Xương Sườn

Chương 69:




Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Iris
Dường như việc cục trưởng Mã đến đẩy bầu không khí lên điểm cao nhất, người đàn ông ồn ào kia nghiêng đầu qua, thấy cục trưởng tới liền chạy tới trước cửa nói: “Người làm chứng cho hôn lễ đã đến rồi!”
Theo lời nói của anh ta, tất cả mọi người đều sôi nổi hẳn lên. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đổng Mặc hơi đau đầu, tuy nhiệt tình là chuyện tốt nhưng cô không hề nghĩ tới đám người này bình thường thì rất nhiêm túc cũng có thể náo loạn đến mức này.
Cục trưởng Mã vừa cười vừa đi về phía bàn Ôn Hành Viễn, Ô Hàng thấy vậy liền tìm giúp một chiếc ghế sạch sẽ để bên cạnh. Cục trưởng Mã vừa ngồi xuống, túi đồ trên tay cũng đặt xuống bàn.
Đó là một cái hộp đơn giản trông có vẻ rất trang trọng, mặt ngoài làm bằng nhung có màu đỏ thẫm. Ông đẩy cái hộp tới trước mặt Đổng Mặc, dừng một lúc rồi mới nói: “Cái này vốn nên đưa cho cháu từ trước, mặc dù cái này không thể hoàn toàn chứng minh thực lực một người, nhưng ít nhất có thể chứng minh cháu đã rất cố gắng” Cục trưởng Mã nhìn Đổng Mặc, tỏ ý muốn cô nhận cái hộp.
Đổng Mặc thấy vậy khuôn mặt đầy nghi ngờ đưa tay ra, cũng không biết rốt cuộc trong hộp có thứ gì, cô cũng chưa từng nghĩ tới. Trong nháy mắt mở chiếc hộp ra, khi thứ đồ trong hộp hiện lên trước mắt cô liền không kìm được nỗi lòng của mình, mũi cay cay, trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Bên trong không phải là cái gì quý giá, nhưng đối với Đổng Mặc mà nói, đây là bảo vật vô giá mà cô theo đã đuổi nhiều năm nay. Nhiều năm như vậy cô vẫn luôn cố gắng tiến lên, chính là vì ngày hôm nay.
Ánh mắt Ôn Hành Viễn dời đến trong hộp, thấy đồ vât bên trong trong lòng cũng vui mừng thay cho Đổng Mặc. Anh chủ động đưa tay cầm đồ vật bên trong ra, trịnh trọng đặt nó trong lòng bàn tay cô, thay cô lau nước mắt sắp sửa rơi xuống cười nói: “Anh rất tự hào vì em”
Trên tay Đổng Mặc lúc này ngoài huy hiệu cảnh sát ra còn có giấy chứng nhận cảnh sát, khiến cho lòng cô lại sôi trào một lần nữa. Nếu như Đổng Nghiễn ở trên trời có linh, ông nhất định sẽ thấy con gái mình rốt cuộc đã hoàn thành tâm nguyện chính thức trở thành một cảnh sát đạt tiêu chuẩn, trong lòng cô cũng đồng thời âm thầm thề, trong tương lai, cô nhất định sẽ không phụ quyết tâm ban đầu của mình. Còn nhớ khi cô vào trường cảnh sát cha đã hỏi cô, sau này có hối hận vì lựa chọn của mình không? Lúc đó cô rất kiên định lắc đầu, sau đó cho dù gặp khó khăn trở ngại thế nào, chỉ cần nghĩ tới niềm tin ban đầu của mình thì trong lòng cô sẽ tràn đầy sức mạnh.
Hôm nay, cố gắng của cô cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Nói tâm tình cô không kích động chắc chắn là lừa người, chẳng qua là lúc này hạnh phúc tới quá đột nhiên, nhất thời không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm tình của mình, chỉ có nước mắt cuồn cuộn không ngừng trào dâng mới có thể bày tỏ được nỗi lòng cô. Bất kể những ngày mưa bao nhiêu khó khăn trong quá khứ, tóm lại, giờ đây, cô đã làm được.
Bây giờ niềm vui lại nhân lên, thừa dịp không khí vui vẻ hiếm có này, mấy người bình thường không uống rượu cũng uống từng ly từng ly. Chờ đến khi tất cả mọi người ồn ào, ăn uống no nê thì cũng đã gần nửa đêm. Mấy giờ náo nhiệt kéo dài, đối với đội cảnh sát họ mà nói, quả thật là lần đầu tiên từ trước tới nay. Bởi vì có một số đồng nghiệp ngày mai còn phải trực nên những người đó đều nói về sớm một chút.
Thêm vào đó cũng vì đặc thù nghề nghiệp, không có mấy người thật sự uống say, phần lớn đều say nửa phần như Ôn Hành Viễn.
Sau khi tan tiệc vẫn là Ô Hàng đưa Ôn Hành Viễn về, vết thương sau hông của anh vẫn chưa khỏi hẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm, cố gắng cẩn thận mới có thể tốt lên. Thật ra từ đầu tới cuối Ô Hàng vẫn muốn nói riêng với Ôn Hành Viễn mấy lời nhưng vẫn chưa có cơ hội, vừa vặn cục trưởng Mã tìm Đổng Mặc nói chuyện riêng, anh bèn ngồi bên cạnh Ôn Hành Viễn nói ra sự lo lắng của mình: “Đội trưởng Ôn, tôi muốn nói là cái đó, cho dù cơ thể của anh muốn, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh.”
Ôn Hành Viễn nghi ngờ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Cái nào?”
Ô Hàng nhìn bốn phía một chút, nhanh chóng tiến lại gần tai Ôn Hành Viễn nói: “Đội trưởng Ôn, vết thương sau lưng anh không phải vẫn chưa ổn định sao, anh với Đổng Mặc…Cái đó anh kiên nhẫn một chút, lỡ vết thương lại bị nứt ra, tôi đoán tháng này anh cũng chưa thể trở lại đội ngũ được.”
Nghe lời này Ôn Hành Viễn cười thất thanh, nhìn anh ta nói: “Sợ tôi không về làm đội phó nhà cậu mệt mỏi?”
“Đâu có, tôi thật sự lo cho anh mà, anh nhìn xem anh lái xe cũng đã là một vấn đề rồi, nói gì đến hoạt động kịch liệt hao phí thể lực như thế.” Ô Hàng tranh thủ lấy lại sự trong sạch của mình, anh không hề nghĩ đến việc đó, chẳng qua chỉ đơn thuần muốn khuyên Ôn Hành Viễn để ý vết mổ một chút thôi. Dù gì cũng là đại đội trưởng, không thể nghỉ phép quá dài được, vết thương cần chú ý thì vẫn phải chú ý.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Đổng Mặc bị bao vây trong không khí của một bữa liên loan nồng nhiệt như vậy, cho nên vừa về tới nhà tắm rửa xong còn chưa kịp nói chuyện với chú Ôn đã bất tri bất giác nghiêng đầu ngủ mất. Chờ đến khi Ôn Hành Viễn đi ra khỏi phòng tắm thì cô đã ngủ say rồi.
Thay quần áo xong, lên giường vén chăn lên chui vào, Ôn Hành Viễn nhẹ nhàng ôm chầm lấy Đổng Mặc từ sau lưng. Tướng ngủ của cô bé này rất tốt, chỉ nằm nguyên một tư thế cho tới khi trời sáng, hơn nữa lúc ngủ còn có thói quen đặt tay lên trên đầu, cho dù nhiều lần anh đưa tay cô đặt lại vào trong chăn, nhưng cuối cùng vẫn đưa lên đầu như cũ, nhiều lần anh cũng mặc kệ cô.
“Đổng Mặc, Đổng Mặc…”
Cảm giác có Đổng Mặc ngủ bên cạnh rất kỳ diệu, không có cách nào biểu đạt bằng ngôn ngữ, bởi vì anh không thể tìm được từ chính xác hình dung cảm giác của mình. Tóm lại anh cứ từng lần từng lần gọi tên Đổng Mặc mới có thể tiến vào mộng đẹp.
Đổng Mặc mơ một giấc mơ liên quan tới Ôn Hành Viễn, địa điểm trong mơ là ở trường học của cô. Đó là lần đầu tiên Đổng Mặc được cấp đồng phục học sinh cấp ba, lúc đó bởi vì chuyện trong cục nên Đổng Nghiễn không thể xin về trước, từ rất sớm Đổng Mặc đã mang đồng phục đeo cặp sách, soi gương buộc một cái đuôi ngựa thật cao, sửa soạn xong xuôi mới đi ra ngoài.
Trường cấp ba là trường chuyên của thành phố, có mấy người bạn của Đổng Mặc cũng cùng học trường này, cô có gặp được trên xe bus. Đổng Mặc chào hỏi họ theo thói quen, một mình đứng gần cửa xe.
Ngày đó là ngày khai giảng, khung cảnh rất hoành tráng, bởi vì đây là trường chuyên, những lãnh đạo của Bộ Giáo dục đều tới, đa số phụ huynh học sinh cũng tới, Đổng Mặc là một trong những học sinh có số điểm nhập học cao nhất, cô cũng không ngoại lệ bị chọn là người đại diện lên phát biểu, cô cảm thấy rất căng thẳng. Thời điểm nghi thức còn chưa bắt đầu cô đã bắt đầu thấy run rồi.
Cô đứng gần cây đại thụ trước cổng trường, phía sau là một sân trường rộng lớn dần dần chứa đầy người, người này nối người kia đi vào từ cổng trường, đôi mắt cô chăm chú nhìn vào cánh cổng sắt. Mặc dù biết có thể cha sẽ không tới nhưng trong lòng cô vẫn giữ một chút hy vọng, bởi vì cô cảm thấy chỉ cần có cha ở bên cạnh cô sẽ không hồi hộp như vậy.
Cô ôm chai nước thầy đưa cho vào trong ngực, trái tim trong lồng ngực đập dồn dập như trống từng tiếng bang bang bang, hàm răng cô cắn chặt môi dưới, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Sau khi cửa trường học đã đóng lại vẫn không thấy bóng cha, đến khi thầy hiệu trưởng đọc diễn văn trên đài, cô dường như tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt chai nước, tim cứ như bị treo giữa không trung như vậy.
Cô tự nói với mình không sao cả, nói mình nhất định sẽ làm được.
Những lời này giống như phản tác dụng vậy không hề giúp cô thả lỏng, ngược lại khiến cô càng thấp thỏm, nhất là sau khi thấy thầy đang vội vàng đi về phía mình, tim đập càng nhành, giống như một giây tiếp theo sẽ thoát ra khỏi lồng ngực. Một khắc kia, cô bỗng muốn chạy trốn, có phải chỉ cần cô bỏ đi, cô sẽ không cần phát biểu.
Một khi sinh ra ý nghĩ như vậy, chút dũng khí vỏn vẹn của cô cũng mất hết, hai chân lui về phía sau mấy bước, cắn răng quay người chuẩn bị chạy trốn, không ngờ lại đụng trúng eo của một người. Trái tim đập rộn ràng cô vội vàng xin lỗi, nhìn bốn phía vô thức nắm chặt ngón tay mình.
“Đổng Mặc” Giọng nói ôn hòa xuyên qua đám người đến bên tai Đổng Mặc, nghe thấy tiếng nói đó cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông cả người đen tuyền đứng dưới ánh mặt trời, cổ áo sơ mi hơi mở ra, ống tay áo gấp đến cùi chỏ, tay trái lười biếng để trong túi quần, tay phải đặt trên vai cô.
“Đi đi, em có thể làm rất tốt, anh rất tự hào về em”
Lời của người đàn ông như mang theo một sức mạnh khiến cô an lòng, âm thanh của anh như một làn gió mát phất qua ngực cô, để trái tim không yên của cô dần bình tĩnh lại. Hô hấp của cô chậm dần, thất thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm sâu của người trước mắt, lời nói từ trong miệng phát ra từ không cần suy nghĩ: “Chú Ôn”
Ngay sau đó hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, Đổng Mặc không mặc đồng phục học sinh cấp ba nữa mà là mặc đồng phục trường cảnh sát. Cô đang ở lớp huấn luyện thể năng (năng lực thể chất) nhưng trong đó có một hạng mục khiến cô khổ sở đó là đeo bao cát chạy đường dài. Ngay lúc thời tiết nóng hừng hực, sau tiếng súng vừa vang lên cô và bạn học ào ào chạy từ vạch xuất phát. Thời gian trôi qua, thể lực của cô đã dần dần giảm sút, cô chạy ngắn rất thành thạo, hai chân rất nhanh, nhưng đối với chạy đường dài mà nói, chỉ cần qua một khoảng thời gian nhất định, thể lực cô sẽ mất hết. Cặp mắt choáng váng, cô chạy không có mục đích, trong đầu cũng dần trống rỗng, không biết mình muốn làm gì cũng không biết đường tiếp theo là đường nào, cô còn phải chạy bao lâu.
Điều duy nhất mà cô cảm nhận được là hai đôi chân mềm nhũn và cả cơ thể mệt mỏi, ngay tại lúc cô đã không kiên trì được nữa chuẩn bị ngã xuống, đột nhiên tay phải bị người khác nắm lấy. Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy một người đàn ông cầm lấy tay cô chạy bên cạnh cô, lòng bàn tay anh có một sức mạnh làm sự mỏi mệt của cô biến mất, tựa như anh tới tiếp thêm dũng khí, sự kiên trì cho cô.
Loại cảm giác này rất thần kỳ, Đổng Mặc nắm chặt tay anh, chạy một mạch tới điểm cuối, ngay tại khoảnh khắc cô vượt qua vạch đích, cô quay lại định ôm lấy người đàn ông đó: “Chú Ôn”
Vì vậy, Ôn Hành Viễn còn đang ngủ mê man bị cô đánh thức. Vừa động đậy cơ thể, Đổng Mặc cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mắt cô rất tỉnh táo, nhìn bầu trời trắng bạc ngoài cửa sổ một lần, lại dời tầm mắt tới người đang ôm chặt cô vào trong ngực, lúng túng cười một tiếng vội buông anh ra.
“Hi, làm anh thức giấc”
“Xem ra là mơ thấy anh” Ôn Hành Viễn cúi đầu cười, tiếng kêu vui vẻ vừa rồi của Đổng Mặc khiến cho anh tưởng có chuyện gì xảy ra, hóa ra là mơ, hơn nữa có lẽ là mộng đẹp.
“Không…” Đổng Mặc bối rối lắc đầu phủ nhận, trong đầu hồi tưởng lại cảnh trong mơ, nhưng không hiểu sao mới mấy phút sau khi tỉnh dậy những cảnh trong mộng cứ như vỡ ra thành từng mảnh vụn không thể ghép lại, cô cũng không nhớ rõ mình đã mơ cái gì, điều duy nhất cô có thể xác định là Ôn Hành Viễn có xuất hiện trong giấc mơ của cô.
“Ngụy biện”
Ôn Hành Viễn kéo cô vào lồng ngực mình, chăm chú nhìn cô, lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Cuối cùng em cũng không học nổi cách nói dối” Vừa dứt lời, đôi môi đã ép lên, hôn cô một cái rồi lại đột nhiên buông ra nói: “Đổng Mặc, anh biết đối với chuyện của cha em vẫn luôn canh cánh trong lòng”
Thấy chú Ôn đột nhiên nói đến đề tài, sắc mặt cô thay đổi, vốn muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng nhìn vào đôi mắt chú Ôn, có cái gì đó dâng lên trong lòng, không lên tiếng.
Ôn Hành Viễn vuốt ve khuôn mặt cô, nói ra lời mà anh chưa bao giờ nói: “Anh xin lỗi”. Chuyện này, trong lòng anh vẫn chưa thể nào buông xuống được, dù sao, trạng thái của Đổng Nghiễn đã có dấu hiệu từ rất sớm, thế nhưng anh lại không ngăn cản kịp thời mà vẫn luôn giữ lấy thái độ chờ đời thời cơ phù hợp để giúp đỡ. Nhưng không ngờ chuyện xấu nhất lại xảy ra. Dẫu Đổng Mặc không nói gì nhưng anh vẫn luôn cảm giác được Đổng Mặc không hề cam tâm về cái chết cua Đổng Nghiễn, trong tình huống không hề báo trước bởi vì người khác mà kết thúc sinh mạng của mình. Quan trọng nhất là cô là cảnh sát nhưng lại không hể giúp được gì, hung thủ lại còn không chịu bất kì sự trừng phạt nào đột nhiên tự vẫn.
“Chú Ôn, chú không làm gì sai cả” Áy náy của Ôn Hành Viễn cô không thể tiếp nhận, cô cảm kích anh còn không kịp. Trong lòng cô, Ôn Hành Viễn chính là lễ vật tốt nhất mà trời cao để lại cho cô.
Vì vậy cô chủ động tiến lại gần ôm lấy anh hôn lên gò má của anh, dời xuống cổ anh, xúc cảm từ đầu lưỡi cô làm tâm tư anh cũng rối loạn, anh đã định nói chuyện nghiêm túc với cô, tình huống trước mắt hoàn toàn không giống như trong dự liệu của anh. Bây giờ anh hoàn toàn đã mất đi sự đề kháng với Đổng Mặc.
Ôn Hành Viễn xoay người một cái đặt Đổng Mặc dưới thân, cơ thể rất cao lớn đột nhiên đè tới, một tay nắm lấy eo thon nhỏ của cô, một tay phủ sau gáy cô, chăm chú nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô nói bằng âm thành trầm trầm: “Đổng Mặc, chúng ta sinh một đứa bé đi”
Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.