*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Galanthus
Beta: Đằng Yên
Ôn Hành Viễn không gọi cô lại, biết là cô ngượng ngùng. Đợi đến lúc mặc xong đồ mới gọi một tiếng: “Đồng Mặc, vào đi!” Lúc này Đổng Mặc mới run lập cập bước lên xe, lấy áo khoác khoác nhanh lên người. Anh đưa cho cô một cái túi nhỏ “Nghe nói em giỏi nhất là cải trang? Vậy thì hôm nay chính là cơ hội để em khẳng đinh rằng liệu em có được chọn để đi con đường này hay không?”
Đổng Mặc nhận lấy cái túi nhỏ kia, nghe đội trưởng Ôn nói như vậy, tâm tình cô trở nên rất tốt. Cô vẫn luôn rất muốn được làm nhiệm vụ, thế nên cô mở ngay cái túi nhỏ ra, bên trong có rất nhiều đồ trang điểm dành cho phái nữ, cô nhanh nhẹn lấy ra một số thứ cầm lấy gương bắt đầu trang điểm.
Năng lực nổi bật nhất của Đổng Mặc chính là khả năng cải trang, có thể nói đây chính là lý do mà đồng nghiệp của cha đã nhìn trúng cô và đề cử cô đến đội hình sự của thành phố A. Trước đây khi còn trong đội ở huyện, cô từng nằm vùng đi bắt nghi phạm, hơn nữa, thời gian còn ở trường cô còn được chính cấp dưới của ba mình dạy chi tiết kiến thức về việc cải trang.
Cô nói muốn làm một nữ cảnh sát trên tiền tuyến (trực tiếp đi làm nhiệm vụ), đây là một công việc nguy hiểm, không những phải hoàn thành nhiệm vụ mà còn phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Nguyên nhân chủ yếu cũng là do vẻ bề ngoài của cô, mà khi mới thực tập, cô thường được giao nhiệm vụ cải trang để đi bắt nghi phạm, nên qua một thời gian, Đổng Mặc đã có thể cải trang một cách rất tự nhiên.
“Đội trưởng Ôn, chúng ta đi đến một bữa tiệc hay là đi đâu khác?”
Ôn Hành Viễn chỉ vào bộ quần áo trên người mình: “Một buổi tiệc ở một câu lạc bộ cao cấp tư nhân cao cấp.” Lúc này Đổng Mặc mới chú ý tới vẻ ngoài của anh, mặc dù chưa có thời gian để sửa sang lại mái tóc nhưng một thân áo khoác ngoài màu xám cùng với áo len cổ cao cổ điển màu đỏ khiến cho khí chất trên người anh có chút thay đổi so với bình thường.
Cô cảm thấy khó thích ứng với một Ôn Hành Viễn như vậy, vì thế cô mới quay đầu trang điểm khuôn mặt mình thật tốt. Khi xe bắt đầu khởi động lại, cô lấy cái bút ghi âm lúc này Ôn Hành Viễn vừa đưa cho cô, bấm vào nút mở. Chiếc xe bắt đầu di chuyển trên đường nhanh hơn lúc rạng sáng. Không bao lâu sau, Đổng Mặc im lặng ngồi trên xe, lắng nghe âm thanh của Ôn Hành Viễn qua tai nghe, cụ thể là gì cô cũng không nghe rõ, sau đó anh mới thuật lại:
“Lâm Nam, ba mươi mốt tuổi, nam, chủ tịch công ty Thích Minh…” Tất cả đều là những miêu tả cơ bản về nghi phạm, một lúc sau Ôn Hành Viễn mới tháo tai nghe điện thoại xuống, đồng thời Đổng Mặc cũng tắt máy ghi âm.
Xe chạy được khoảng vài tiếng, lúc họ đi vào thành phố lân cận sắc trời dần dần chuyển sang màu xanh nhạt, xa xa vài tia sáng lẻ loi như những mảnh vụn lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời. Người đi đường rất ít, gần như chỉ nhìn thấy bóng dáng một vài người công nhân dọn dẹp vệ sinh môi trường. Ôn Hành Viễn dừng xe tại một câu lạc bộ lớn, người giữ xe ở bãi đậu xe nhanh nhẹn chạy tới mở cửa cho Đổng Mặc.
Lúc này Đổng Mặc chỉ thấy hận trời cao gấp đôi, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng mặc qua loại quần áo này, vừa mới bước xuống xe cảm thấy không quen lắm. Cô vẫn chưa quên, lần cuối cùng cô đến những nơi thế này là vào nửa năm trước, lúc đó cô cùng thầy đến một hội quán tư nhân điều tra một vụ buôn bán ma túy.
Lúc trước, Đổng Mặc buộc tóc thành búi nhỏ phía sau, bây giờ đã buông xuống, tránh để kiểu tóc quá nghiêm túc, sửa sang lại một chút để tóc xoã ra tự nhiên.
Ôn Hành Viễn thấy Đổng Mặc dần thẳng lưng lên, đem chìa khoá cho người ở bãi đậu xe, rồi bước vội đến bên cạnh Đổng Mặc. Anh vươn tay ôm lấy thắt lưng Đổng Mặc.
Trong phút chốc, Đổng Mặc cứng đờ cả người, quay đầu nhìn anh.
Ôn Hành Viễn di chuyển ngón tay, nhỏ giọng nhẹ nhàng trấn an cô, “Nhiệm vụ lần này cũng không có gì nguy hiểm, chỉ cần tìm được Lâm Nam lấy khẩu cung là được. Đi thôi!”
Đổng Mặc được anh dẫn đến trước của lớn.
Ôn Hành Viễn thu lại thái độ hàng ngày, hơi nâng cằm lên đi đến trước quầy lễ tân, đưa ra tờ giấy gì đó cho nhân viên lễ tân, từ trong đó lấy được hai cái thẻ, sau đó mới dẫn theo Đổng Mặc đi lên lầu.
Cảnh tượng bên trong không giống như tưởng tượng của Đổng Mặc. Cô nghĩ rằng, theo lẽ thường đáng ra hội quán cao cấp phải rất xa xỉ hào nhoáng, giống như hội quán lần đó cô cùng thầy Hách từng đến. Lúc làm nhiệm vụ, vừa mới bước vào khung cảnh xa hoa ở đó đã khiến cô kinh ngạc rất lâu. Thế nhưng, hiện tại, nơi mà họ đang đứng, ánh sáng rất yếu ớt, chỉ thấy một hàng đèn chùm màu vàng nhạt, hơn nữa lại rất êm dịu. Bốn phía đều là giấy dán tường có hoa văn màu tối, ngay cả thảm dưới chân cũng là một màu tối đến nỗi không nhìn ả hoa văn trên đó là gì.
Tuy rằng không mang theo không khí xa hoa, nhưng những hoa văn hoạ tiết tinh xảo cao cấp bên trong đều khiến cho Đổng Mặc cảm thấy đây mới đúng là nơi mà tầng lớp thượng lưu chân chính trong xã hội tụ họp, nơi mà trước đây cô từng tới chỉ sợ là nơi mà những kẻ “có chút tiền” tụ tập mà thôi. Ngay lập tức Đổng Mặc đã hiểu ra, đối với sự xa hoa tương phản trước đó, nơi này có nội hàm (ý vị sâu xa) hơn nhiều.
Hai người đi đến hội trường, những người bên trong khiến cho Đổng Mặc rất ngạc nhiên.
Bây giờ chẳng qua là mới rạng sáng, tại sao lại có nhiều người ở đây như vậy? Chẳng lẽ là chỉ vì tham gia bữa tiệc của Lâm Nam? Quả nhiên, tầng lớp thượng lưu trên thế giới này cô mãi mãi cũng không hòa nhập được.
Dường như Ôn Hành Viễn đã quá quen với tình huống này, theo thói quen đi qua bàn cầm lấy hai ly rượu, một ly đưa tới trước mặt Đổng Mặc. Đổng Mặc mỉm cười tao nhã cầm lấy ly rượu, trong mắt có chút gợn sóng, nhấp một ngụm rượu nhỏ, sau đó đặt lên trên bàn, cởi áo khoác lông ngắn bên ngoài lộ ra bộ váy sang trọng bên trong. Bộ váy vẽ theo đường cong trên thân thể cô khiến cho cô có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Ngay cả Ôn Hành Viễn thoáng nhìn qua cũng âm thầm bật cười, quả nhiên là người đẹp vì lụa, câu nói này áp dụng với bất kì người nào cũng đều đúng, không có ngoại lệ.
Ôn Hành Viễn vừa nhấp một ngụm rượu vừa đánh giá cô, khuôn mặt anh tuấn kề sát bên tai cô nói nhỏ: “Nghi phạm là do Vưu Nhiên chỉ điểm, đáng ra là cô ấy sẽ tới đây, chỉ có điều đúng lúc cô ấy bị ốm. Còn nhớ rõ hình dáng Lâm Nam lúc nãy đã nhìn trong xe không?”
Đổng Mặc gật đầu, nghiêng người khoác lên tay Ôn Hành Viễn: “Bây giờ bắt đầu?”
Bên trong có nhiều người như vậy đều nằm ngoài dự kiến của họ, hơn nữa trong này cũng có một số nhân vật máu mặt, nên muốn lấy được khẩu cung từ người có xuất thân như Lâm Nam ở trước mặt mọi người cũng không dễ dàng gì. Vì thế, trước tiên cần phải tìm được anh ta, xác định số phòng thì mới có thể chặn được anh ta để lấy khẩu cung.
Hai người họ xuyên qua đám người, không bỏ qua một bóng người ở bất kì ngõ ngách nào. Tay trái của Đổng Mặc được Ôn Hành Viễn vững vàng nắm lấy, hai người đi trong đám người một lúc thì đột nhiên Đổng Mặc dừng chân lại, thân hình cô dường như theo bản năng lùi về phía Ôn Hành Viễn mấy bước. Ôn Hành Viễn nhìn theo tầm mắt của cô, cách đó không xa hình như có bóng dáng Vưu Văn.
Chỉ là anh không nghĩ tới, từ khi nào thì cô bé Đổng Mặc lại có chủ ý trốn tránh nhị thiếu gia này?
Lúc nhìn thấy hình ảnh Vưu Văn lại biến mất trong đám người, Đổng Mặc mới có chút bối rối, nghiêm túc di chuyển đến bên cạnh Ôn Hành Viễn. Anh cười trấn an cô, không nói bất cứ điều gì, vẫn tiếp tục mang theo cô tiến về phía trước. Chỉ có điều, khi họ đã đi hết cả hội trường nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nam. Sắc mặt Ôn Hành Viễn cũng dần trở nên căng thẳng, anh nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, thấy rằng đã sắp tới thời điểm Lâm Nam lên máy bay, bây giờ có tiếp tục tìm kiếm cũng không phải là cách hay, vì thế Ôn Hành Viễn kéo lấy cánh tay Đổng Mặc: “Ra sân bay!”
Lúc đầu đã sớm định đến sân bay, nhưng mà trước đó lại chú ý đến thân phận anh ta, vì thế đành phải đi đến hội trường trước, nghĩ rằng có thể nói chuyện riêng một chút với anh ta, nhưng không ngờ lại không tìm thấy hắn, bây giờ chỉ có thể chặn ở sân bay mà thôi.
Đổng Mặc vừa mới theo Ôn Hành Viễn bước ra ngoài hành lang, cảnh tượng trước mắt khiến họ cảm thấy khá bất ngờ. Hành lang dài trống rỗng lúc nãy bây giờ đột nhiên có vài người đang đứng đó, hơn nữa xem ra mọi người đều đang đứng thành từng cặp, dựa vào vách tường ngoài hành lang tạo ra những âm thanh ám muội. Đổng Mặc chỉ chuyên tâm nghĩ về Lâm Nam, căn bản không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng Ôn Hành Viễn thì khác, tuy rằng đang làm nhiệm vụ, nhưng dù thế nào anh cũng là đàn ông, bên cạnh còn có một người phụ nữ.
Anh có chút giật mình, trong khoảnh khắc đã xem cô bé bên cạnh là một người phụ nữ.
Ôn Hành Viễn nắm chặt tay Đổng Mặc, bước chân nhanh hơn muốn ra khỏi nơi này, không nghĩ tới vừa mới đi được vài bước đã bị một người đâm vào đẩy đến vách tường. Anh ngạc nhiên cúi đầu, thấy thân hình nhỏ bé của Đổng Mặc. Hai tay cô ôm lấy thắt lưng anh, khuôn mặt cũng dựa vào trong ngực anh. Anh kinh ngạc vài giây, nhìn thấy thân ảnh Vưu Văn lướt qua bên người, sau đó mới giật mình nhìn xuống Đổng Mặc.
Nghĩ vài giây cũng đưa tay ôm lấy cô: “Anh ta vẫn chưa đi.”
Ôn Hành Viễn Mỉm cười vỗ lưng Đổng Mặc buông cô ra, cầm lấy tay cô dùng sức nhéo lòng bàn tay, thăm dò bước về phía Vưu Văn đang đứng.
Đổng Mặc chăm chú lắng nghe, mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh truyền đến.
Khi họ tiến lại gần, vòng vo vài góc nhỏ âm thanh cũng càng ngày càng rõ ràng. Càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, Đổng Mặc quay đầu về phía Ôn Hành Viễn nói một câu: “Vưu Văn!” Cô luôn muốn tránh mặt Vưu Văn, không thể nói rõ nguyên nhân là gì nhưng chỉ cần nghĩ đến cha mẹ ruột của anh ta trong vòng nửa tháng lần lượt qua đời nhưng anh ta lại không có biểu hiện đau khổ nào, cô cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó chịu mơ hồ.
Đổng Mặc khẳng định mình không nghe nhầm, một trong hai giọng nói quả thật là tiếng của Vưu Văn. Âm thanh kia mang theo kiêu ngạo, dường như lại có thêm sự phẫn nộ cùng giễu cợt.
“Vưu Văn, mày đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Công ty phá sản là do mày không có năng lực, mẹ mày nhảy lầu cũng là do mày không chăm sóc cẩn thận, cha mày bị người ta giết chết lại càng chứng minh mày hoàn toàn là một tên thất bại mà thôi.”
“Lâm Nam, mày nghĩ rằng tao lại tin tưởng những lời chó má của mày hay sao? Mày nghĩ mày khiến cho công ty phá sản có thể khiến tao thất thế sao?” Vưu Văn mở miệng mắng. Đổng Mặc tìm kiếm bóng dáng anh ta, thấy vài người đang bẻ cánh tay Vưu Văn đè anh ta xuống nền nhà, còn dùng chân liều mạng đạp lên người hắn khiến cho hắn không thể nhúc nhích.
Người đàn ông đối diện châm một điếu thuốc, nở một nụ cười mơ hồ.
Đổng Mặc vừa định quay đầu nói với Ôn Hành Viễn, thì thấy Ôn Hành Viễn bỗng nhiên nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng kéo cô ra một khoảng cách với vị trí của Vưu Văn.
“Đổng Mặc, ngay lập tức gọi điện cho Ô Hàng rồi cùng anh ta ra sân bay, bằng bất cứ mọi giá phải ngăn được Lâm Nam lên máy bay!” Anh giữ lấy bả vai Đổng Mặc gằn từng tiếng nói. Vụ án mạng này rất khó giải quyết, không những do thân phận người chết mà còn có liên can tới rất nhiều nhân viên trong công ty Thích Minh, thậm chí kẻ khả nghi là một số nhân vật lớn có máu mặt, như Lâm Nam. Cho nên chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, vụ án này có thể thuận lợi tìm được thủ phạm hay không xem ra vẫn là một vấn đề. Dù sao để điều tra ra kẻ giết người, trước mắt để xảy ra xung đột là rất gay go.
Đổng Mặc nhận được nhiệm vụ, một phút cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức khoác áo vào đi xuống cầu thang.
Lúc này bên ngoài trời đã gần sáng, cả thành phố đều được bao phủ bởi một tầng sương mù, nơi ngã tư đường có một vài bóng người qua lại, cô gọi điện cho Ô Hàng, bắt một chiếc taxi trên đường đi về hướng sân bay.
Mà Ôn Hành Viễn vẫn ở trên lầu nhìn theo bóng dáng Đổng Mặc đi xuống cầu thang.