Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Đêm nay đối với bộ lạc Dực Hổ mà nói nhất định là một đêm vui mừng, không nói lần này thành công chấm dứt ngày trao đổi, Kathy rốt cục hoài thai tiểu ấu tể, nhìn Abby cười thấy răng không thấy mắt từ đó có thể thấy được hắn mới lần đầu tiên làm a ba trái tim ngây ngất cỡ nào, duy nhất làm cho Liễu Thư cảm giác không tốt lắm chính là Allen uống rượu.
Hắn trước kia thời điểm ở bộ lạc cũng uống qua rượu nho, nhưng khi đó kỹ thuật của Liễu Thư còn chưa có đi lên, ủ rượu nho cũng không đủ vị, hương vị cũng chỉ như nước trái cây, đợi cho kỹ thuật của cô thuần thục rồi, nhưng thú nhân cũng không ở nhà, cho nên hôm nay coi như là lần đầu uống Allen đến rượu nho có chứa độ cồn, lần đầu tiên tiếp xúc, cũng khó trách thú nhân bưu hãn cũng bị uống ngã.
Nhưng Liễu Thư khổ rồi, Allen uống say khướt, một người lớn như vậy cô làm sao kéo trở về chứ, đây là, chẳng qua cũng không phải là vấn đề nan giải, đợi thời điểm đến nửa đêm sắp về sáng, bởi vì mọi người cao hứng đều uống nghiêng ngã, duy chỉ còn hai người chính là Phách Nhĩ cùng Đạt Nhĩ, như thế vừa vặn có thể giúp cô đưa người trở về, vì thế cô ôm hai tiểu tử kia ngủ chảy nước miếng ở trong lòng cô đi về trước, muốn nhanh chóng dàn xếp tốt, đợi Allen trở về, còn phải chiếu cố con ma men này nữa.
Liễu Thư sớm đi về trước, gột rửa lau khô hai đứa Lotter Leila nhét vào trong ổ chăn, xong rồi sau lại đun nước ấm tại phòng bếp, cũng tìm bộ quần áo sạch sẽ cho Allen, một thân kia của hắn nếu không gột rửa căn bản cũng không có cách nào ngủ được. Đợi thu xếp xong, bên ngoài cũng vang lên động tĩnh chắc là hai người bọn họ đã đưa Allen trở lại, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, chỉ là vừa thấy lại làm cho cô sửng sốt.
Đưa Allen trở về là đúng là một mình Phách Nhĩ, chẳng qua thú nhân khí lực lớn, một mình Phách Nhĩ nâng Allen trở về cũng dư dả, cho dù người sau say đến đi đường đều ngã trái ngã phải y cũng có thể nâng cho hắn an ổn, hơn nữa còn là cái loại vững vàng ấy.
Liễu Thư cũng chỉ là hơi sững sờ một chút, nháy mắt hoàn hồn, liền đi lên muốn hỗ trợ, nhưng bị Phách Nhĩ tránh qua, cười cười với cô, thú nhân giọng điệu ôn hòa nói: "Cậu ấy rất nặng rất nặng, một mình anh có thể, em đừng làm." Nói xong liền nâng người vào phòng.
"Nga." Sửng sốt, gật gật đầu, Liễu Thư đi vào theo, hai đứa nhỏ ngủ bên trong phòng ngủ chính, tự nhiên là không thể vào, chỉ chỉ gian phòng bên cạnh nói: "Nâng đến nơi đây thôi."
Phách Nhĩ cũng không phải lần đầu tiên đến trong nhà Liễu Thư, trước kia cũng đến đã làm khách, nâng Allen đi vào, nhìn đến giường bên trong, có chút hiểu rõ, nhưng vẫn mặt không đổi sắc nâng Allen lên trên giường, xong rồi xoay người nói: "Một mình em khẳng định làm bất động cậu ấy, có cần anh giúp em gì không?"
Liễu Thư do dự xuống cuối cùng lắc đầu, cười cười nói: "Không cần, để tôi tự làm làm được." Nói xong liền bưng bồn nước ấm ở bên ngoài lại đây, vắt khăn lau cho Allen.
Rượu phẩm Allen cũng không tệ lắm, say choáng váng hồ hồ nhưng cũng không làm ầm ĩ cái gì, mắt nửa mở nửa khép trong miệng lầm bầm mấy từ, cũng là nghe không rõ ràng lắm, thỉnh thoảng vung cánh tay một chút, chỉ khi nào Liễu Thư cầm, hắn liền thành thật bất động, bộ dạng muốn bao nhiêu nhanh nhẹn thì có bấy nhiêu ngoan, Liễu Thư nhìn mà nhịn không được nở nụ cười, lúc này thú nhân ở trong mắt cô chính là một con mèo lớn đang làm nũng bán manh.
Nhìn chăm chú vào này một màn, Phách Nhĩ khẽ động khóe miệng, một nụ cười chua sót hiện lên, há to miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng, cước bộ nhẹ nhàng liền đi ra ngoài, đồng thời cũng đóng cửa lại. hắn đi im ắng cũng không muốn khiến người chú ý. Nhưng cái này lại đều bị Liễu Thư nhìn ở trong mắt, nhìn cửa bị khép lại, cô cũng chỉ đảo mắt qua, cuối cùng toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người méo bự trên giường, ngón tay xuyên qua ở trong tóc nửa dài màu vàng đỏ rậm rạp của hắn, giờ khắc này cô chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trên người Allen đều là mùi rượu, khẳng định là không thể mặc quần áo ngủ, một người lớn như Phách Nhĩ lại nói rất nặng nặng, giúp hắn thay quần áo tuyệt đối là một việc khổ cực, nhưng hiện tại nơi này chỉ có mỗi cô, cho nên cũng chỉ có thể cô đến làm. Thở dài nhận mệnh bắt đầu cởi quần áo trên người hắn, nói trên người thú nhân bình thường đều có thể nháy mắt hóa da lông thành quần áo làm biến mất, nếu hiện tại hắn thanh tỉnh thì tốt rồi.
Đây cũng chỉ là vừa nghĩ như vậy, Liễu Thư động tác trong tay, sự thật chứng minh quần áo thú nhân cũng không khó cởi, hiện tại là mùa hạ thú nhân mặc vốn ít đi, mặt trên sẽ mặc cái áo mai ô, Liễu Thư cởi rất nhẹ nhàng, vừa cởi xong cô liền vắt khăn cẩn thận lâu sạch mùi rượu mùi mồ hôi thối trên người thú nhân không còn một mảnh, hai móng vuốt đều không buông tha, cuối cùng chính là phía dưới, nghĩ đến ngày đó thú nhân trở về bọn họ cũng chưa có nhiều động tác thân mật, hiện tại đến làm việc này cô thế nào lại cảm giác thẹn thùng lên đây. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trên mặt hồng hồng nóng lên, đang cổ vũ cho mình một phen, Liễu Thư duỗi tay về phía phía dưới thú nhân...
"Ách..." Vừa duỗi đi qua, cảm giác hình như đều nắm được cái đó phía dưới da thú, đột nhiên... không còn?
Thật là không còn, liếc mắt một cái cô liền thấy được gì đó bị bao vây ở bên trong trong khố, ừm ừm...
Trên mặt biểu tình không thay đổi, Liễu Thư vừa nhấc đầu liền đối diện cùng một đôi thú đồng, mặt dần dần đỏ lên, vì cái lông gì có loại làm cảm giác chuyện xấu bị nắm tại trận vậy, cô chỉ là thuần túy mà thôi, thật sự không có...
"Anh tỉnh rồi?" Nhìn đôi mắt Allen sáng trông suốt, Liễu Thư nói.
"Ừ." Thú nhân gật gật đầu, nhanh nhẹn đáp lời.
Mặt vẫn đỏ, Liễu Thư suy nghĩ nói: "Anh đã tỉnh, như vậy thì tự mình tắm đi." Thấy rằng hẳn là đã qua say rượu, Liễu Thư cũng không muốn đợi ở đây, nhưng vừa nâng người, cánh tay đã bị cầm lấy, thân mình nghiêng một cái liền ngã xuống, vừa vặn đặt ở trên người Allen, chóp mũi chạm chóp mũi cùng hắn, mắt đối mắt, hơi thở tương giao với hơi thở của hắn, hơi nóng vị rượu quanh quẩn phả lên trên mặt, cô vô cùng nóng ngay cả trái tim đều tràn ra mồ hôi.
"Đừng đi." Rõ ràng hai chữ.
Liễu Thư nghe được có điểm không đúng, lại nhìn kỹ hắn, mới phát hiện thú nhân tuy rằng nhìn chằm chằm nhìn cô, mắt cũng sáng tinh tinh, nhưng mà ở chỗ sâu trong con ngươi vẫn là mê mang nhiều nhất, thì ra rượu còn chưa có tỉnh, còn nói con hàng này rượu phẩm tốt, thì ra là còn ở phía sau. Thoáng hắc tuyến một phen, Liễu Thư muốn đứng lên, nhưng thú nhân một đôi cánh tay sắt ôm cô, gắt gao siết chặt, làm cho cô không thể động đậy nửa điểm.
"Ngoan, đừng náo loạn, em lau người cho anh." Quên đi cứng rắn đối hiện tại thú nhân say rượu mà nói khẳng định không được, như vậy cũng chỉ có thể lấy mềm, ngọt nhạt dỗ dành xong, thú nhân hình như cũng thật sự nghe lọt được, cảm giác lực đạo ôm mình nới lỏng chút, Liễu Thư nở nụ cười đang chuẩn bị đứng dậy, không nghĩ tới mới vừa nhổm lên, cô trực tiếp vây một vòng rơi xuống, toàn thân trên người kết quả liền bị thú nhân đè nặng rồi.
"Anh..."
"Tiểu Thư..."
Liễu Thư chuẩn bị mở miệng mắng, nhưng thú nhân nhẹ giọng phun ra hai chữ lại làm cho cô cả người chấn động, lại nói không nên lời những lời khác, mắt đối diện cùng người phía trên, tầm mắt thú nhân cực nóng dọa người, Liễu Thư nhìn chằm chằm, sau đó chậm rãi vươn tay, xoa khóe mắt đuôi lông mày thú nhân, khóe miệng cười tươi, cô ngữ điệu ôn nhu: "Em yêu anh."
Ba chữ chứa nùng tình làm cho đôi mắt thú nhân đột nhiên sáng ngời, giống như là chiếm được ám chỉ, thú nhân một đôi bàn tay to nâng đỡ khuôn mặt giống cái, chậm rãi cúi đầu từng chút hôn lên màu son hấp dẫn hắn.
Đầu tiên là thử liếm láp, sau đó bắt đầu ngậm lấy mút vào...
Cảm thụ được thú nhân nhiệt tình, Liễu Thư cười cười, cánh tay ôm cổ của hắn, hơi hơi động thân đáp lại, đồng thời vươn đầu lưỡi bắt đầu cùng múa.
——
Ngày hôm sau là dương quang sáng lạn đánh thức Liễu Thư, mở mắt ra đầu tiên là mộng một hồi, sau đó trí nhớ thu hồi, nháy mắt đều nhớ lại hết thảy đêm qua, nhớ tới cái này, khóe miệng đầu tiên là nhếch lên, sau đó liền nhíu mày, tối hôm qua hơi quá hiện tại vừa động thân mình một cái còn đau nhức lợi hại, nghĩ hôm nay chính là ngày bộ tộc phương xa đến trong bộ lạc rời đi, còn có nhiều bằng hữu nói đến, thế nào cũng muốn đưa tiễn một đoạn.
Vừa nâng thân mình, cửa phòng đã bị đẩy ra, Allen bưng bát tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn đến Liễu Thư đang mặc quần áo, nhìn đến dấu vết trên người cô, cũng nghĩ đến tối hôm qua mình dũng mãnh, tuấn mặt hơi đen bỗng đỏ lên, chẳng qua cũng cầm chén đi qua để xuống, cầm quần áo cho Liễu Thư mặc vào.
Allen vừa vào cửa cô liền cảm giác được, nhìn hắn bộ dáng hiến ân cần thì liếc trắng mắt, không nói cái gì.
Nhận thấy được Liễu Thư cũng không có tức giận, Allen yên lòng, lại bưng bát đến: "Anh hầm canh, em hiện tại uống sao?"
Nhìn thoáng qua canh tỏa hơi nóng, Liễu Thư nhịn nhẫn vẫn lắc đầu: "Em còn chưa rửa mặt, xong rồi uống."
"Vậy cũng được, anh mang ra ngoài, Lotter Leila anh cũng đã đánh thức mặc quần áo, đang chơi ở trong sân."
"Vâng, em đã biết." Hai đứa nhỏ chưa tới ầm ỹ mình, điểm này Liễu Thư có vẻ vừa lòng, tùy ý gật gật đầu bắt đầu rời giường mang hài.
"Tiểu Thư..."
"Hả?" Cúi đầu mang hài không lắm để ý lên tiếng.
"Anh, anh nhớ rồi..."
"Nga." Tiếp tục gật đầu...
"..."
Tay đang hài mang dừng lại, thân mình cũng cương lên, thời gian cùng không khí đều dừng lại tại giờ khắc này, vừa mạnh mẽ nhấc đầu đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm thú nhân cao lớn trước mặt, trong lòng Liễu Thư quây cuồng lợi hại, các loại cảm xúc hiện lên, kinh hỉ, kinh ngạc, nghi hoặc, không dám tin, cuối cùng hội tụ tại một điểm. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Hốc mắt ê ẩm, có lệ trướng trướng ở trong mắt, chỉ cần nháy mắt sẽ rơi xuống toàn bộ.
Allen đau lòng hỏng rồi, buổi sáng một mở to mắt, đầu hỗn loạn, tối hôm qua hết thảy giống như mộng, sau đó chính là hình ảnh trong đầu lóe ra liên tiếp, cuối cùng hình ảnh dừng lại là một khắc bông tuyết tung bay trong thiên địa lúc hắn rơi xuống vực, cùng đàn mộc châu rải rác chung quanh, một viên có khắc chữ viết, bị hắn gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, chưa từng buông ra.
"Đừng khóc, em, em đánh anh đi." Ngồi xổm xuống nhìn thẳng Liễu Thư, Allen ngạnh cổ họng nói, nhớ về hết thảy cũng liền càng thêm rõ ràng thương tổn khi đó biết mình sinh tử không rõ đối với Liễu Thư, huống chi mình trở về còn đã quên cô, vừa nghĩ hết thảy hắn chỉ hận không thể hung hăng gõ đầu mình, làm sao có thể hỗn đản như vậy.
Nước mắt cuối cùng rơi xuống, bị một đôi bàn tay to thô ráp đón được, chủ nhân bàn tay to thật cẩn thận chà lau, như sợ làm đau.
Liễu Thư cũng không khắc chế nữa, mang theo nghẹn ngào nghiêng người ôm Allen vùi mặt tràn đầy nước mắt của mình vào trong cổ của hắn, không tiếng động khóc lên.
Hết chương 105_Q3.