Xương Sườn

Chương 6:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Galanthus
Beta: Đằng Yên
34
Ngoài trời không biết mưa đã ngừng từ lúc nào, hiện trường vụ án đã nhanh chóng được phong toả. Vụ việc xảy ra ngay trên đường lớn, lại đúng vào giờ tan tầm, nên bên ngoài dây cách li có rất nhiều người tụ tập xung quanh. Đổng Mặc đang đứng trên bậc thang của khách sạn, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra lúc nãy. Thi thể người chết đã được chuyển đi, cô bước lại gần chiếc xe xui xẻo kia, mà chủ nhân chiếc xe cũng đang thuật lại sự việc cho một cảnh sát gần đó. Nhìn chằm chằm vào vũng máu còn đọng lại trên đỉnh xe, trong đầu Đổng Mặc hiện lên hình ảnh của người chết.
Từ tầng 13 rơi xuống đất, căn phòng không hề có dấu hiệu ẩu đả, cửa sổ chỉ mở ra một nửa, nếu không phải tự mình nhảy xuống, vậy thì chỉ có thể là có ai đó rất khoẻ mạnh ném ngang qua thanh của sổ đi ra ngoài.
Nhưng mà…
Cô suy nghĩ một chút, tuy rằng chưa điều tra thật cẩn thận, nhưng nếu đội phó đã nói như vậy thì chắc là tình huống này cũng không có gì khác.
Đổng Mặc vẫn cảm thấy có điều gì đó vướng mắc trong lòng không sao giải đáp được, cô khẽ lắc đầu như muốn tống những suy nghĩ không biết từ đâu đến ra khỏi đầu mình, cố gắng nghe lời Ôn Hành Viễn không suy nghĩ nhiều, thế nhưng, hàng loạt câu hỏi cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cô: “Tại sao lại tự sát? Rốt cuộc là có điều gì ấm ức? Là do áp lực tinh thần hay lý do gì khác?”
Một lúc sau, Đổng Mặc dứt khoát đứng dậy, nâng dây cách ly lên đi ra ngoài. Vừa mới đi được vài bước, cô liền nhìn thấy xe của Ôn Hành Viễn đỗ cách đó không xa, Tống Ninh đang ngồi trên xe, gương mặt cô vẫn rất tái nhợt. Đổng Mặc thở ra một hơi mới bước lại gần xe.
Tình trạng tinh thần của Tống Ninh không được tốt cho lắm, không phải chỉ vì bị doạ mà một phần cũng là do Đổng Mặc. Lúc này, lại nhìn thấy Đổng Mặc đang đi tới, Tống Ninh cắn môi nhìn chằm chằm vào cô.
Đổng Mặc cảm thấy cảnh vừa rồi đúng là doạ người, vì thế mới lại gần muốn hỏi thăm Tống Ninh một chút, nhưng lại không biết nói gì, im lặng một lúc, Đổng Mặc mới chậm rãi nói: “Tống…Tống Ninh, cô không sao chứ?”
Đổng Mặc không nghĩ đến việc hỏi thăm Tống Ninh như vậy là không nên. Tống Ninh từ nhỏ đến lớn đều có thành tích rất tốt, nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ những người xung quanh, chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như hôm nay. Từ trước tới giờ, mỗi khi trong đội có vụ án tử nào cần giải quyết cô luôn là người đầu tiên đến bảo vệ hiện trường vụ án, cô cũng không nghĩ rằng lúc nãy mình đã bị doạ sợ hãi đến vậy, hơn nữa, Đổng Mặc đứng cùng cô ở đó nhưng biểu hiện vẫn cực kì bình tĩnh, chỉ cần nhìn vào cũng đủ khiến người ta cảm thấy cô thua kém Đổng Mặc.
Bây giờ cô ta còn tới đây hỏi như vậy là có ý gì?
Đổng Mặc và Tống Ninh mỗi người một suy nghĩ riêng, căn bản không thể nói chuyện. Tống Ninh cười chua xót, nhìn chằm chằm vào mắt Đổng Mặc hỏi lại: “Đổng Mặc, cô cũng cảm thấy tôi rất nhát gan, làm mất mặt đội cảnh sát sao?”
Đổng Mặc nghe Tống Ninh nói như vậy, liền biết được rằng mình không nên đến hỏi như vậy, liền lắc đầu nói: “Không phải, tôi chỉ là muốn biết cô…”
“Cho dù cô gan dạ hơn tôi thì thế nào chứ? Đổng Mặc, làm người không nên quá lạnh lùng như vậy, hiểu không?” Vừa dứt lời, Tống Ninh liền hạ cửa xuống, ngăn cách với Đổng Mặc bên ngoài. Nhìn cửa xe bị đóng lại, Đổng Mặc lại cảm thấy bực mình, không phải vì Tống Ninh, mà là vì bản thân mình quá vụng về, không thể giải thích một cách rõ ràng với cô ấy.
Lúc này mọi người trong đội đều đang rất bận rộn nên không có ai chú ý đến cô, cô chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn Ôn Hành Viễn đang cùng mọi người nhanh chóng giải quyết mọi việc, nghĩ đến một ngày nào đó cô cũng có thể đứng trong cùng một đội ngũ với mọi người.
Cho đến khi mọi việc được sắp xếp ổn thoả thì cũng đã vài giờ đồng hồ trôi qua. Ôn Hành Viễn chào mọi người, sau đó cùng với 2 đồng nghiệp đi ra xe, nhìn thấy Đổng Mặc đang đứng gần đó liền gật đầu với cô, Đổng Mặc thấy thế, liền điều chỉnh lại hô hấp rồi mới bước tới.
Đội phó ngồi cạnh Tống Ninh, vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Ninh. Đổng Mặc cảm thấy do dự không biết có nên lên xe hay không, bị đồng nghiệp lôi kéo, đành phải bước vào xe.
Ôn Hành Viễn bắt đầu khởi động xe cũng không nói gì. Tống Ninh và Đổng Mặc đều giữ im lăng, hai đồng nghiệp kia không chịu nổi không khí im ắng trong xe vì thế mới mở miệng kiếm vài chuyện thoải mái để nói. Từ việc phàn nàn vì buổi liên hoan thất bại cuối cùng còn nhắc đến chuyện của đội phó.
“Đội trưởng Ôn, tôi nghe nói đội phó gặp chút chuyện không may?” Một người vỗ vào ghế ngồi của Ôn Hành Viễn hỏi một câu rồi lại nói: “Ô Hàng sau khi xử lý xong mọi chuyện ở dưới, nhanh chóng chạy lên trên kia rồi còn gì!”
“Ha ha, tôi thấy rõ ràng là anh ta rất để ý đến đội phó đấy.”
“Đúng vậy, đội trưởng, anh thấy việc này thế nào?”
Bọn họ bắt đầu chẳng kiêng nể gì mà buôn chuyện về Ô Hàng, Đổng Mặc nghe xong mà trong lòng cũng cảm thấy khá là bất ngờ, ấn tượng của cô về Ô Hàng không hề sai chút nào. Mấy hôm trước chính anh ta là người đón tiếp và dẫn mọi người đi xem các bộ phận bên trong, đôi khi anh ta còn giúp cô một số việc nhỏ nhặt, đôi khi sợ cô quá nhàm chán anh cũng kẻ qua người lại nói với cô vài câu. Ô Hàng giống như ánh mặt trời, cũng có thể nói là tuổi trẻ tài cao, cùng lắm thì cũng chỉ hơn cô khoảng hai, ba tuổi. Cô cũng không ngờ Ô Hàng lại thích đội phó, có điều nghĩ kĩ cô cũng thấy Vưu Nhiên là một người phụ nữ rất có sức hút, nếu cô là đàn ông, tự nhiên cũng hiểu được tình cảm của Ô Hàng.
Thật ra trong lòng cô rất khâm phục đội phó.
Ôn Hành Viễn liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn hai người đang bàn tán sôi nổi phía sau, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta.
Hai cảnh sát kia, kẻ xướng người hoạ, nói một lúc, cuối cùng cũng nói đến sự việc vừa xảy ra lúc tối, một người trong đó vỗ vỗ vào vai Đổng Mặc trêu đùa: “Đổng Mặc, tôi không nghĩ cô quả thật người nhỏ nhưng lá gan lại chẳng nhỏ chút nào, cô xem hoa khôi Tống của đội chúng ta, vừa rồi sợ tới mức tái hết cả mặt, ha ha.”
Tuy chỉ là một câu nói đùa, nhưng Tống Ninh vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, lúc này cô không có tâm trạng nào cùng họ trêu đùa, lại không thể phát tiết được nỗi bực tức trong lòng, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hoa khôi Tống, tôi không có ý hạ thấp cô đâu, nếu là tôi, tôi cũng sẽ bị doạ cho hết hồn, sau lưng tự nhiên lại rơi xuống một người, máu thịt bắn ra khắp nơi, sao có thể không hoảng sợ được chứ? Điều này chỉ có thể cho thấy rằng Đổng Mặc rất kì lạ mà thôi.”
Nhìn thấy Tống Ninh quay ra ngoài không thèm để ý, viên cảnh sát nọ vội vàng giải thích. Ôn Hành Viễn liếc hình ảnh Đổng Mặc qua gương chiếu hậu, nhưng không thấy rõ cô biểu hiện gì.
Thấy ba người trong xe không hề có tâm trạng nói chuyện, hai viên cảnh sát kia cũng dần dần mất hứng. Rất may là xe chạy cũng khá nhanh, một lúc sau đã gần tới nhà hai cảnh sát kia. Có lẽ muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt trong xe, còn chưa tới của nhà, họ đã nói Ôn Hành Viễn dừng xe: “Đội trưởng Ôn, dừng xe ở đây cũng được, bên trong đường nhỏ, lát nữa lại không thể quay đầu xe.”
Ôn Hành Viễn nghe vậy cũng dừng xe ở bên đường, đợi cho hai cảnh viên kia xuống xe mới khởi động xe đi ra.
Hai người kia xuống xe nên trong xe có vẻ rộng hơn rất nhiều, Đổng Mặc yên lặng nhẹ nhàng thở ra, dựa vào ghế sau xe nằm xuống, ánh mắt cô nhìn theo cảnh vật lướt qua ngoài cửa kính xe, im lặng không nói gì.
Tống Ninh nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, không nhịn được mới quay sang hỏi Ôn Hành Viễn: “Thầy, không đưa Đổng Mặc về trước sao?”
_______________
Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ đưa Đổng Mặc về nhà trước, rồi mới tiễn cô.
Nghe thấy tiếng “thầy” kia, Đổng Mặc khẽ liếc qua Ôn Hành Viễn, thì ra Tống Ninh là học trò của anh, chắc là đã được nhiều năm rồi. Cô không khỏi nhớ tới sư phụ của mình, lúc ấy, khi thực tập ở đội cảnh sát ở thành phố B, người hướng dẫn cho cô là một nữ đội trưởng, tên là Hách Kiên Cường. Tên cô có vẻ kì lạ, nhưng cô lại là một người làm việc rất nghiêm túc, có chí cầu tiến, tuy rằng so về thâm niên công tác vẫn không bằng Ôn Hành Viễn hay Vưu Nhiên, tuy nhiên, cô lại rất cố gắng, làm việc dứt khoát, thế nên, trong thời gian thực tập, Đổng Mặc đã học được rất nhiều điều từ thực tế. Cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được điều đến đội cảnh sát ở thành phố A.
Ôn Hành Viễn nhìn qua Đổng Mặc đang thất thần phía sau, sau đó nói với Tống Ninh: “Nhà cô gần hơn.” Nghe lời này, Tống Ninh cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không nói gì. Chính là trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh, khi cô bị doạ thành như vậy, người đầu tiên đỡ lấy cô lại là đội phó, trong khi đó Ôn Hành Viễn lại che mắt Đổng Mặc lại.
Cô thừa nhận bản thân mình rất ghen tị.
Đối với phụ nữ mà nói, ghen tị là chuyện thường tình, không phải sao? Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ mình ghen tị có gì đáng xấu hổ, trái lại, càng ghen tị, cô lại càng cảm thấy có động lực để phấn đấu. Trước đây, cũng bởi vì ghen tị với sự ưu tú của người khác, cô mới cố gắng hết mình đạt thành tích thật tốt, thành công được vào làm ở đội hình cảnh ở thành phố A, tuy rằng cô biết gia đình mình rất vững chắc, nhưng cô cũng không dựa vào đó mà kiêu căng, cô rất vui vì những gì cô có được hôm nay đều là do cô cố gắng mà đạt được.
Ôn Hành Viễn hướng dẫn cô hai năm, có thể nói là toàn bộ thời gian thực tập của cô. Sự xuất sắc và sức quyến rũ của anh đã thu hút cô, cô có thể nói cho tất cả mọi người, thậm chí là cả thế giới, Tống Ninh cô sẽ chỉ yêu một người đàn ông là Ôn Hành Viễn.
Vì vậy khi nhìn thấy người mình yêu quan tâm đến người khác, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Khi đến nhà Tống Ninh, Đổng Mặc nhìn theo hình ảnh cô ta tiến vào cổng chính, nhìn chằm chằm vào con đường lớn dẫn vào nhà, còn có một cái cây ở giữa, đôi mắt khẽ run run.
Ôn Hành Viễn nhìn theo ánh mắt cô, bỗng nhiên hỏi: “Hâm mộ sao?”
Đổng Mặc phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu: “Không hâm mộ.”
“Sao lại không? Một căn nhà, gia cảnh cùng với bộ dáng tốt như vậy?” Ôn Hành Viễn tăng thêm chút giọng điệu, quay đầu trêu chọc Đổng Mặc.
Đổng Mặc dường như nghĩ đến điều gì đó, liền phản bác: “Mỗi người có một số phận!” Vấn đề mà Ôn Hành Viễn vừa nói, từ nhỏ tới giờ, Đổng Mặc đã được hỏi rất nhiều lần, khi cô còn ở cô nhi viện có người đã hỏi cô có hâm mộ những người đó không? Những người từ khi sinh ra đã được nâng niu trong lòng bàn tay, còn cô, từ khi cô có ý thức một chút đã cảm thấy mình đang ở cô nhi viện. Trong lúc đó cũng có vài người có ý định nhận nuôi cô, thế nhưng thấy tính cách cô quá hướng nội không khiến cho người khác yêu mến, nhìn thấy những người xung quanh mình dần được nhận nuôi hết, cô mới hiểu câu nói mà Viện trưởng hay nói: “Mỗi người có một số phận.”
Ôn Hành Viễn nhìn vào khuôn mặt không có biểu hiện gì của cô, đưa tay xoa đầu cô: “Em mới bao nhiêu tuổi đã suy nghĩ tiêu cực như vậy rồi, trước kia tôi cũng không thấy em tiêu cực như vậy?”
Đổng Mặc sửa lại mái tóc vừa bị Ôn Hành Viễn làm cho rối mù, trịnh trọng nói: “Tôi đã 24 tuổi rồi.”
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của cô bé này, Ôn Hành Viễn tâm trạng đang không tốt cũng phải nở nụ cười: “Xem ra vấn đề không phải ở em, là do tôi đã già rồ!i”
Trước kia còn thiếu hiểu biết, ghen tị cũng là chuyện bình thường. Đến lúc biết suy nghĩ một chút mới phát hiện ra rằng mình rất nhỏ bé, Thượng đế không có thời gian quan tâm đến tất cả bọn họ, dù là Đổng Mặc bị vứt bỏ hay Ôn Hành Viễn mất đi tất cả đều là việc rất bình thường, có thể số phận đã định họ sẽ gặp nhau như vậy. Ôn Hành Viễn hạ cửa kính xe xuống, tầm mắt lướt qua khuôn mặt Đổng Mặc, nghĩ thầm rằng, thật tốt khi họ đang ở dưới vực sâu của cuộc đời đều may mắn gặp được người tốt, mà người đó, nhất định phải là Đổng Nghiễn.
Nhận nuôi cô bé cô đơn lạnh lùng là cô, cho cô một gia đình ấm áp, một người cha. Cùng lúc đó, ông cũng nhận nuôi một người không có chốn về là anh, cho anh một người thầy cùng với một lòng tin vững chắc.
Buổi tối ngày cha mẹ anh bị giết đó, Đổng Nghiễn cũng bịt mắt anh lại, đưa anh ra khỏi đám tang, cho anh lý do để sống, cho anh mục tiêu để bước tiếp, người thầy này, anh không biết báo đáp như thế nào, chỉ có thể mang tất cả mọi thứ ra để trả ơn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.