*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: BTCĐ + Iris
Đổng Nghiễn từ chối về nhà cùng Ôn Hành Viễn, Đổng Nghiễn nói ông không có hành lí gì cả, những thứ cần mang thì đã mang đến bệnh viện hết rồi. Ông muốn để hai người họ có không gian riêng ở bên nhau, sáng sớm ngày mai ông sẽ tự bắt xe buýt về.
“Thầy thật sự không muốn bọn con đưa về ạ? Sáng mai con không có ca trực, Đổng Mặc cũng vậy. Hay là bọn con đi một chuyến với thầy?” Ôn Hành Viễn cảm thấy ngồi xe buýt rất phiền phức, dù sao ngày mai anh và Đổng Mặc cũng không trực, sáng sớm tự anh lái xe đưa ông đi, vừa tiện lại vừa nhanh.
Đổng Nghiễn sầm mặt lại, tiếp tục từ chối: “Không sao đâu, khó khăn lắm hai đứa mới có một buổi sáng nghỉ ngơi, nên ngủ nhiều hơn. Ba già rồi còn sợ bị lạc nữa hay sao. Ba già nhưng chưa lẫn đâu.”
“Vâng vâng, nếu ba muốn đi một mình thì con và chú Ôn sẽ không miễn cưỡng ba nữa. Có điều nếu ở bên đó không thoải mái thì ba nhất định phải gọi điện cho con nhé. Còn nữa, con đã dán số điện thoại của bác sĩ ở bệnh viện mà ba đã nhập viện ngay trên tường, nếu cảm thấy không khỏe thì ba nhớ gọi cho bác sĩ nha. Nhất định không được cậy mạnh đâu đó!” Đổng Mặc dặn dò ông liên tục. Ở trong lòng cô Đổng Nghiễn là người luôn chỉ biết một mình chịu đựng, chỉ vì không muốn cô phải lo lắng mà ông luôn nín nhịn và giấu giếm. Cô biết rất rõ tính ông nên mới nhấn mạnh như vậy.
Cho đến khi bị Đổng Nghiễn cười, Đổng Mặc mới theo Ôn Hành Viễn về nhà. Khi hai người sắp lái xe đến đầu đường Đại Kiều, Ôn Hành Viễn đột ngột chuyển tay lái, đi theo một hướng khác. Cô nghiêng đầu qua, khó hiểu hỏi: “Chú Ôn, chúng ta đi đâu vậy?”
Ôn Hành Viễn chỉ cười chứ không trả lời. Mãi đến khi xe dừng trước một siêu thị lớn, anh mới xuống xe kéo cô đi vào: “Hai chúng ta còn chưa ăn tối. Hôm nay về nhà nấu ăn đi, ăn bên ngoài không ngon gì cả.”
“Nói thật,” Anh bỗng dừng lại, sau đó xoay người đối diện với cô: “Sau nhiều lần ăn đồ ăn em nấu, anh nhận ra em nấu ăn rất ngon. Xưa nay anh không quá kén chọn, đã từng đi ăn ngoài rất nhiều lần, cũng rất thích ăn ở quán ăn nhà họ Lưu, nhưng sau mấy lần ăn đồ ăn em nấu, khẩu vị của anh đã kén chọn lên rồi.”
Đổng Mặc biết quán ăn nhà họ Lưu do cô cũng đã nhiều lần qua đó ăn, lần trước cả đội ăn chung cũng là ăn ở đó. Thấy chú Ôn nói như vậy, trong lòng cô tất nhiên rất vui, rất muốn làm thêm mấy món ăn, để anh ăn thật no.
Đổng Mặc vừa đi vừa nghĩ tối nay nên nấu món gì cho anh thưởng thức, dường như tất cả những món ngon có thể làm cô đều nghĩ qua một lượt, không hề để ý đến tay mình đang nằm trong lòng bàn tay anh. Mà chẳng biết Ôn Hành Viễn vô tình hay cố ý cứ liếc tới nơi tay hai người đang đan chéo nhau, lúc thì mỉm cười, lúc lại yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ nắm tay cũng có thể thành thói quen, không biết từ bao giờ anh đã hình thành thói quen luôn có bóng dáng cô bên cạnh, cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn màu anh đào của cô, còn cả việc chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm cô vào lòng một cách dễ dàng. Tuy thói quen này mới hình thành chưa đến nửa năm nhưng lại khiến anh có cảm giác như đã từ rất lâu rồi.
Đã đi ăn cùng Ôn Hành Viễn nhiều lần nên Đổng Mặc biết anh thích ăn hơi mặn một chút. Nhìn qua thì cứ tưởng anh là người ăn uống rất thanh đạm nhưng mỗi lần anh ăn cơm, tất cả đều là những món ăn cay và mặn. Vì vậy tối nay cô định nấu một nồi cá cay và mấy món xào.
Vừa hay khu bán cá đằng kia mới thả một mẻ cá tươi sống.
Nghĩ tới đây hai chân Đổng Mặc tự nhiên bước về phía quầy bán cá. Ôn Hành Viễn nhìn theo bước chân của cô liền đoán được ý của cô.
Suốt những năm qua cô chưa bao giờ cảm thấy trong nhà thiếu thốn thứ gì, hôm nay đi siêu thị, Đổng Mặc tự dưng cảm thấy trong nhà có rất ít đồ, ví dụ như trái cây, trong nhà sao có thể không có trái cây được chứ? Còn những đồ dùng cần thiết, bàn chải đánh răng, khăn lông, dép trong nhà cũng phải mua thêm một cái để còn đổi, còn cả dao cạo râu của chú Ôn cũng phải đổi mới được.
Lúc này Ôn Hành Viễn khoanh tay nhìn Đổng Mặc đưa tay qua bên này lấy một thứ, qua bên kia cầm một chút không khỏi cảm thấy buồn cười: “Nhiều đồ thế thì để lần sau mua tiếp cũng được, anh…”
“Chú Ôn, em thấy nút bấm máy cạo râu của anh đã hỏng rồi, anh xem cái này được không?” Đổng Mặc không để ý đến lời Ôn Hành Viễn, vừa cầm máy cạo râu mình vừa tỉ mỉ lựa chọn trên tay đưa ra trước mặt Ôn Hành Viễn vừa hỏi: “Mà không, em thấy mấy ngày nay anh vẫn chỉ dùng dao cạo râu, anh quen dùng dao hay dùng máy? Nếu có thể dùng dao thì tốt hơn.”
Lời Ôn Hành Viễn muốn nói ra bỗng nhiên nghẹn lại trong miệng, nếu như nói lần ăn Tết đó khi nhìn thấy Đổng Mặc bận rộn trong phòng bếp, anh chợt có cảm giác có vợ thật hạnh phúc thì bây giờ cảm giác này không chỉ là hạnh phúc mà còn là vui sướng và cảm động. Do trước đây bên cạnh anh không có ai quan để ý từng li từng tí đến sinh hoạt cá nhân của anh như vậy, mà cô gái nhỏ trước mắt này lại chỉ vì việc lựa chọn dao cạo râu hay máy cạo râu cho anh mà suy nghĩ rất nhiều. Vì vậy Ôn Hành Viễn mỉm cười, chỉ cái dao cạo râu nói: “Lấy cái này đi!” Ý muốn ngăn cản cô mua nhiều đồ cũng biến mất tăm, thậm chí còn có mong muốn kì lạ là xem cô mua đồ.
Mỗi lần cô cúi người, mỗi lần cô hỏi đều những lần chạm đến đáy lòng anh.
Anh chỉ im lặng theo sau Đổng Mặc, đẩy xe đẩy cho cô, nhìn cô lấy các thứ cần thiết từ trên giá thả vào xe, thỉnh thoảng lại nhìn anh nở nụ cười. So với trước kia, cuộc sống như vậy khiến anh cảm thấy cực kì có ý nghĩa. Nếu công việc cho anh động lực và thành đạt thì cuộc sống như thế này mang đến cho anh niềm vui và dũng khí.
“Chú Ôn, để em cầm một ít đi, anh cầm nhiều như vậy sẽ khiến em…”
“Đổng Mặc, em đừng quên anh là đàn ông, một người đàn ông lớn hơn em, cũng từng rèn luyện cơ thể, cho nên những thứ này không làm khó anh được.” Anh bất đắc dĩ giải thích với Đổng Mặc. Sau khi quẹt thẻ liền cầm lấy mấy cái túi trong tay Đổng Mặc, ôm mọi thứ vào tay mình. Anh còn nói thêm, lúc nãy Đổng Mặc chạy lên chạy xuống mua đồ, so ra thì anh còn khỏe hơn cô nhiều.
Sau khi lên xe Đổng Mặc vừa mới cài dây an toàn, chợt bị Ôn Hành Viễn nâng cằm lên. Chỉ thấy anh vừa mỉm cười vừa nói “vất vả rồi”. Nói xong nhanh chóng cúi người ngậm lấy môi dưới của cô, quấn quýt triền miên mấy lần, khi Đổng Mặc đang định đáp lại thì anh đã ngồi về ghế lái. Hai tay đặt lên vô lăng lùi xe ra khỏi chỗ đậu xe.
Đổng Mặc xấu hổ đỏ mặt, nhìm chăm chăm về phía trước.
Thật ra cô vẫn hơi lo lắng cho Đổng Nghiễn, lo cho ông về nhà ở quê thì sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, bởi vì bệnh nên tạm thời ông chỉ có thể ăn một số thức ăn loãng để dễ tiêu hóa, cũng không biết ở bên kia ông có ăn đúng giờ hay không. Nhưng ông vẫn luôn muốn về quê, mà bác sĩ Trương cũng nói không có gì phải lo lắng nên cũng đành để ông làm theo ý mình.
Sau khi để xe ở nhà xe, hai người xách túi đi vào viện, mới đi được vài bước Đổng Mặc đạp phải cái gì đó không cẩn thận bị trật chân. May mắn Ôn Hành Viễn đã kịp thời đỡ cô nên mới không bị ngã xuống, Đổng Mặc cúi đầu nhìn thì phát hiện thứ mình vừa giẫm phải là một con dao, trên con dao còn có vết máu. Cô vội vàng để túi trên tay xuống, ngồi xổm xuống nhìn con dao kia.
Ôn Hành Viễn nhíu mày, anh nhanh chóng đi mấy bước đến cửa viện, phát hiện trên đường đi cũng có khá nhiều vết máu. Lúc này trong đầu anh bỗng nhiên nhớ đến cuộc gọi của Vưu Văn, có lẽ đây chính là chỗ đã xảy ra xung đột, con dao kia cùng với những vết máu này đều do họ để lại.
Ôn Hành Viễn đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng Đổng Mặc lại không biết gì cả, cô cảm thấy rất kì lạ, sau khi thấy những vết máu này cô lại liên tưởng đến việc đã gặp phải người kỳ lạ kia trước cửa nhà, sau khi cô đuổi theo mấy con phố lại không thấy người đó nữa. Chẳng lẽ có liên quan đến người đó ư? Hắn là ai? Hắn ta thường xuyên tới đây để làm gì? Hơn nữa hắn chưa bao giờ lộ diện, Đổng Mặc ngầm cảm thấy tóc gáy mình đã dựng hết cả lên, giống như địch ở chỗ tối, lúc nào cũng có một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cho dù cô quay đầu lại cũng không thể thấy cặp mắt quỷ dị kia.
Trong lòng Đổng Mặc sợ hãi, ngẩng đầu nhìn chú Ôn: “Những vết máu này là của ai? Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Hay là gọi Ô Hàng tới một chuyến, thuận tiện mang con dao kia đi giám định, còn…”
“Không cần, không có chuyện gì đâu, anh thấy vết máu cũng không nhiều, có thể có ai đó mới gây gổ ở chỗ này thôi, đừng lo lắng quá!” Ôn Hành Viễn vỗ vỗ bả vai Đổng Mặc trấn an cô. Đổng Mặc muốn nói thêm nhưng khi thấy sắc mặt anh đành gắng gượng bỏ qua những nghi vấn trong lòng, có lẽ đúng là cô đã suy nghĩ quá nhiều, cũng không có án mạng, không có gì lạ cũng bình thường.
Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng dần buông lỏng, theo chú Ôn về phòng.
Vừa vào phòng cô liền trở nên bận rộn, đem túi đựng đồ linh tinh vào phòng bếp, bắt đầu thuần thục làm bữa tối. Sau khi lên lầu thay bộ quần áo bình thường, rửa mặt, ngồi xuống ghế salon xem ti vi đã nhiều ngày không động đến. Trên ti vi nói gì anh hoàn toàn không biết, một nửa sự chú ý của anh hướng về Đổng Mặc đang ở trong bếp, một nửa lại như đang suy nghĩ đến những nguy hiểm tiềm tàng. Cho đến khi cảm thấy khát, đứng dậy đi qua phòng bếp uống nước, anh mới phát hiện ra chân Đổng Mặc khác thường.
Chỉ thấy cô cà nhắc đi tới đi lui trước bếp và bồn rửa, anh khẽ cau mày, nghĩ đến việc cô mới dẫm phải dao bị trật chân, anh bỏ cái ly xuống đi thẳng qua chỗ cô, một tay cầm đồ ăn trong tay cô, một tay giữ tay cô lại, chăm chú nhìn cô nói: “Đổng Mặc, trật chân cũng không phải chuyện lớn, nhưng cũng không cần phải gắng gượng nấu ăn. Em ra phòng khách ngồi đi, cơm tối nay cứ để anh nấu…”
Đột nhiên Đổng Mặc hơi rụt chân lại, lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là bong gân tí thôi, không có gì phải lo, dù sao làm cơm tối cũng nhanh thôi, em…”
“Đổng Mặc!” Anh gọi tên cô ngắt lời cô, sự nghiêm túc trong ánh mắt khiến Đổng Mặc không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, cô đang do dự, Ôn Hành Viễn không cho cô chút cơ hội suy nghĩ thêm, không nói hai lời ngồi xổm xuống xách cô lên trên vai đi đến sô pha. Đổng Mặc cảm thấy máu dồn hết lên đầu, đánh mấy cái sau lưng anh: “Chú Ôn, em có thể tự đi, anh để em xuống đi!”
Ôn Hành Viễn không để ý đến lời cô nói, Đổng Mặc là người rất bướng bỉnh, không cương quyết cô sẽ không nghe lời anh, nhất là mấy chuyện nhỏ này.
“Trước hết em cứ ngồi yên đi.” Ôn Hành Viễn nhìn từ trên cao xuống dặn dò cô, sau đó lại xoay người đi vào phòng bếp hoàn thành mấy món cô đang làm dở, lược bỏ bớt mấy món xào mà Đổng Mặc muốn làm, làm lẩu cá rồi xào thêm một ít rau cải. Anh làm xong rất nhanh, sau đó lại lên lầu lấy thuốc bôi xuống, rửa tay xong liền ngồi trước mặt Đổng Mặc.
“Đã xong rồi á?”
Đổng Mặc thấy Ôn Hành Viễn đi từ trên xuống rất nhanh, hơn nữa thức ăn đều đã bày lên bàn, cô hơi ngạc nhiên. Ôn Hành Viễn nghiêm túc gật đầu, dùng tay đặt chân cô lên trên đầu gối mình. Đổng Mặc thấy anh định bôi thuốc giúp mình, vội vàng thả chân xuống: “Chú Ôn, mấy chuyện này để tự em làm là được, anh cứ đi ăn cơm đi, không sao đâu ạ.”
Đổng Mặc liên tục tư chối ý tốt của mình khiến trong lòng anh rất khó chịu, lúc này anh lại càng không muốn để ý đến lời Đổng Mặc, dùng sức nhấc chân cô để lên đầu gối mình một lần nữa, dùng ánh mắt ngăn chặn lời tất cả những lời Đổng Mặc định nói. Anh rất tình nguyện làm những chuyện này, không để ý đến lễ nghi hay có phiền phức gì hay không.
Anh cẩn thận xoa bóp chỗ bị thương giúp cô, nhẹ nhàng mà thành thạo. Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Ôn Hành Viễn, Đổng Mặc cảm thấy rất ấm áp. Tựa như trong nháy mắt có một ngọn lửa nhỏ nổi lên trong lòng cô, hai tay cô nắm chặt gối ôm trên ghế salon, đôi môi hé mở, nhìn chằm chằm vào Ôn Hành Viễn.
Khi anh bước vào phòng vệ sinh lấy khăn nóng, Đổng Mặc cũng đi theo, vừa mới cầm khăn xuống đã nghe thấy tiếng đóng cửa. Anh quay đầu, thấy Đổng Mặc đứng tựa vào cái cửa đã đóng, trên mặt không có biểu hiện gì. Vì nghĩ cô muốn đi vệ sinh, anh mở miệng: “Xong nhớ ra ăn cơm!” Anh giơ tay phải định mở của ra thì cô bỗng nhiên đặt tay lên tay anh.
Trong lòng Đổng Mặc hơi thấp thỏm ngẩng đầu lên, do dự một lúc, hít một hơi thật sâu, sau đó đến gần trước mặt anh, hai tay ôm lấy hông anh: “Chú Ôn, cảm ơn anh. Bình thường em rất hay phạm lỗi, cảm giác anh luôn bao dung cho em, hơn nữa lại còn đối xử tối với em như vậy, em…”
“Quan hệ của chúng ta là gì? Điều này không phải rất bình thường à?” Anh chạm vào tóc Đổng Mặc, trong lòng lại than thầm, cô bé này là muốn cảm ơn ân tình của anh rồi, nhưng điều anh muốn không phải ân huệ hay sự cảm kích của cô, anh rất muốn Đổng Mặc từ từ dành cho anh nhiều tình cảm hơn. Quan tâm, yêu mến và còn sự dịu dàng.
“Được rồi, để anh làm nóng khăn lông một chút.”
Anh xoa xoa đầu cô trấn an, đang muốn đi, Đổng Mặc lại sống chết giữ áo anh lại, sau đó quàng lên bả vai anh, ngậm lấy đôi môi anh. Kỹ thuật hôn non nớt khiến anh muốn bật cười. Anh ném khăn lông lên trên bệ đối diện, xoa nhẹ cần cổ mảnh khảnh của cô, để cô dựa lên cửa theo thói quen.
Trong lồng ngực như đang bùng lên một ngọn lửa khiến anh dường như không thể khống chế, anh cướp lại quyền chủ động từ Đổng Mặc, nhiệt liệt phác họa đôi môi cô, khi thấy Đổng Mặc không thở nổi anh mới rời khỏi môi cô, dùng chóp mũi chạm vào trán cô, bất giác nở nụ cười.
Bàn tay nhỏ bé của Đổng Mặc tự do di chuyển sau lưng anh, anh luôn có cảm giác nhồn nhột như bị vậy. Anh bật cười cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trêu đùa cô: “Nếu em còn tiếp tục anh sẽ không kiềm chế được nữa đâu.”
Đổng Mặc hơi sững người, ngửa mặt nhìn anh: “Anh định kiềm chế à?”