Xương Sườn

Chương 2:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Galanthus
Beta: Đằng Yên
oxford_bicycle_flowers
Đổng Mặc ngủ không được sâu lắm, không rõ là do lạ chỗ hay là do Tiểu Ô Long gây ra. Trời vừa sáng, cô liền rời giường rồi nhanh chóng sửa soạn thật tốt. Đứng trước gương, Đổng Mặc cẩn thận mặc lên người bộ cảnh phục có vẻ khá lớn so với dáng người nhỏ bé của cô, sau đó lấy dây buộc tóc lại thành một búi thật gọn gàng phía sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên của cô với cương vị là cảnh sát đưa tin chính thức.
Khi cô vừa đi ra phía trước cửa thì bố cô gọi điện tới, dặn dò cô làm việc thật tốt, điều đó khiến Đổng Mặc cảm thấy lòng tràn đầy hứng khởi, cho dù chỉ là vì bố cô, cô cũng phải làm cho thật tốt, không phải sao?
-------------------------------
“Khỉ thật, cái thứ tạp nham kia thì phỏng vấn được cái gì chứ” Một viên cảnh sát đem tài liệu ném lên trên bàn, tức giận ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìn vào phòng thẩm vấn cách đó không xa.
“Đừng tức giận, uống chút cà phê cho bình tĩnh lại đã!” Từ sau ngày hôm qua, sáng nào Tống Ninh cũng thấy anh cảnh sát kia như nuốt phải lửa, luôn mang một dáng vẻ vô cùng tức giận cho nên cô mới có lòng tốt mang cà phê mình mới pha đặt trước mặt anh ta. Người đàn ông kia cảm kích nhìn cô, miệng lẩm bẩm cười cười nói: “Tống Ninh, cô thật không hổ danh là đoá hoa tươi của đội chúng ta, toả ra ánh sáng khiến người ta phải chói mắt.”
Tống Ninh cũng không để ý nhiều, liếc mắt nhìn đồng hồ một lát lại trở về chỗ của mình. Bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, cô mở ngăn kéo lấy ra một tập tư liệu giao cho người đàn ông đang đánh máy bên kia: “Ô Hàng, sắp tới đội chúng ta sẽ có vài người mới đến, nhiệm vụ của anh là tiếp đón họ.”
Người đàn ông tên là Ô Hàng ngẩng đầu lên, ngày hôm qua anh có thấy qua Đổng Mặc mặc một bộ cảnh phục. Anh tiếp nhận tập tư liệu, liếc qua cho có lệ rồi lại đặt xuống bàn tiếp tục làm báo cáo công tác.
---------------------------
Lúc này Đổng Mặc đang ngồi trong một căn phòng, cô là người đến đầu tiên, sau đó cũng có một vài người tiếp tục bước vào. Tất cả mọi người đều là người mới, vừa mới vào phòng đã cùng nhau nói chuyện, thăm hỏi để làm quen với không gian lạ lẫm này. Trong căn phòng ồn ào chỉ mình Đổng Mặc ngồi yên một mình trên ghế, không tham gia cùng mọi người. Từ nhỏ đến lớn cô đã không thích giao tiếp, đừng nói đến việc cùng với những người xa lạ chủ động tìm chuyện để nói.
Cô nâng tầm mắt nhìn những người xung quanh, rồi lại đưa tay đặt gọn gàng lên chân mình.
Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, theo sau đó là một vài người mặc cảnh phục cầm một đống tư liệu bước vào, trong phòng mới có chút yên tĩnh trở lại. Ô Hàng nhìn lướt qua mọi người trong phòng, cười nói: “Hoan nghênh mọi người đến với đội trọng án, tôi là trung đội trưởng Ô Hàng. Rất vui sau này chúng ta có thể cùng nhau làm việc.” Ô Hàng trời sinh có một đôi mắt biết cười, đến lúc cười rộ lên lại càng khiến cho người khác không khỏi cảm thấy rất gần gũi, thân thiết.
Sau một vài câu chào hỏi hình thức, Ô Hàng chuẩn bị dẫn mọi người xuống xem tình hình bên dưới, khi tất cả mọi người đã đứng dậy, anh đột nhiên chú ý đến người đầu tiên bước ra ngoài, bóng lưng kia, hình như có chút quen thuộc. Anh nhanh chóng cầm lấy tập tài liệu xem qua một lượt, thoáng giật mình nói một câu: “Lần này chỉ có một cô gái duy nhất!”
Lúc đầu, bởi vì Đổng Mặc là cô gái duy nhất, một vài người cũng có lại gần hỏi thăm, nhưng thấy cô mang một bộ mặt tươi cười, cũng không có biểu hiện gì, chỉ nghĩ rằng cô là một người nhút nhát nên cũng không muốn nói chuyện nhiều. Mọi người đều đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng, có ai không muốn cùng mỹ nữ nói chuyện, đáng tiếc trong cái nhìn đầu tiên của họ, Đổng Mặc cũng không được xem là một mỹ nữ, cô không có gì nổi bật, tính cách lại không cởi mở, cũng không tiếp nhận sự quan tâm của mọi người.
Bắt đầu bước vào làm việc ở đội trọng án, Đổng Mặc vẫn mang theo cái danh “cô gái duy nhất”, vô hình chung lại khiến cho các đội viên trong nhóm đặc biệt chú ý đến cô, ngay cả Tống Ninh cũng không khỏi cảm thấy hiếu kì về cô. Trong đội có vài chục người, trừ cô và phó đội trưởng là phụ nữ, tất cả mọi người đều là đàn ông. Cô từ trước tới giờ đã là tâm điểm của sự chú ý, lại có một bộ dáng xinh đẹp nên luôn được mọi người hoan nghênh. Bởi vậy trong lòng sinh ra chút kiêu ngạo là lẽ đương nhiên, có lẽ mọi người phụ nữ trên thế giới này đều có một tâm lý chung như vậy.
Khi tất cả mọi người bước vào, Tống Ninh liếc mắt tình kiếm hình ảnh Đổng Mặc.
Vì là người đầu tiên tiến vào, Đổng Mặc đã thu hút không ít tầm mắt, chỉ thấy cô khẽ hé môi, thân hình đĩnh đạc, thẳng tắp, không nói một lời nào chầm chậm tiến về phía trước. Khi tất cả mọi người đều đã bước vào, Đổng Mặc không một chút do dự sợ hãi, thản nhiên hướng về phía mọi người chào hỏi: “Chào mọi người, tôi tên là Đổng Mặc.”
Vóc dáng nhỏ bé cộng thêm ngũ quan còn khá trẻ con, chiều cao một mét bảy, lại nói đến dáng người còn thua xa Tống Ninh, khiến cho một vài người có chút thất vọng, nhưng một số lại cảm thấy khá mới mẻ. Đổng Mặc trời sinh môi hồng răng trắng, càng nhìn lại càng thuận mắt, cô bình thường cũng không hay cười những mỗi khi cười lại khiến người ta cảm thấy có chút hương vị ngọt ngào. Tống Ninh nhìn thấy Đổng Mặc vô thức mỉm cười, đưa tay hướng về phía cô: “Xin chào, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Tống Ninh chủ động chào hỏi khiến mọi người rất bất ngờ, hoá ra hai người họ đã quen biết từ trước. Lúc đầu Đổng Mặc cũng không để ý, đến khi Tống Ninh chủ động lại hỏi han Đổng Mặc mới nhớ ra cô ấy chính là vị cảnh sát tối hôm qua. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhìn Tống Ninh lễ phép cười nhẹ.
“Ô Hàng!”
Ngoài cửa bỗng vang lên một âm thanh nhàn nhạt, ánh mắt mọi người tập trung về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang từ từ bước vào, trên người chỉ mặc một bộ cảnh phục đơn giản, áo khoác đặt hờ trên tay, cơ thể rắn chắc hoàn hảo. Một số người đưa mắt nhìn xuống cơ thể gầy gò của mình lại chỉ biết thở dài chấp nhận.
Người đàn ông đó quay về phía Ô Hàng: “Cậu đưa tư liệu về án tử hình lần trước cho tôi, tôi sẽ qua đó một chuyến.” Anh giống như không nhận ra có một đám đông đang đứng trước mặt mình, chỉ thúc giục Ô Hàng lấy tài liệu. Trong lúc đó Ôn Hành Viễn mới chú ý những gương mặt khá xa lạ đang đứng trong phòng, lúc này mới nghĩ đến hôm qua trong lúc ăn cơm Ô Hàng có nhắc qua với anh, đưa mắt đánh giá mọi người, sau đó mới động viên một câu: “Cố gắng làm tốt!”
Một số người cũng đã biết được anh là ai, lại không kiềm chế được mà nhìn lại vài lần.  Đổng Mặc lại càng không có gì bất ngờ, người đàn ông này đối với cô mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Anh vừa đặt chân vào cửa, cô liền vô thức lui về phía sau vài bước, thân hình nhỏ bé lẩn vào trong nhóm người sau cùng, vốn là Ôn Hành Viễn cũng chẳng chú ý gì đến nhóm họ, nói gì đến cô chứ?
Ô Hàng thu thập tư liệu giao cho anh, đồng thời nhìn mọi người rồi giới thiệu đơn giản: “Đây là đội trưởng của chúng ta Ôn Hành Viễn, Ôn đại đội.”
Lúc bấy giờ, mọi người mới nghĩ thầm trong lòng: “Hoá ra người đàn ông này chính là Ôn đại đội!”
Người đàn ông tên Ôn Hành Viễn ít ai mà không biết đến, anh đã phá được không ít vụ án lớn nhưng vẫn không hề muốn thăng chức, là một người đàn ông kiêu ngạo. Suy cho cùng, người ta cũng có tư cách để kiêu ngạo, muốn thăng chức chẳng phải chỉ cần nói một tiếng hay sao, không giống như bọn họ, vừa mới bước chân vào giới cảnh sát làm gì có chỗ dựa, sao có thể tránh khỏi vòng luẩn quẩn này???
Đối với lời giới thiệu của Ô Hàng, Ôn Hành Viễn cũng không mấy để tâm, anh cầm lấy tư liệu, lật nhanh qua vài trang cũng chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Ô Hàng nói: “Em tên là Đổng Mặc phải không? Em là nữ cảnh sát thứ ba trong đội chúng ta đấy.”
Đổng Mặc?
Dường như nghe được điều gì, Ôn Hành Viễn buông tư liệu ra, quay đầu lại tìm kiếm cho đến khi nhìn được một nửa khuôn mặt cô trong đám người, anh mới cầm tư liệu bước ra khỏi phòng.
Đổng Mặc không biết liệu anh có nhìn thấy cô hay không.
Cô vốn xuất thân từ một gia đình cảnh sát, được điều đến đội trọng án ở thành phố A, trong đó cũng có vài nguyên nhân, đương nhiên chủ yếu vẫn là do thành tích của cô khi còn ở đội hình cảnh ở nhà thực tập được một năm cũng phá được không ít vụ án giết người. Nguyên nhân thứ hai là bởi vì cha cô vốn là một cảnh sát hình sự, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, cô cũng có chút tính cách giống ba mình. Không những có trí nhớ tốt, cô còn có khả năng phân tích đáng ngạc nhiên cùng với năng lực nguỵ trang xuất sắc mà không phải người nào cũng hội tụ được tất cả các yếu tố đó, cũng nhờ vậy mà sau khi ra trường, khi từng cùng ba đến đội hình cảnh vài lần cô đã được một người bạn tốt của cha đánh giá cao, đứng ra giới thiệu cô. Cho nên có thể nói, chỉ sau một năm thực tập đã có thể được trở thành nhân viên chính thức của đội trọng án quả là vinh hạnh cho cô. Quan trọng nhất là vài năm trước cha cô cũng từng là đội trưởng đội trọng án này, có thể bước đi cùng một con đường với cha mình, đối với cô mà nói cũng không có niềm vui nào sánh bằng.
Còn về Ôn Hành Viễn, cho đến bây giờ, Đổng Mặc vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Bởi vì cách đây không lâu, người vừa cùng cô lên cục dân chính chụp hình lấy giấy chứng nhận kết hôn chính là anh – ngôi sao sáng của đội trọng án, Đại đội trưởng Ôn Hành Viễn.
Hôn nhân của họ lúc đó cũng chỉ vẻn vẹn như vậy mà thành, có điều cũng chỉ là từng đó chuyện mà thôi.
Lúc ấy, cô đang cùng phó đội trưởng điều tra một vụ án, đã biết được kẻ tình nghi, chỉ còn việc tìm ra hắn để thực thi lệnh bắt. Ngày hôm đó, họ nhận được tin hắn thường lui tới hai bệnh viện gần chợ, ngay trong ngày, Đổng Mặc liền cùng phó đội trưởng và vài người trong đội nằm vùng đợi ở chợ. Để không bị nghi ngờ, mọi người còn cải trang thành người trồng rau.
Hai bệnh viện ở thành phố B đều là bệnh viện lớn, ngay cạnh chợ rau là một chợ cũ được xây dựng cùng với thành phố B, là nơi vô cùng hỗn loạn, người người chen chúc. Đây cũng là khoảng thời gian mà cha mẹ Đổng Mặc đều đang nằm viện, khi nào vừa nằm vùng xong, chỉ cần có chút thời gian rảnh cô liền ghé qua trò chuyện với cha mẹ vài câu, cho dù không có nhiều thời gian, cô vẫn đến thường xuyên.
Cũng tầm sau bốn năm ngày liên tục nằm vùng ở chợ, cuối cùng kẻ tình nghi cũng xuất hiện. Nhận được tin tức, Đổng Mặc liền cầm mấy mấy bó rau cải trắng, giả vờ như nông dân tiếp cận gần với mục tiêu.
Kẻ tình nghi dường như có chút đề phòng, tâm lý cảnh giác rất mạnh, Đổng Mặc vừa mới tới gần, hắn liền bỏ chạy thục mạng. Mắt thấy vịt sắp tới tay liền bay đi mất, Đổng Mặc không thể bình tĩnh nữa, cô vứt mấy bó cải trắng lại phía sau rồi đuổi theo, đồng nghiệp quanh đó thấy phát sinh biến cố liền nhanh chóng gia nhập cùng Đổng Mặc đuổi theo kẻ tình nghi.
Đổng Mặc thoạt nhìn qua có vẻ khá nhỏ nhắn, nhưng một khi bộc phát, cô lại có một năng lượng rất lớn. Nguyên nhân là cũng bởi vì từ nhỏ cô vẫn thường theo cha rèn luyện thân thể thường xuyên, mà chạy lại chính là môn cô giỏi nhất, chỉ có vóc dáng của cô bẩm sinh đã nhỏ như vậy, cho dù có luyện tập thế nào cũng không thể nhìn ra chút mạnh mẽ. Cô băng qua đám người, bám sát ngay sau kẻ tình nghi.
Lúc ấy vừa vặn đúng giờ tan tầm, hầu hết mọi ngừoi đều ra chợ mua thức ăn về để chuẩn bị cơm chiều, cho nên người càng ngày lại càng đông hơn. Điều này khiến cho một số đồng nghiệp của Đổng Mặc để mất dấu cô và mục tiêu, sau cùng chỉ có cô là vẫn đang bám sát phía sau kẻ tình nghi. Khi đã sắp tới một ngã tư, vì nghi ngờ có mai phục, kẻ tình nghi liền chuyển hướng chạy vào một cửa hàng bên cạnh.
Đổng Mặc vẫn bám sát theo hắn đi lên, mặt tiền tầng hai của cửa hàng này đa số bán vàng bạc, bên ngoài hành lang tuy có lan can nhưng do đang phải tu sửa nên kéo mấy sợi dây thừng chặn lại để nhắc nhở mọi người đừng tới gần tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Kẻ tình nghi quay lại đưa ánh mắt gian xảo nhìn Đổng Mặc đang từ từ tiến lại gần, nhổ nước miếng xuống nhà thấp giọng rủa: “Mẹ kiếp”. Nhìn đến phía trước đã tới điểm cùng, lại nhìn thấy Đổng Mặc đang chạy  tới, tầm mắt chuyển xuống dưới chân cô, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn nhanh chóng cầm lấy sợi dây kéo mạnh, Đổng Mặc không chú ý liền ngã ngay xuống sàn. Thừa lúc cô vẫn chưa thể đứng dậy hắn liền nhanh chóng nhảy từ lan can tầng hai xuống, Đổng Mặc chạy đến bên lan can ước lượng độ cao, cũng không do dự liền nhảy xuống.
Sau đó chỉ nghe mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, bởi cô không chạm đất như dự tính mà nhảy lên người ai đó.
Cô nhanh chóng đứng lên nhìn xuống người bên dưới: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi!” cô cuống quýt xin lỗi, rồi lại nhìn về phía trước thấy nghi phạm đã sắp ra khỏi tầm mắt, không kịp nghĩ nhiều, Đổng Mặc liền phát huy hết sức lực mà đuổi theo. Thấy cô vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, hắn co giò chạy, vẫn không quên chửi bậy “Đm…”
Mà người bị Đổng Mặc nhảy trung người cũng không ai khác mà chính là Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn cắn môi dưới, đưa tay đè lên phần bụng bên trái, muốn đứng dậy nhưng lại không đứng dậy nổi, những người xung quanh có lòng tốt nhẹ giọng hỏi thăm, dù sao bệnh viện cũng không xa, mọi người liền đưa anh đến bệnh viện.
Ôn Hành Viễn nằm trên giường bệnh, nhìn đến số hiển thị trên điện thoại, đưa lên tai nói đơn giản: “Tôi vừa xảy ra chút chuyện, chắc vài ngày nữa mới trở về được, vụ án đó cậu cứ phụ trách giúp tôi”. Nói xong liền ngắt điện thoại, nhìn thoáng qua hình chụp CT cắt lớp của mình, Ôn Hành Viễn không tránh khỏi nhíu mày.
Sau sáu năm mới trở lại thành phố B, ông trời lại làm cho anh gãy hai cái xương sườn, điều này có phải nói lên rằng trời sinh anh cùng nơi này không có duyên? Vốn nghĩ rang mãi mãi cùng không trở lại nơi này nữa, nhưng lần này lại không thể không về.
Khi nghe được tin Đổng Nghiễn bị bệnh,  khúc mắc trong lòng Ôn Hành Viễn đối với nơi này cũng đã sớm biến mất, Đổng Nghiễn giống như là người cha thứ hai của anh, một ngày là thầy, cả đời là cha. Trước  đây chính ông đã giúp anh vượt qua được giai đoạn khó khăn, còn giúp anh bước vào con đường làm cảnh sát hình sự, cho nên có thể nói, đối với anh Đổng Nghiễm là người mà anh mãi mãi cũng không thể quên ơn.
Vì thế anh mới bỏ lại vụ án giết người kia, đến thẳng thành phố B, đầu tiên là phải tìm được bệnh viện mà Đổng Nghiễn đang dưỡng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.