắn lên.
Cảm giác lúc đứng trên mép hố nhìn xuống khác hẳn so với lúc ở dưới đáy hố, nhất là cỗ quan tài thứ ba, trơ trọi nhô lên từ đáy, nhìn vô cùng kỳ dị.
Giang Luyện chỉ cho Mạnh Thiên Tư xem, đồng thời hạ giọng: “Nắp đồng đen này phỏng chừng là không thể nạy lên được, dùng máy móc cỡ lớn cũng không thực tế lắm, nhìn tới nhìn lui, cỗ quan tài này lại là cửa vào duy nhất rồi.”
Đúng vậy, giống như một cánh cửa vậy, mở quan tài tức là vào cửa.
Nhìn nhìn một hồi, Mạnh Thiên Tư gần như hiện lên ảo giác: Cảm thấy nắp quan tài đang lấy một bên làm trục mà từ từ mở ra, lại cảm thấy ngay giây tiếp theo, nắp quan tài sẽ vung bật ra, mà từ bên trong thì tuôn ra thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Cô có thể cưỡng ép yêu cầu hộ núi đào hố nhưng lại không thể ra lệnh mở nắp được: Chuyện quá quái dị, cô dẫn người làm việc cũng không thể làm như ma nước được, đừng nói là toàn quân bị diệt, thương vong vụn vặt thôi cô cũng rất khó chấp nhận.
***
Vào không dám, rút thì không cam, Mạnh Thiên Tư hạ lệnh cắm trại tại chỗ.
Vì dự báo thời tiết nói đêm này sẽ còn có mưa, cắm trại dưới mặt đất không thích hợp lắm nên Lộ Tam Minh bèn bố trí nhân thủ cắm trên tán cây, lại phân phó Tì Hưu nghĩ cách che miệng hố lại: Nếu không lúc mưa xuống ầm ầm, nắp đồng đen bị gõ vang dội dồn dập sẽ lại dẫn cái thứ chẳng biết là thứ gì kia ra, vậy thì gay go rồi.
Nhân lúc mọi người cắm trại, Giang Luyện liên lạc với Thần Côn. Kể từ khi trong bộ đàm vang lên tiếng Giang Luyện rống “Đừng nói, đừng ai nói gì nữa”, Thần Côn vẫn luôn không dám lên tiếng, gần như muốn nhét tai vào ống nghe, muốn nghe xem đầu bên kia đã xảy ra chuyện gì, lại chỉ nghe được tiếng gió thổi lá cây.
Càng yên lặng lại càng đáng sợ, Thần Côn sốt ruột như kiến bò trong chảo nóng, thiếu chút nữa đã lấy thân phận ba lớp cánh sen ra dẫn người chống gậy chạy tới đây, mà nay nghe được tiếng Giang Luyện như là trút được gánh nặng vậy, vỗ ngực bụp bụp mấy phát liền.
Nghe Giang Luyện kể lại xong, lại xem ảnh chụp gửi tới, Thần Côn cũng như chìm vào mây mù, lát sau mới nói: “Đây hẳn không phải mộ đâu chứ, nếu thật sự là mộ thất thì phải có tạo hình cơ bản, mà dù là mộ phần thì cũng nên có bia mộ chứ.”
Giang Luyện không đáp, ai biết được chứ, ngộ nhỡ là mộ thật thì sao, ngộ nhỡ mở nắp quan tài ra rồi, bên dưới là mồ chôn ngàn vạn người thì làm sao?
“Còn nữa,” Thần Côn chợt nghĩ tới điều gì, “Cậu chắc chắn đó là nắp đồng đen?”
Chắc vậy, nhìn từa tựa, Giang Luyện nghĩ ngợi: “Còn nhớ miệng vách núi rừng đá treo túi mật cũng có rất nhiều giá đồng đen để tiện cho nắp xanh trên miệng vách núi kết thành hình không? Chất liệu không khác gì cái đó lắm.”
Thần Côn vỗ đùi: “Đó chính là vấn đề đó! Cậu nghĩ mà xem, đồ đồng được sử dụng rộng rãi là vào khoảng thời gian nào? Phải biết rằng những năm cuối thời Chiến quốc, Trung Quốc cũng đã thịnh hành dùng đồ sắt rồi.”
Giang Luyện ừ một tiếng: “Không cần chú nói tôi cũng nhìn ra được món đó đã được nhiều năm rồi.
Ba cỗ quan tài kia chỉ sợ là đã có mấy ngàn năm lịch sử, cũng không biết là làm bằng gỗ gì, chôn dưới đất phương nam nhiều mưa dễ ngấm nước này lâu như vậy mà lại không mục nát mảy may.
Thần Côn nói: “Tôi không phải muốn nói tới cái này, cậu nói đền rừng đá treo túi mật khiến tôi nghĩ tới Xi Vưu – trong truyền thuyết, bộ tộc Xi Vưu rất giỏi luyện đồng, Hoàng Đế cũng không hiểu kỹ thuật này, bộ lạc Xi Vưu ỷ vào vũ khí đồng đen mà đánh đâu thắng đó, ban đầu Hoàng Đế cũng bị thua, ‘chín trận thua cả chín’ cơ mà.”
Một ý nghĩ lướt vụt qua trong đầu Giang Luyện, hắn chỉ nhìn ra nắp đồng đen đã có từ xưa, nhưng Thần Côn thì lại tiến thêm một bước, khoanh vùng được cả khoảng thời gian cụ thể rồi: “Ý chú là chỗ này cũng giống như ở rừng đá treo túi mật, đều có thể là tác phẩm của tộc Xi Vưu?”
Thần Côn kích động: “Chúng ta chắc chắn đã tìm đúng chỗ rồi, tìm được túi mật núi ở rừng đá treo túi mật, kéo ra Diêm La, từ mối liên hệ giữa Diêm La và Đoàn tiểu thư mà tìm ra mắt phượng hoàng này – bên dưới mắt phượng hoàng mà không có gì thì tôi cắt đầu cho cậu…”
Giang Luyện nhíu mày: Dở hơi à, cược thắng thua không cược cái gì thực tế chút lại cứ phải nhét cái đầu mình vào…
“Thứ đó có thể thần kỳ như túi mật núi vậy, thậm chí là còn quan trọng hơn, cô Mạnh đâu? Bước được một chân vào cửa rồi mà cô ấy lại…cắm trại đi ngủ?”
Giang Luyện lại rất thông cảm cho Mạnh Thiên Tư: “Có thể nhìn ra quỷ non không muốn động vào mộ phần của người ta, càng đừng nói là mở nắp quan tài…”
Thần Côn sốt ruột: “Đây chắc chắn không phải mộ, là một loại…thủ thuật che mắt, giống như cục túi mật núi giả ở tầng núi thứ ba trong rừng đá treo túi mật vậy, lừa phỉnh người ta dừng bước quay đầu – cậu nghĩ thử mà xem, đào mắt phượng hoàng, đào ra một cái quan tài, năm mươi phần trăm số người sẽ cảm thấy tổn hại âm đức, tất nhiên sẽ dừng bước chứ không đào nữa, lại đào ra cái thứ hai, xúi quẩy quá mức, lại thêm ba mươi phần trăm số người nữa buông tay, đào đến cái thứ ba, chín mươi chín phần trăm người đều sụp đổ…”
Cũng phải, biến hóa cảm xúc liên tiếp của các hộ núi mới rồi về cơ bản là trùng hợp với những gì Thần Côn miêu tả.
Thần Côn vẫn đang nói tiếp: “Đây là quỷ kế của đối phương, không thể để chúng lừa gạt được, cậu nói một câu với cô Mạnh đi, cô ấy không giống người không dám mạo hiểu.”
Giang Luyện biết Thần Côn chưa nắm được trọng điểm: “Đây không phải vấn đề có dám mạo hiểm hay không, ở rừng đá treo túi mật, chúng ta biết là phải tìm túi mật núi, có mục tiêu rõ ràng; lúc đó chỉ có ba người chúng ta, Thiên Tư chỉ cần phụ trách bản thân mình, quyết định rất dễ dàng.”
“Nhưng bây giờ, thứ nhất là căn bản không biết phải tìm cái gì, bên dưới lại có tiếng động quái dị như vậy, đổi lại là chú, chú có dám mạo hiểm không? Nếu chú nói với tôi cái rương ở ngay dưới đó, tôi sẽ nghiến răng mà mở quan tài ra đi xuống, nhưng cái rương đang ở Côn Lôn Sơn, mạng tôi dù có phải táng bên ngoài thì cũng phải nhét vào Côn Lôn Sơn chứ; thứ hai, cô ấy phải phụ trách quá nhiều, cô ấy ra quyết định gì cũng có nghĩa là mười mấy người ở đây cũng sẽ cùng theo cô ấy – cô ấy có dám không? Không cẩn thận một chút thôi là đi tong một cái mạng rồi.”
Thần Côn im bặt một thoáng rồi ngập ngừng: “Vậy…con đường mắt phải phượng hoàng này cứ bỏ đi vậy à?”
Giang Luyện không nói rõ được: “Xem tình hình đã.”
***
Cúp máy rồi, Giang Luyện đi về phía doanh trại.
Phỏng chừng là kiêng kị cái hố kia nên cố ý hạ trại cách ra một khoảng, trong suy nghĩ của Giang Luyện, cắm trên tán cây đại khái là dựng nhà cây, đến lúc lại gần thì quả thực là được mở mang tầm mắt.
Doanh trại cho gần hai mươi người phân bố trên ba bốn cây đại thụ cành thân to khỏe, tán lá sum sê.
Không có nhà cây, trên cây thả xuống cao thấp chằng chịt từng cái lồng chim.
Hắn lên cây nhìn kỹ mới phát hiện ra là những chiếc túi chống thấm nước hình nón, vì không có nóc bằng nên nước mưa sẽ trôi xuống theo bề mặt hình nón, trên nóc sẽ không phải chịu sức nặng, mặt đáy có tấm nhựa gấp, vô cùng nhẹ nhàng tiện lợi nhưng chất liệu rất cứng, mở ra rồi người có thể ngồi vào, kéo khóa mặt bên túi nón lại là thành một không gian khép kín.
Người nào thích cảm giác đánh đu, điểm chịu lực duy nhất trên nóc túi kia còn có thể chịu được đôi chút, muốn vững chắc hơn thì có thể nối thêm hai sợi thừng buộc theo hai hướng khác nhau thành ba điểm chịu lực.
Mạnh Thiên Tư đã ngồi vào một túi nón trên cao rồi, đèn pin trong tay vẫn sáng, trong túi bọc đầy vầng sáng vàng chói, cô cụp mắt, mái tóc dài rủ xuống phất phơ, như ngồi trong am thờ Phật vậy, đến mặt mày cũng nhiều thêm chút khí chất thoát tục.
Giang Luyện leo lên mấy bước, đứng trước mặt cô: “Cái này của quỷ non các cô…”
Hắn chỉ vào túi nón: “Hay thật đấy.”
Mạnh Thiên Tư không hài lòng lắm: “Đâu có, chỉ có thể ngồi, vóc người đặc biệt nhỏ gầy mới có thể co mình nằm xuống ngủ được, lồng ngủ này còn phải cải tiến thêm.”
Có chữ “lồng” thật luôn kìa.
Giang Luyện không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Cô tính thế nào?”
Mạnh Thiên Tư ngoắc ngoắc tay với hắn.
Giang Luyện dở khóc dở cười, vốn cũng không định phối hợp với cô, nhưng theo bản năng vẫn sáp lại gần.
Mạnh Thiên Tư nói: “Tôi nghĩ, có thể xuống xem thử. Nhưng mà…”
Giang Luyện nói: “Nhưng mà mở nắp quan tài nói ra rất khó nghe?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Đó cũng không phải vấn đề chính, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cái này quá nửa không phải là quan tài – cái tôi nghĩ là làm sao để xuống dưới an toàn nhất, chúng ta tới quá gấp, trang bị cắm trại dã ngoại thì đầy đủ nhưng trang bị đối chiến thì không đủ, ma nước xuống hầm đất trôi nổi còn mang theo súng phun lửa cơ mà, chúng ta cũng không thể cầm xẻng cầm dao găm xuống dưới được.”
Có lý, Giang Luyện hỏi: “Thứ đó…nếu là sinh vật thì có được tính là thú núi không?”
Nếu là thú núi thì Mạnh Thiên Tư có chuông vàng trong tay, mặc kệ nó là con gì cũng đều không phải sợ.
Mạnh Thiên Tư hơi ủ rũ: “Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cái hố này đã sâu bốn, năm mét rồi, không biết nắp đồng đen dày bao nhiêu, thứ kia còn ở thấp hơn nữa, xuống tiếp thì quá nửa là không thuộc quyền cai quản của tôi rồi.”
Cũng phải, Giang Luyện không nói gì thêm nữa: Cái này khác với hố trời, hố trời người ta tuy cũng là địa hình âm nhưng tốt xấu gì trên đầu cũng là trời, hơn nữa rừng đá treo túi mật núi trước kia là bởi dưới đáy bị khoét rỗng nên mới sụp từ trên mặt đất xuống.
“Tôi đã bàn với Lộ Tam Minh rồi, sáng mai sẽ liên hệ với u sáu u bảy, họ là hậu viện, cũng là áp trận. Lại điều thêm một lượng trang thiết bị cao cấp tới nữa, chẳng hạn như cỗ quan tài kia…”
Cô ra hiệu về phía cái hố: “Dưới đó đóng kín lâu như vậy, ai biết được tình hình nó ra sao? Có nấm mốc vi khuẩn gì không? Ít nhất cũng phải có trang phục bảo hộ, còn phải chuẩn bị một robot dò đường nữa, phải có camera nhìn trong tối, chức năng do thám sinh vật, đúng không?”
Giang Luyện hít mạnh một hơi: “Giàu thế.”
Mạnh Thiên Tư thản nhiên nhận: “Đương nhiên rồi, khoa học kỹ thuật phát triển thì phải biết ứng dụng tiện ích của khoa học kỹ thuật vào mọi thứ chứ – đã là thời nào rồi mà còn thả gà dò khí độc, đem người ra dò đường?”
Nói đoạn, lại chỉ vào một túi nón kề dưới: “Cái kia, của anh.”
Theo hướng nhìn qua, túi nón của mình cách cô không xa, hơn một mét, cũng thấp hơn một mét, đung đưa lắc lư, chỉ có một điểm chịu lực treo trên nóc.
Giang Luyện nhíu mày: “Sao tôi lại ở dưới cô?”
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: “Anh còn muốn ở trên tôi nữa à?”
Đều là người trưởng thành rồi, ít nhiều cũng đều có kiến thức về vài chuyện thầm kín gì đó, Mạnh Thiên Tư vừa dứt lời, chợt ý thức được có nghĩa khác sẽ khiến người ta nghĩ lệch – đương nhiên, cô cũng đã nghĩ lệch rồi, bên má âm ỉ nóng lên.
Nhưng cô giả bộ là không có chuyện gì: chưa chắc Giang Luyện đã nghĩ tới, nếu hắn không để ý ra thì cứ để nó trôi qua vậy đi.
Ban đầu vốn đang đối thoại rất bình thường mà, không phải đối thoại lệch mà là lòng người lệch.
Cơ mà Giang Luyện lại cứ nghĩ lệch theo mới chịu.
Hắn giả bộ tỉnh bơ, còn kiểm điểm bản thân: Nhìn sắc mặt Thiên Tư thản nhiên thế kia, người ta chỉ là phản vấn bình thường mà thôi, mình lại nghĩ đông nghĩ tây, xem ra không được trong sáng cho lắm rồi.
Hắn khẽ ho hai tiếng: “Vậy tôi ở dưới là được.”
Nói xong lại cảm thấy không nên đáp lời cô mới phải, thật sự là càng đáp càng lệch.
Bèn ho khan thêm hai tiếng nữa, thân thủ linh hoạt leo xuống, chui vào túi nón, ngửa đầu lên chúc cô ngủ ngon rồi roẹt một tiếng kéo khóa lên.
Mạnh Thiên Tư cũng im lặng, chờ đến khi hắn kéo khóa xong rồi mới lại gọi hắn: “Giang Luyện.”
Roẹt một tiếng, Giang Luyện ló đầu ra: “Gì vậy?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Biết vì sao sắp xếp cho anh ở đó không?”
Vì sao?
Giang Luyện đang suy nghĩ thì thấy Mạnh Thiên Tư thò người ra, một tay bám lấy thân cây, một tay đẩy về phía này.
Giang Luyện chợt nhận ra không ổn: “Này này, quá đáng rồi đó…”
Hắn hi vọng rằng cánh tay Mạnh Thiên Tư sẽ không đủ dài, nhưng không, tay cô dài lắm, đẩy một cái là cả người cả lồng của hắn đều đu ra ngoài tán cây.
Mạnh Thiên Tư khanh khách cười bò.
Giang Luyện an ủi mình: Coi như hồi xuân chơi xích đu đi.
Mặt khác, sau này không được tùy tiện chui vào lồng của người khác nữa.
***
Mạnh Thiên Tư chòng ghẹo Giang Luyện một hồi lại thành ra tự chòng ghẹo tinh thần mình, hết dựa bên trái lại ngả bên phải trong túi nón mà vẫn không ngủ được.
Vất vả mãi mới ngủ được, trời lại bắt đầu đổ mưa, rào rào rào rào, còn nổi gió, thậm chí là nổi sấm lên nữa.
Túi nón của cô có ba thừng cố định mà vẫn đung đưa không thôi, cô lại nghĩ tới Giang Luyện, trong mơ cũng buộc thừng cho Giang Luyện: trông thấy mình bị mưa giội lạnh thấu tim, mà còn liều mạng nắm chặt móc câu, muốn móc lấy vòng khuyên trên túi nón của Giang Luyện, nhưng Giang Luyện lại rung lắc lung tung theo túi nón, cục hình nón cứ đung đưa qua lại trước mặt cô, làm cô không móc được.
Sau đó là tiếng sấm, tiếng sấm, tiếng sấm.

Mạnh Thiên Tư chợt mở mắt.
Không đúng, đây không phải là tiếng sấm, tiếng động này như tiếng trống lớn vậy, là cái nắp đồng đen kia đang bị thứ gì đó đột ngột va đụng!
Cô kéo vụt khóa túi ra, xoay người xuống cây, lúc xuống tới gốc thì trông thấy Giang Luyện cũng đang đi xuống, những người khác trong túi xem chừng còn chưa kịp phản ứng: Quá nửa vẫn còn đang ngủ, cũng có người thấy lạ, thắc mắc bật đèn pin lên.
Mưa vẫn đang rơi, trong khoảnh khắc đã xối cô lạnh thấu tim. Cô chạy thẳng về phía mép hố, đang trên đường chạy tới, tiếng chấn động đã dừng lại, tim Mạnh Thiên Tư run lên, vô thức dừng bước, nhưng trong nháy mắt đã phản ứng lại, lảo đảo vọt đi.
Lúc tới gần, chỉ thấy tấm vải bạt lớn đắp trên miệng hố đã bị vén ra, trực đêm và vài hộ núi có người đứng đực ra, có người ngã ngồi xuống, tất cả đều mặt không chút huyết sắc.
Mạnh Thiên Tư gào lên: “Sao thế?”
Cô cũng không thật sự trông đợi họ sẽ đáp lại, bước chân không ngừng, xông thẳng tới bên mép hố.
Thò đầu vào nhìn, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong.
Cỗ quan tài thứ ba đã biến mất, nói cho đúng thì là đã bị thứ gì đó đụng cho tan xác, dưới đất ngập tràn xương trắng rậm rạp, còn có gỗ vụn bị đụng vỡ – đây thực sự là một cỗ quan tài, bên trong tuyệt đối không chỉ chôn cất một người mà là tầng tầng lớp lớp người người chen chúc.
Vị trí quan tài trước kia thủng thành một cái động lớn, nhìn kỹ chỉ thấy đen như mực, dường như còn lấp lánh ánh nước.
Mạnh Thiên Tư quay đầu nhìn mấy người kia, lớn tiếng gầm lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Luyện cũng đã tới nơi, nghe vậy dừng bước, không vội nhìn xuống ngay mà cũng nhìn mấy người kia.
Có người bạo gan hơn chút, lắp bắp trả lời: “Chú…chú Thần, ở bên dưới.”
Chú Thần? Thần Côn?
Mạnh Thiên Tư chỉ cảm thấy trong lòng bốc hơi lạnh.
Lúc này cô mới để ý thấy ngoài hộ núi trực đêm ra thì những hộ núi khác đều không phải hộ núi cô dẫn theo ban đầu mà là những người cô để lại doanh trại bên dưới làm hậu bị, thuận tiện trông nom Thần Côn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.