*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
Đổng Mặc thay quần áo xong tiện thể tẩy trang khuôn mặt của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh nên trên mặt cô xuất hiện vài mảnh đỏ. Cô nhìn vào gương búi lại tóc, lấy ống tay áo ướt sũng lau xong mới đi ra ngoài.
Lúc này, Ô Hàng cũng vừa tới, đứng bên cạnh Ôn Hành Viễn, đem bản ghi âm và bản ghi chép khẩu đưa cho Ôn Hành Viễn. Anh nhìn thoáng qua khuôn mặt căng thẳng của anh ta, lơ đãng hỏi một câu: “Vưu Nhiên thế nào rồi?”
Ô Hàng im lặng một lúc, khuôn mặt tái xanh cúi xuống, rất nhanh nắm chặt lòng bàn tay lại: “Đội trưởng Ôn, rốt cuộc trong nhà đội phó đã xảy ra chuyện gì? Trước đó cô ấy cũng không giải thích gì, nhưng một loạt vụ án chết người xảy ra liên tiếp mấy ngày nay đều có liên quan mật thiết với cô ấy, sự việc đã đến nước này rồi mà cô ấy vẫn không chịu nói gì cả, như thế làm sao có thể đưa án tử ra ánh sáng được, tôi lo sẽ…”
“Ô Hàng!” Ôn Hành Viễn ngắt lời nói của anh ta, “Vưu Nhiên là người như thế nào, tôi tin là cậu còn hiểu rõ hơn cả tôi, trong lòng cô ấy tự có suy nghĩ của chính mình.”
“Suy nghĩ của chính mình? Đội trưởng Ôn, đừng quên cô ấy không những là đội phó mà còn là một người phụ nữ. Cha mẹ lần lượt qua đời, thủ phạm thì vẫn chưa tìm thấy, đối mặt với hoàn cảnh như vậy cô ấy có thể tự nhiên trấn định như trước hay sao?” Ô Hàng suốt ruột, những lời này gần như là thét lên. Trong mắt Ô Hàng, Vưu Nhiên không phải là một đội phó mạnh mẽ không gì có thể lay chuyển mà chỉ là một người phụ nữ rất xuất sắc mà thôi.
Sau đó bình tĩnh lại, anh mới có phản ứng, sực nhớ ra trước mặt anh là Ôn Hành Viễn, cũng tự biết là mình đã thất lễ, sờ sờ mũi, nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Ôn Hành Viễn nhìn theo ánh mắt né tránh của Ô Hàng cũng hiểu được phần nào tâm tình của anh ta, vì thế đưa tay ra vỗ vỗ bả vai anh: “Có lẽ cô ấy không mạnh mẽ kiên cường như trong tưởng tượng của chúng ta, nhưng cậu phải tin tưởng, cô ấy cũng không yếu đuối đến vậy.”
Vừa mới nói xong, anh liền nhìn thấy Đổng Mặc đi ra từ bên trong sân bay, lúc này cô đã khôi phục bộ dáng bình thường, mặc lên bộ cảnh phục đơn giản bước về phía này.
“Quay về cục!”
Ôn Hành Viễn quay người về phía Ô Hàng nói. Ô Hàng nhìn thấy Đổng Mặc đang chạy đến, không nói thêm điều gì đi về bãi đậu xe ở bên kia. Đổng Mặc cảm thấy không khí giữa hai người họ có chút kì lạ, cho nên cô chỉ im lặng bước theo phía sau họ.
***
Không khí trong tổ đương nhiên không còn được như trước, bây giờ không ai dám nhiều lời, chỉ sợ lại đụng phải ngòi thuốc nổ. Mà lúc này, Vưu Nhiên với sắc mặt xanh mét đang đứng ở cửa, trước mặt cô là cục trưởng Mã, sắc mặt cũng bối rối không kém. Hai người im lặng một hồi lâu, cho đến lúc cục trưởng Mã lại mở miệng: “Vưu Nhiên, vụ án này dù cô nói gì cũng không thể tham dự được, ý của cô tôi cũng hiểu, chỉ có điều lời này của tôi không chỉ là khuyên nhủ cô mà đồng thời cũng chính là mệnh lệnh.”
Bởi vì lúc trước khuyên nhủ mãi cũng không có chút tác dụng gì, cuối cùng ông cũng đàng phải nhấn mạnh ý của mình, đặt hai chữ mệnh lệnh lên trước. Bình thường, Vưu Nhiên là một người rất bảo thủ luôn tuân thủ quy định. Đối với những án chết người trước đây, cô luôn luôn nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, bảo cô điều tra cô liền điều tra, yêu cầu cô dừng lại cô liền dừng lại, tuy nhiên vụ án này lại không giống như những vụ án trước.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào cục trưởng Mã: “Cục trưởng biết là hai người chết đều có liên hệ với tôi, hơn nữa sự tình chắc chắn không hề đơn giản, tại sao lại muốn ngăn cản tôi?”
“Chính là bởi vì tôi biết hai người đó có quan hệ với cô” Cục trưởng Mã cảm thấy khá buồn bực, “Vưu Nhiên, tôi chỉ muốn giúp cô, vụ án này có liên hệ mật thiết với cô, có thể cô sẽ trở thành một trong những đối tượng tình nghi hoặc là một nhân chứng, mà thân phận của cô lại rất đặc thù. Điều này không chỉ tốt cho cô, mà cũng là suy nghĩ cho cục cảnh sát.”
Vưu Nhiên không muốn nghe những lời nói vô nghĩa của lãnh đạo. Nhiều năm như vậy cô vẫn không hề muốn thăng chức, nguyên nhân chính cũng chỉ là vì không chịu nổi cái gọi là quyền lợi của tầng lớp trên, cho nên những lời nói cũ rích của cục trưởng Mã căn bản là không có ý nghĩa gì đối với cô. Cô đã hạ quyết tâm, dù thế nào cô nhất định phải bắt được thủ phạm, cho dù cô hận Quý Văn Huyên, hận Vưu Chi Nguyên thấu xương, cô vẫn muốn phá vụ án này.
Thấy cô vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định của mình, khuyên nhủ thế nào cũng không có tác dụng, cục trưởng Mã cũng rất tức giận. Ông chống tay suy nghĩ một lúc, lúc vừa định mở miệng thì thấy Ôn Hành Viễn đang đi về phía này. Ô Hàng thấy Vưu Nhiên cau mày, cũng không dám nói điều gì.
Anh liếc mắt nhìn những người trong văn phòng, sau đó dặn dò Tống Ninh một câu: “Tống Ninh, đây là khẩu cung của Lâm Nam, còn có…” Ôn Hành Viễn dừng lại một chút, ánh mắt nặng nề nhìn Vưu Nhiên: “Lát nữa đưa kết quả ngày hôm qua sửa sang lại mang đến chỗ của tôi.”
Tống Ninh đi qua tiếp nhận bản ghi chép kia, lúc đưa tay lên nhìn thấy thân ảnh gầy nhỏ phía sau Ôn Hành Viễn không khỏi liếc mắt thêm một cái.
Cục trưởng Mã cũng không muốn nhiều lời cùng Vưu Nhiên, quay sang Ôn Hành Viễn nói: “Việc này tôi đã quyết, nếu…”
“Được, tôi đồng ý.”
Ông chưa kịp nói xong Vưu Nhiên đã ngắt lời ông, một lời vừa nói, mọi người đều rất bất ngờ. Cục trưởng Mã cũng rất nghi ngờ, người phụ nữ này cũng thay đổi quá nhanh, mới vài giây đã bỗng nhiên đồng ý không tham gia vụ án này nữa. Trước đó còn rất kiên quyết khiến cho ông rất đau đầu, còn định dùng biện pháp cưỡng chế.
Tầm mắt Vưu Nhiên dừng lại trên người Đổng Mặc đứng bên cạnh Ôn Hành Viễn, khoé miệng nhếch lên, lôi Đổng Mặc ra nói: “Tôi có thể đồng ý không tham gia vụ án này, nhưng mà…Đổng Mặc phải tham gia.”
Cô ta vừa dứt lời, Đổng Mặc bỗng chốc đưa ánh mắt khó hiểu nhìn đội phó, ngay cả Ôn Hành Viễn cũng rất bất ngờ liếc mắt nhìn Vưu Nhiên. Cục trưởng Mã nhìn cô, lại nhìn qua Đổng Mặc đang ngơ ngác, nhất thời không nghĩ ra ruốt cuộc Vưu Nhiên định làm gì. Cô nói Đổng Mặc phải tham dự, ai cũng hiểu được cô đang cho Đổng Mặc một cơ hội, làm một cảnh sát hình sự trực tiếp điều tra tội phạm.
Vưu Nhiên nhìn thẳng vào cục trưởng Mã, chờ câu trả lời của ông.
Không ai hỏi lý do, bởi vì mọi người trong đội đều biết từ trước đến nay Vưu Nhiên làm việc đều không nói lý do với người khác, ai cũng không thể xen vào. Mà những người khác thấy những nhân viên lâu năm không lên tiếng, cho dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng không có ai dám mở miệng hỏi trước.
Nếu Vưu Nhiên nói ai đó khác, Đổng Mặc cũng sẽ lựa chon im lặng như mọi người, thế nhưng lúc này cô lại là người trong cuộc cho nên dường như theo bản năng nói: “Tại sao lại là tôi?”
Vưu Nhiên nhíu mày: “Cô không muốn?” Trên mặt còn viết rõ đây là một cơ hội trực tiếp phá án, cô không muốn? Từ ngày Đổng Mặc đến, cô liền quan sát thấy Đổng mặc không giống những người khác, cho nên cô biết khát vọng của Đổng Mặc, Đổng Mặc nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Vưu Nhiên, chúng ta nói chuyện một lát.”
Lúc này, đột nhiên Ôn Hành Viễn lên tiếng, Vưu Nhiên lùi lại theo sau anh đi ra ngoài, để lại Đổng Mặc và mọi người đầy thắc mắc ở đó.
Ô Hàng nhìn cô một chút, không có biểu tình gì bước vào bên trong, mà cục trưởng Mã vỗ bả vai Đổng Mặc nói: “Cháu muốn đi không? Nhiệm vụ lần này có lẽ…”
“Có ạ!” Đổng Mặc gật đầu đáp.
Cô không biết tại sao Vưu Nhiên lại có điều kiện yêu cầu để cô tham gi. Từ khi vụ án này bắt đầu cũng chính là khi Quý Văn Huyên nhảy lầu chết đến nay. Cô rất muốn biết bí mật phía sau, nhất là sau khi còn nói chuyện với Vưu Văn, trực giác nói cho cô biết phía sau vụ án này là một âm mưu kinh thiên động địa. Hơn nữa, đây cũng là con đường mà cô muốn đi biết bao nhiêu năm nay, đây là cơ hội đầu tiên của cô từ khi làm cảnh viên chính thức, cho nên cô càng quý trọng.
Cục trưởng Mã thấy cô như vậy cũng chỉ biết gật đầu.
“Tôi làm như vậy nguyên nhân chính là nghi phạm thứ tư.” Khi bọn họ đến một nơi tương đói yên tĩnh, Vưu Nhiên mở miệng nói. Cô biết Ôn Hành Viễn gọi cô ra là muốn hỏi nguyên nhân, mà trước mặt anh cô cũng không định giấu giếm điều gì, nói cho anh biết một sự kiện.
“Nghi phạm thứ tư?” Ôn Hành Viễn quay qua, nghi hoặc nói, anh nghĩ một chút, bỗng nhiên phản ứng lại: “Đã chính thức loại bỏ?”
Cô ôm lấy hai cánh tay mình, ánh mắt kiên quyết “Anh không thể bỏ qua năng lực của Đổng Mặc, nhất là trong việc điều tra nghi phạm thứ tư đó.”
Cô nói vừa mơ hồ lại vừa kín đáo, nhưng Ôn Hành Viễn cũng hiểu được ý tứ trong những lời nói đó. Chỉ có điều việc này lại liên quan đến Đổng Mặc, anh không thể không có suy nghĩ khác, không thể để cô tham gia vào những việc nguy hiểm.
Vưu Nhiên nhìn thấy sự do dự của anh, “Chỉ là đi điều tra mà thôi, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng phải không?” Cô buông tay lấy ra một tờ giấy A4 trong túi mình, trên mặt đầy kín chữ, cô đưa cho Ôn Hành Viễn: “Đây là kết quả tổng hợp tại hiện trường tối hôm qua, đương nhiên, báo cáo mà Tống Ninh đưa cho anh chắc chắn sẽ có điểm tương đồng, nhưng bản này rõ ràng chi tiết hơn nhiều, trước mắt nghi phạm là bốn người, mà bản báo cáo kia sẽ chỉ có ba người mà thôi.”
Ôn Hành Viễn nhận lấy, nhìn lướt qua, nhìn đến nghi phạm thứ tư trong lời nói của Vưu Nhiên liền nhíu mày, không thể nói anh chưa từng nghĩ đến, chỉ là không dám nói thẳng ra trực tiếp như Vưu Nhiên mà thôi.
Vưu Nhiên để ý đến từng biểu tình nhỏ của anh “Hẳn làanh biết nguyên nhân vì sao nhất định phải là Đổng Mặc, theo tình huống trước mắt, so với bất cứ người nào khác trong đội cô ấy là thích hợp nhất, không phải sao?”
“Cô nghi ngờ anh ta?” Ôn Hành Viễn không tiếp tục đề tài về Đổng Mặc mà nhìn về phía Vưu Nhiên hỏi, Vưu Nhiên liếc mắt nhìn cái tên trên tờ giấy “không phải hoài nghi”, biểu tình của cô rất thản nhiên: “Mà căn bản là không hề tin tưởng. Anh ta là loại người như thế nào không phải cả tôi và anh đều rất rõ ràng hay sao?”
Ôn Hành Viễn nhìn của Vưu Nhiên ánh mắt dần trở nên phức tạp. Anh thu hồi tờ giấy, suy nghĩ thoáng nặng nề hơn. Trong lòng xuất hiện một nỗi buồn vô cớ, lần đầu tiên cảm giác được Đổng Mặc không nên làm nghề này, không những có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, mà sau này, cho dù cô có gặp phải nguy hiểm anh lại không có quyền ngăn cản, chỉ có thể đứng bên mà lo lắng cho cô.
Nghi phạm thứ tư mà Vưu Nhiên đề cập không có trong báo cáo chính thức chính là em cùng cha khác mẹ của cô – Vưu Văn.
Đổng Mặc vừa mới chuẩn bị tâm lý thật tốt, bên kia liền thông báo có hội nghị khẩn cấp, Đổng Mặc tham dự cùng với một số người khác. Khi cô vội vàng tới phòng họp thì thấy Tống Ninh cầm một tập tài liệu sắc mặt không được tốt. Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu đi ra ngoài.
Một vài người đang đứng chờ ở cửa thang máy, “đinh” một tiếng, thang máy mở ra, những người đằng trước đều đi vào. Đổng Mặc đang định bước vào thì nghe thấy âm thanh quá tải của thang máy, cô dừng lại. Không đợi đám người Tống Ninh mở miệng, liền dẫn đầu bước lên phía cầu thang bộ đi lên, bởi vì mọi người cũng không biết thang máy lúc nào mới xuống chi bằng nhanh chóng đi lên bằng thang bộ.
Để tránh việc tới muộn, cô cố gắng bước chân lên vài bậc thang một, vội vàng đi lên.
Đứng ở cửa phòng họp cách đó không xa, nhìn thấy thang máy không có bóng dáng Đổng Mặc, Ôn Hành Viễn nghĩ một lát sau đó bước đến lối cầu thang bộ.
Đổng Mặc đi lên tầng bảy rất nhẹ nhàng, nhìn những ngọn đèn trên hàng lang, cô nắm chặt cuốn vở trong tay chầm chậm bước ra ngoài, kết quả lại thấy Ôn Hành Viễn đang vội vàng từ phía trên đi xuống, cô vô ý dừng bước, ngẩng mặt nhìn Ôn Hành Viễn.
Ngay lập tức anh bước đến bên cạnh Đổng Mặc, cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Đổng Mặc nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với anh, mở miệng thở dốc hỏi: “Rất muốn đi sao?”
Đối mặt với Ôn Hành Viễn gần như vậy, cô cảm thấy không được tự nhiên, lùi về phía sau mấy bước mới gật gật đầu.
“Đổng Mặc, nhìn tôi!” Ôn Hành Viễn rất không thích Đổng Mặc đứng trước mặt mình luôn trốn tránh, điều này chỉ khiến anh cảm thấy cô luôn cố gắng tạo khoảng cách với anh. Cho nên anh giữ lấy đầu Đổng Mặc, “Em có thể đi, nhưng em phải đáp ứng tôi, mọi chuyện phải cẩn thận, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ chính mình trước tiên.”
Ôn Hành Viễn đột nhiên quan tâm dặn dò khiến cho Đổng Mặc rất chấn động, chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại việc này cũng đâu phải quá nguy hiểm. Đây là việc mà bất cứ cảnh sát nào cũng đều phải trải qua, thật ra cũng không cần phải lo lắng như vậy, chẳng lẽ là không tin tưởng cô?
“Đội trưởng Ôn, tôi và những đồng nghiệp khác đều như nhau, cũng không phải gặp việc nguy hiểm mà sợ hãi, không phải mỗi cảnh sát đều phải trải qua quá trình này hay sao?” Đổng Mặc tất nhiên không hiểu được suy nghĩ của Ôn Hành Viễn, mà bây giờ, Ôn Hành Viễn lại không thể nói rõ nguyên nhân cho cô. Nhìn thấy cô hiểu lầm ý của mình, nhưng anh lại không thể giải thích với cô, đành phải đưa tay bẹo má Đổng Mặc: “Nguy hiểm là không thể tránh khỏi, dù sao, thầy còn cần em, bất luận thế nào em cũng phải bảo vệ chính mình thật tốt, hiểu không?”
Anh nhẹ nhàng véo hai má bầu bĩnh của cô, nở một nụ cười, cô bé bướng bỉnh như vậy, anh sao có thể xem thường được.
Một lúc sau, Đổng Mặc cố tình tới phòng họp trước Ôn Hành Viễn một chút, Vưu Nhiên đang đứng đối diện cô sửa sang lại mấy thứ, nhìn thấy cô bước vào đột nhiên cười với cô một cái. Cô nhất thời sửng sốt, loại cảm giác này không thể dùng ngôn từ để diễn tả, cô tới đội cũng đã gần nửa tháng, chưa từng thấy Vưu Nhiên cười, mà quan trọng là cả phòng đông người như vậy nhưng Vưu Nhiên lại cười với cô, nụ cười kì lạ này khiến cô nhất thời dựng cả tóc gáy.
Tống Ninh cảm thấy thái độ của Vưu Nhiên đối với Đổng Mặc không giống với trước đây, nghi vẫn của cô dành cho Đổng Mặc cũng càng ngày càng sâu sắc.