Xương Sườn

Chương 46: Mừng năm mới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
imagine 47
Đối với chuyện Ôn Hành Viễn hôn Đổng Mặc, Ô Hàng không thể nào tin được. Hai tay anh ta ôm đầu, tự thuyết phục mình do mắt bị quáng gà, xuất hiện ảo giác nên mới nhìn thấy cảnh không nên nhìn như vậy. Đổng Mặc xấu hổ tựa vào tường thở ra làn hơi trắng. Ôn Hành Viễn nhìn bóng dáng Ô Hàng đang chạy đi, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Đổng Mặc, đưa tay vuốt tóc cô hỏi: “Không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta à?”
Đổng Mặc nghe thấy anh nói như vậy, cũng không giống với suy nghĩ của mình liền vội lắc đầu: “Không phải không muốn, chỉ là…”
“Nếu không phải không muốn thì chính là đồng ý. Đừng suy nghĩ nữa. Đổng Mặc là vợ của Ôn Hành Viễn, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Anh nhíu mày, nói rõ ràng cho cô hiểu. Đổng Mặc nhìn đôi mắt kiên định của anh, không nói được câu nào. Nguyên nhân khiến cô lo lắng không phải là không muốn công khai, mà là cô sợ sau khi công khai sẽ bị mọi người chỉ trích. Dù sao trong quá trình trưởng thành, cô luôn luôn cảm thấy tự ti, trong đầu luôn hiện lên suy nghĩ cô không đủ tư cách ở bên cạnh chú Ôn. Thêm vào đó, trước khi vào trong đội cô lựa chọn kết hôn với chú Ôn là vì cô không biết tình hình trong đội, lại càng không biết vị trí của chú Ôn trong mắt người khác như thế nào. Nhưng cô bị điều đến đội của anh, lại còn hàng ngày đều tiếp xúc với anh. Cô sợ mình sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.
“Đã bảo em đừng nghĩ nhiều mà. Nhìn anh này.” Thấy Đổng Mặc vẫn còn do dự, Ôn Hành Viễn ép cô quay mặt lại. Đổng Mặc nhìn ánh mắt anh, trong lòng hơi chột dạ.
Ôn Hành Viễn đột nhiên cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó xoay người đi nhanh ra ngoài, không quay lại nhìn cô. Đổng Mặc sững sờ tại chỗ, vài giây sau cô không tự chủ được mỉm cười.
Còn Ô Hàng, đã sớm chạy ra ngoài phòng khách. Khi nhìn thấy Vưu Nhiên liền quên chuyện lúc nãy, kéo lấy tay cô, sợ hãi hỏi: “Đội phó, đội trưởng Ôn Và Đổng Mặc đang yêu nhau à?”
Vưu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của anh ta, bình tĩnh hỏi: “Ai bảo anh hai người họ đang yêu nhau?”
“Trời ơi, cô cũng không biết hả?” Ô Hàng thấy Vưu Nhiên hỏi mình như vậy thì nghĩ rằng cô cũng không biết việc này, thế nên mồm năm miệng mười đem việc mình vừa nhin thấy nói hết cho cô. Bởi vì trong ấn tượng của anh ta, làm cộng sự với Ôn Hành Viễn nhiều năm qua, anh ta chưa từng thấy anh nói chuyện với cô gái nào ngoài chuyện công việc. Vì thế, trực tiếp nhìn thấy anh chủ động hôn người khác, anh ta cảm thấy đây nhất định không phải tác phong của Ôn Hành Viễn. Quan trọng nhất là, người bị hôn lại là Đổng Mặc, người mới tới đội hình sự chưa đến bốn tháng!
Khó trách Vưu Nhiên làm cộng sự nhiều năm của anh cũng không biết, Tống Ninh làm học trò của anh nhiều năm cũng không biết. Ai mà ngờ được Ôn Hành Viễn lại thích kiểu con gái xinh xắn dễ thương giống Đổng Mặc chứ.
“Chuyện bọn họ là vợ chồng đừng nói ra ngoài.” Vưu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt sợ chết khiếp của anh ta liền dặn dò một câu. Ai biết, một câu này lại tựa như trái bom nổ ngay trước mặt Ô Hàng. Anh ta nghĩ chuyện hai người họ là người yêu đã đủ kinh khủng lắm rồi. Thế mà lại còn là vợ chồng? Vợ chồng đã kết hôn?
“Vợ chồng? Đội trưởng Ôn kết hôn? Với Đổng Mặc?” Anh ta quay qua, nghi ngờ hỏi. Khi nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của Vưu Nhiên, anh ta thật sự khiếp sợ. Sững sờ một lúc lâu anh ta mới tỉnh lại, chạy đến trước mặt Ôn Hành Viễn xác nhận lại: “Đội trưởng Ôn, anh kết hôn với Đổng Mặc từ khi nào vậy? Sao không nghe nói gì? Chẳng lẽ Đổng Mặc đến đội hình sự là nhờ anh? Hai người…” Anh ta nói đến đây đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn thấy Đổng Mặc ở phía sau đang đi đến, nhìn Đổng Mặc rồi lại tiếp tục nói: “Rất…rất…” Lúc này anh ta thật sự không tìm được một từ nào để hình dung tâm trạng của mình, chỉ cảm thấy thật khó tin. Hai người không có quan hệ gì đột nhiên lại trở thành vợ chồng, hơn nữa, lúc ở đội cũng không thấy hai người có cử chỉ gì giống vợ chồng. Cuối cùng, anh ta đưa ra quyết định này, đây chính là một sự thật khiến người khác sợ hãi.
Ôn Hành Viễn bất đắc dĩ đành kéo anh ta sang một bên: “Đừng nói chuyện này với mọi người trong đội. Cứ để theo tự nhiên, tôi sợ quá đột ngột Đổng Mặc sẽ không tiếp nhận được.”
Ô Hàng gật gật đầu. Nghĩ lại một mình anh ta biết đã có vẻ mặt này. Nếu toàn bộ đội hình sự mà biết, không biết còn loạn đến mức nào.
Sau khi biết quan hệ của Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn, đến cả lúc ăn cơm anh ta vẫn nhìn hai người thêm vài lần. Mãi đến khi Vưu Nhiên không chịu được nữa, liền gõ lên mặt bàn trước mặt anh ta: “Còn nhìn nữa thì hai người họ cũng nở hoa mất!” Ô Hàng xấu hổ cúi đầu ăn cơm, sau đó cười ngốc vài tiếng: “Tôi chỉ tò mò thôi. Chuyện này làm tôi quá ngạc nhiên.” Thực ra, nhìn từ một góc độ khác, Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn có quan hệ xác định, nhưng về phương diện khác lại khiến Ô Hàng càng có thêm dũng khí. Nếu ngay cả Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn cũng có thể ở bên nhau, vậy thì có lý do gì anh ta lại không dũng cảm với Vưu Nhiên một lần ?
Tuy anh ta nhỏ hơn Vưu Nhiên, nhưng bốn tuổi có làm sao đâu ? Không phải Đổng Mặc nhỏ hơn Ôn Hành Viễn mười một tuổi ư? Anh chỉ cần bước thêm vài bước, cho dù kết quả không được như anh mong muốn, nhưng chỉ cần không thẹn với chính mình là được.
Vưu Nhiên ngồi bên cạnh Ô Hàng, nhìn thấy vẻ mặt không tập trung của anh ta, bất đắc dĩ lắc đầu. Mãi cho đến khi âm thanh cười ngây thơ của Ô Hàng vang lên, cô đành kéo anh ta đứng dậy khỏi bàn ăn đi ra sân.
“Chuyện của Ôn Hành Viễn và Đổng Mặc cậu đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, bên phía đội hình sự cậu kín miệng một chút!”
Ô Hàng cười nhẹ: “Đội phó, đây là muốn bịt miệng tôi hả? Người ta đều cần có phí bịt miệng vân vân, cô chẳng lẽ không có chút thành ý?’’ Anh ta trêu trọc.
Cũng không thể trách Ô Hàng, hôm nay biết được một tim tức có giá trị như vậy, tất nhiên phải lợi dụng cho tốt. Hơn nữa, nhiều ngày qua bị vụ án máy bào khiến cho không khí u ám, dù sao cũng cần phải có ánh sáng mặt trời mới có thể sống, không phải ư ?
Vưu Nhiên nao nao, tên nhóc này dám trêu trọc cô?
“Bịt miệng? Vậy không phải giết người giệt khẩu càng tốt hơn sao?” Vưu Nhiên buông hai tay xuôi theo người, liếc anh ta rồi quay người rời đi. Ô Hàng bật người trước mặt cô, vẻ mặt nghĩ ngơi, gật đầu nói: “Như thế mới hợp với phong cách của cô. Vậy giết tôi đi.”
Nói xong vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên cảm thấy tim đập mạnh. Ánh mắt anh ta giống như một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào trái tim kiên cường của cô. Cô nắm chặt lòng bàn tay, bỏ lại một câu: “Đồ thần kinh.”
Nhìn thấy Vưu Nhiên muốn đi vào trong nhà, suy nghĩ trong đầu Ô Hàng càng nhanh hơn. Anh hai ba bước đã chạy đến trước mặt, giữ chặt tay Vưu Nhiên kéo ra phía ngoài sân, vừa đi vừa nói: “Tôi đúng là bị thần kinh nhưng bệnh của cô cũng không nhẹ. Cho nên…” Anh ta kéo cô xuống dưới tán cây ở trong sân, ánh sáng trước mặt hai người tối lại rất nhiều: “Cô có thể đừng trốn tránh tôi được không? Tôi thích cô, không phải để cô, tôi thích cô là chuyện của tôi, cô không cần phải miễn cưỡng mình. Nhưng mà, Vưu Nhiên… tôi chỉ muốn giống như trước đây là tốt rồi.” Anh ta có thể chịu được Vưu Nhiên cao ngạo nhưng không thể chấp nhận cô cố ý trốn tránh anh ta.
“Được, vậy giống như trước đây.”
Vưu Nhiên dứt khoát nói một câu. Nếu anh ta đã nói vậy cô cũng không lại trốn tránh nữa. Cô sợ, mình sẽ làm tổn thương anh ta.
Ô Hàng bị câu này của Vưu Nhiên không nói được câu nào, há miệng thở dốc, song cuối cùng vẫn kết thúc trong im lặng. Nhìn bóng dáng cô càng ngày càng đi xa, khóe miệng anh ta giật giật. Tuy anh ta cũng không muốn giống như trước nhưng so với hiện tại vẫn tốt hơn nhiều. Nếu như anh ta đã lựa chọn Vưu Nhiên, anh ta sẽ cố gắng đến khi nào mình không thể làm gì được nữa mới thôi. Nhưng hiện tại, cô rõ ràng đã từ chối anh ta, mà anh ta vẫn không thể làm mất đi tình cảm với cô trong lòng anh ta. Anh ta vẫn muốn tiếp tục kéo dài tình cảm này.
Đổng Mặc không biết Đổng Nghiễn và lão Viên nói những gì nhưng từ trong phòng đi ra ánh mắt của lão Viên không còn nặng nề như trước, tâm trạng cũng tốt hơn. Tuy anh ta vẫn không nói chuyện nhưng tình trạng tốt hơn trước rất nhiều. Đây là điều mọi người đều nhìn ra được.
Ôn Hành Viễn ánh mắt cảm kích nhìn Đổng Nghiễn, vươn tay cầm bát cơm Đổng Mặc xới cho lão Viên đặt xuống trước mặt anh ta, lại gắp thức ăn mà anh ta thích vào trong bát, nói: “Mẹ cậu đã có anh trai cậu chăm sóc, cậu cứ yên tâm ở nhà mình đón năm mới. Chuyện đã qua cứ cho vào quá khứ, đối xử tốt với chính mình mới là điều quan trọng nhất. Dù Tâm Ý không còn nữa, cậu cũng còn rất nhiều trách nhiệm chưa hoàn thành trên đời cần gánh vác.”
Lão Viên đón lấy đôi đũa anh đưa cho, gắp thêm đồ ăn cho mình. Vưu Nhiên vừa vào, thấy tâm trạng lão Viên dần tốt lên, trong lòng dần thả lỏng. Bước chân vào trong phòng cô đột nhiên dừng lại, rút nửa bước chân vừa đặt lại, đứng ở ngoài cửa.
Cô nghĩ, người lão Viên không muốn nhìn thấy nhất có lẽ là chính mình.
Ô Hàng đứng ở dưới tán cây, nhìn Vưu Nhiên đang do dự đứng ở ngoài cửa, đoán có lẽ lão Viên đã đi ra ngoài. Anh ta hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây ở gần đó nhìn Vưu Nhiên đang trầm tư.
Ô Hàng đứng dậy, giúp Vưu Nhiên xới thêm một bát cơm rồi đi đến chỗ cô ấy rồi đưa cho. Vưu Nhiên quay đầu nhìn nhưng vẫn không có ý định nhận lấy. Ô Hàng bất đắc dĩ đành nhét bát cơm vào trong tay Vưu Nhiên: “Cô cứ xem như là cấp dưới nịnh bợ cấp trên đi. Buổi tối còn phải làm việc, cô cũng không phải làm bằng sắt.”
Anh ta nói xong liền quay người đi vào nhà. Vưu Nhiên nhìn chằm chằm bát cơm kia, nghĩ ngợi rất lâu.
Sau khi ăn cơm xong, Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn trở lại cục cảnh sát làm  việc, Vưu Nhiên và Ô Hàng cũng đang đến, còn lão Viên ở lại cùng Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn đón năm mới.
Khi họ đến cục cảnh sát thì đã có vài người đến. Mọi người gặp nhau câu đầu tiên không hẹn mà cùng nói câu chúc một cách đau khổ: “Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.”
Tống Ninh đang ở trong phòng pha trà, thấy thấy âm thanh bên ngoài, đoán là Ôn Hành Viễn đến nên vội vàng buông chén trà trong tay xuống. Lấy quà năm mới đã chuẩn bị từ trước ra, đi ra ngoài, mang quà đưa cho bọn họ.
“Đổng Mặc, năm mới vui vẻ.”
“Thầy, đây là quà năm mới em đặc biệt chuẩn bị cho thầy. Ha ha…”
Khi Tống Ninh đưa quà cho Ôn Hành Viễn, có vài người bất mãn: “Tống Ninh, vì sao quà của chúng tôi vừa nhỏ, vừa bọc không cẩn thận vậy? Mà quà của đội trưởng Ôn vừa to lại vừa đẹp.”
Nghe người kia nói vậy, Đổng Mặc cũng chú ý đến điểm đặc biệt này của món quà.
Ôn Hành Viễn nhìn món quà, mỉm cười không để trong lòng. Thế nhưng, Ô Hàng đứng ở một bên lại quan sát Đổng Mặc.
Tống Ninh cười trêu chọc: “Ai bảo anh ấy là đội trưởng chứ. Có bản lĩnh cậu cũng làm thầy của tôi đi.” Cô ấy cười tươi nhìn người kia một cái, sau đó kéo Ôn Hành Viễn vào trong phòng, lấy từ trong túi ra một hộp giữ ấm. Ôn Hành Viễn mỉm cười, không nhìn cũng đoán được bên trong có cái gì.
Mỗi lần đến năm mới, cô ấy đều mang sủi cảo tự mình gói đến cho anh nếm thử, và năm nay cũng không ngoại lệ.
“Bận như vậy còn có thời gian làm sủi cảo à?” Ôn Hành Viễn đi qua mở hộp giữ ấm ra hỏi. Tống Ninh lấy một đôi đũa, đưa cho anh và giải thích: “Cũng không gói nhiều lắm.” Sủi cảo là cô ta gói riêng cho anh. Hàng năm thấy anh ăn sủi cảo do mình làm, Tống Ninh thấy rất vui vẻ.
Tình cảm của cô, Ôn Hành Viễn luôn cho là chỉ đơn giản là tình cảm giữa thầy và trò mà thôi. Anh chưa bao giờ nghĩ Tống Ninh có tình cảm nào khác với mình. Mãi cho đến hôm nay, một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Ngộ nhỡ…
“Mùi vị thế nào?” Tống Ninh nhìn anh ta gắp miếng đầu tiên cho vào miệng vội vàng hỏi. Ôn Hành Viễn nhai nhai sau đó mỉm cười gật đầu: “Có thể mở cửa hàng ăn được rồi.”
“Thật không?” Tống Ninh vui vẻ hỏi lại, sung sướng chạy ra khỏi phòng. Ôn Hành Viễn nhai sủi cảo, trong lòng cảm thấy có chút không đúng. Bỗng nhìn thấy Đổng Mặc đi qua cửa, anh gọi cô lại: “Đổng Mặc, lại đây.”
Đổng Mặc quay đầu, thấy anh đang vẫy vẫy tay, liền đi vào trong phòng. Ôn Hành Viễn đi đến cửa, nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong phòng, tiện tay khép hờ cửa lại, kéo cô đến phía sau cửa.
“Làm sao vậy?” Đổng Mặc nghi ngờ hỏi.
Ôn Hành Viễn nhìn cô chăm chú, miệng mấp máy nhưng không biết phải nói thế nào. Dừng một lúc, anh đột nhiên vươn tay ôm Đổng Mặc im lặng vài giây, sau đó lập tức buông cô ra.
Đổng Mặc bất ngờ, không biết vì sao đột nhiên anh lại ôm mình, mỗi lần đều bất ngờ không nói tiếng nào, làm cho cô không kịp phản ứng.
Ôn Hành Viễn nén cười: “Năm mới vui vẻ!”
Thật ra, anh chỉ muốn ôm cô nhưng mà nói không nên lời mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.