Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 67: Không biết




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Thú nhân ra ngoài đã trở lại, cuối cùng làm cho mọi người còn đắm chìm ở trong cảm xúc bi thương nhấc lên chút tinh thần, tất cả mọi người dũng mãnh tiến ra nghênh đón, trên mặt nhóm giống cái lộ ra miệng cười mang nước mắt, còn thú nhân thì lại trầm mặc. Nhưng khi nhìn đến một đám đồng bạn ngay cả toàn thân đẫm máu, nhưng lại hoàn hảo, trên mặt mới có vui mừng.
"Abby." Kathy nhìn thấy người liền kích động xông lên, lập tức nhào vào trong lòng bạn lữ, thấp giọng khóc lên: "Đã trở lại, anh rốt cục đã trở lại."
"Thực xin lỗi..." Gắt gao ôm người trong lòng, sắc mặt Abby đã không có cợt nhả ngày xưa, môi mím chặt vùi mặt vào trong tóc Kathy, lúc này mới thấy lòng mình kiên định, trải qua một đêm này, thú nhân vẫn luôn giống như đứa trẻ lớn xác này, thật sự trưởng thành lên.
"Không bị thương chứ?" Alice cũng là gắt gao bị ủng vào trong ngực Ngả Đạt, trong lòng mong nhớ vẫn không bỏ xuống được, cẩn thận đánh giá trái phải thú nhân, phát hiện vết máu trên người hắn cũng không phải là của hắn mới mở miệng cười: "Anh có thể bình an là tốt rồi, là tốt rồi." Nói xong nước mắt lại rơi xuống từng chuỗi từng chuỗi.
"Đừng khóc, đừng khóc." Ngả Đạt đau lòng, khẽ thở dài một tay ôm người, một tay khe khẽ vỗ về tóc của nàng, không giỏi nói chuyện hắn chỉ có thể dùng động tác tứ chi như vậy an ủi người yêu.
Tất cả mọi người đã trở lại, bị thương có, nhưng không có trọng thương cùng tử vong, đối với tộc nhân bộ lạc hiện tại mà nói đây là tin tức tốt nhất, mọi người đắm chìm ở trong bi thương lại may mắn tiêu tan.
Liễu Thư lo lắng nhìn không ngừng xung quanh ở trong đám người, mỗi một lần săn bắn trở về, Liễu Thư nhất định có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng Allen, nhưng mà lúc này đây cô nhìn đã lâu tìm đã lâu đều không tìm được, bắt đầu từ tối hôm qua lòng vẫn bất an càng thêm không yên, cô không hy vọng là như mình tưởng, tuyệt đối không cần.
"Oman." Eva ôm Lỗ cách nhìn đến bạn lữ của mình vừa định đi đón, lại bị người bên cạnh cướp trước một bước.
"Allen đâu? Oman anh ấy ở đâu?" Vừa thấy Oman, mắt Liễu Thư sáng lên, mạnh mẽ chạy tới, áp chế sợ hãi trong lòng, rất khẩn trương hỏi, tay gắt gao bám cánh tay Oman, mắt nhìn thẳng tắp theo dõi hắn, theo dõi hắn nói, nhìn hắn nói như thế nào.
Oman trầm mặc mà chống đỡ, không riêng gì hắn, thú nhân trở về tụ cùng một chỗ lúc này đều không hẹn mà cùng buông ra người ôm trong lòng, cho nhau ánh mắt, biểu tình tương đồng. Abby cúi đầu không nói, Ngả Đạt thở dài nghiêng đầu, Carmen vẫn luôn luôn lạnh nhạt, nhưng mà biểu tình đã có biến hóa, Liễu Thư nhìn qua một đám, lòng đang lộp bộp cũng càng ngày càng trầm.
"Allen hắn..." Cuối cùng Oman bước trước một bước, thú nhân như hán tử thô cuồng kiên cường lúc này hốc mắt lại đỏ lên, chảy xuống hai hàng lệ, một tay hung hăng che mắt cúi đầu khàn khàn cổ họng: "Hắn cùng, cùng Giác Long thủ lĩnh đồng quy vu tận..." bốn chữ cuối cùng gần như là phun ra gằn từng chữ một.
Lời này giống như ma lực, Oman vừa nói xong các thú nhân cùng trở về toàn bộ đều đỏ lên hốc mắt, loại chuyện này tuyệt đối không phải là bọn hắn muốn nhìn đến, nhưng mà lại chính là đã xảy ra, bọn họ áy náy trong lòng, cùng đi, lại bỏ xuống đồng bạn, trong lòng khó chịu không thể nói nên lời, giờ này khắc này lại thẹn với Liễu Thư.
Liễu Thư gắt gao cắn môi, trong lời Oman nói giống như là một cây châm đâm vào trong lòng của cô, cô làm sao có thể nghĩ đến thú nhân nhà mình sẽ đột nhiên liền bỏ cô mà đi đây, đứa nhỏ của bọn họ vừa mới sinh ra mà thôi, anh làm sao bỏ được. Răng cắn chặt giống như không biết đau, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khắc chế được run rẩy của mình, nếm được vị rỉ sắt mới giật mình hoàn hồn, sau đó chính là thân mình lảo đảo một cái, một ngày một đêm lo âu chưa ngủ, hơn nữa chịu đả kích này, cô chung quy là chống đỡ không được nữa.
"Tiểu Thư."
"Mau tới giúp đỡ chút."
Liễu Thư té xỉu làm cho tất cả đều bị dọa choáng váng, một đám người ba chân bốn cẳng vây đi lên, họ lo lắng không thôi, nhưng mà dưới bối rối lại không biết gì làm.
"Đều tránh ra, mau đưa ôm người trở về." Vu y ở ngay từ đầu nghe được tin tức Allen liền cảm thấy không tốt, bà cũng đau lòng chuyện này, chẳng qua trước mắt vẫn là dàn xếp tốt cho Liễu Thư mới được, bạn lữ qua đời là làm cho người đau lòng mà chịu đả kích, nhưng mà còn có hai cái hài tử nữa, ngẫm lại đều cảm thấy xoắn lòng người.
Khi tỉnh lại lần nữa Liễu Thư mờ mịt một hồi, kỳ thực cô cũng không phải không hề hay biết, vừa rồi chính là nhất thời không hoãn lại, tình huống sau đó cô chỉ biết là bên người vẫn luôn ồn ào, cô đều không thèm để ý những cái này. Trong đầu luôn luôn cố gắng tiêu hóa chuyện Allen, đồng quy vu tận đây là tỏ vẻ đã chết, cô không tin, tuyệt đối không tin, đúng vậy cô thật sự là rất thương tâm, nhưng trên cảm giác cô chính là không tin Allen đã chết, đã chết sẽ có thi thể, đúng, thi thể, sống thấy người chết thấy thi thể.
Vừa nghĩ đến đây Liễu Thư ngay lập tức ngồi dậy, hất chăn ra liền muốn đứng dậy, lại bị Eva trông chừng bên cạnh ngăn lại, vội hỏi: "Cậu làm sao đi, đừng lộn xộn thân mình cậu rất suy yếu." Liễu Thư lập tức hôn mê lại làm cho mấy người các cô bị dọa không nhẹ, vừa rồi thời điểm chiếu cố vừa khó chịu vì chuyện Allen, lại vừa lo lắng sau khi cô tỉnh lại.
"Tiểu Thư cậu bình tĩnh một chút, ngẫm lại Lotter Leila." Kathy cũng không biết khuyên cái gì, chính là muốn cho Liễu Thư ít nhiều cố kỵ một chút đứa nhỏ, đừng ép buộc chính mình, tốt xấu, tốt xấu gì cũng còn sống.
"Tớ rất bình tĩnh." Cổ họng khàn khàn, nhưng mà Liễu Thư lời nói ra cũng rất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn xem, đây là một chỗ sơn động, tựa như là gian trước kia nhà Eva gia trụ, hít sâu một hơi áp chế bi thương cùng nước mắt trong lòng, trấn định nhìn Eva: "Đều kêu bọn họ đến, tớ có lời muốn hỏi."
Bọn họ chỉ tự nhiên là mấy thú nhân Oman, Eva kỳ thực còn muốn khuyên, nhưng nhìn xem biểu tình Liễu Thư cuối cùng gật gật đầu: "Được, tớ liền đi gọi, cậu trước uống chút nóng, đều thật lâu không ăn cái gì, vừa rồi còn hôn mê, thân mình đỡ không nổi." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Tớ không muốn ăn, cậu nhanh đi gọi người tới." Liễu Thư hiện tại nào còn có khẩu vị gì, toàn thân toàn tâm đều đặt ở chuyện Allen, không làm rõ ràng cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, người cứ như vậy mà chết, đứa nhỏ của cô còn chưa có cai sữa đâu, hắn dám!
"Ai, cậu... Được rồi." Mắt thấy là khuyên không được cô cố chấp, Eva lắc đầu thở dài, cho Alice một ánh mắt, vội chạy đi gọi người.
"Bọn họ đến còn cần một hồi lâu, ăn một chút gì đi, bọn nhỏ vừa rồi còn tỉnh khóc đòi cậu." Alice cũng biết tình huống hiện tại, cũng không lấy thân thể cô làm gì, đặc biệt nói tới đứa nhỏ: "Lotter và Leila không thấy cậu cũng không chịu ăn cái gì, đáng thương mới biến hóa, hai anh em ôm thành một đoàn kêu ngao ngao." Alice chính là muốn nói tới đứa nhỏ, làm cho Liễu Thư ít nhiều nhấc lên chút tinh thần, chỉ là nói xong lòng cũng không khỏi bi thương lên, che miệng tránh cho khóc ra.
Nhắm mắt lại nước mắt xâu chuỗi rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào, Liễu Thư hơi hơi nức nở, run run vài cái mới lau nước mắt nhìn trái nhìn phải, ách cổ họng nói: "Đứa nhỏ đâu, tớ, tớ muốn trông thấy."
"Đừng nóng vội đừng nóng vội." Mia cầm khăn clau nước mắt cho Liễu Thư, trấn an nói: "Bọn nhỏ đều rất tốt, ở bên chỗ Vu y, bên kia đều là đứa nhỏ, chúng ta hiện tại cũng không chăm sóc được, đều là do mấy a sao Đỗ Lạp trông nom, bọn họ đều rất tốt, trắng trẻo mập mạp, các a sao rất biết dỗ đứa nhỏ cậu đừng lo lắng, đến đến, trước ăn chút, ăn xong rồi tớ phải đi ôm đứa nhỏ đến."
Liễu Thư thật là một chút khẩu vị cũng không có, nhưng mà bị nhóm bạn tốt vừa nói mấy câu như vậy, nghĩ đến Allen sống chết không biết, mình còn có hai đứa nhỏ đòi ăn cầ chăm sóc, mặc kệ thế nào hiện tại cô đều không thể ngã xuống được, ít nhất có đứa nhỏ ở đây cô sẽ không thể trách nhiệm gì cũng mặc kệ.
Thở sâu áp chế ủy khuất cùng chua xót trào ra từ trong lòng, dù có ủy khuất khó chịu thế nào đi nữa, không có người kia sẽ đến ôm cô dỗ cô nữa, hắn mất rồi.
Tiếp nhận bát trong tay Mia, bưng lấy cưỡng chế cảm giác buồn nôn uống một ngụm một ngụm xong toàn bộ, nước mắt thỉnh thoảng một giọt lại một giọt rơi xuống vào trong bát canh, không biết có phải bởi vì bỏ thêm nước mắt hay không, Liễu Thư chỉ cảm thấy một chén canh cô uống từ miệng lan tràn đến trong lòng đều là tràn đầy chua sót, đắng chát đến cô phát nghẹn.
Tốc độ Eva tìm các thú nhân tới đây vẫn rất nhanh, Liễu Thư mới uống xong canh cô ấy đã mang theo một đám thú nhân tới rồi, các thú nhân cũng trải qua sửa sang lại, thời điểm trở về nhìn không ra, hiện tại xem như phát hiện gần như mỗi người đều bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, nhiều nhất là gãy xương, nhìn kỹ vài người đều có băng bó, Liễu Thư kéo khóe miệng, trong lòng bất mãn đối với bọn họ cũng phai nhạt chút, đều đã trở lại, chỉ Allen rơi vào kết cục đồng quy vu tận cô làm sao không có oán hận.
"Tiểu Thư có khỏe lên chút nào không?" Oman là người áy náy nhất, Allen là em trai của hắn, từng coi huynh trưởng như cha mà đối đãi với hắn, người em trai Allen này với hắn mà nói cũng vô cùng trọng yếu, nhưng mà hắn lại không làm tròn trách nhiệm của anh trai, thế nhưng cứ như vậy trơ mắt nhìn em trai chết ở trước mặt mình, trong lòng rối rắm thành đoàn khó chịu đều đã sắp tra tấn hắn chịu không nổi rồi. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
"Thi thể Allen đâu, hắn là chết như thế nào?" Liễu Thư cũng không muốn tốn nhiều nói cái gì, cô chỉ muốn biết cặn kẽ nhất đã trải qua.
"... Nó." Oman do dự, đang nghĩ mở miệng thế nào, Noah vẫn cúi đầu trầm mặcbên cạnh tiến lên một bước trực tiếp quỳ gối trước mặt Liễu Thư.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim, tuy rằng trong thú nhân không có những lời này, nhưng tuyệt đối không phải tùy tiện có thể quỳ, cho dù phải lạy, lạy trời lại xuống đất lạy cha mẹ, nhiều nhất lại quỳ bạn lữ của mình, quan hệ của Liễu Thư và Noah cực kỳ xa không có đạo lý phải lạy.
"Anh..." Liễu Thư cũng bị dọa nhảy dựng, nhưng ngay sau đó trong lòng như có chút suy nghĩ đến: "Noah anh làm sao?"
"Tôi là thực xin lỗi chị, thực xin lỗi Allen." Noah vẫn cúi đầu, nhưng mà thanh âm lại thấp lại ách, có thể phản ánh cảm xúc trong lòng hắn quay cuồng lợi hại cỡ nào, hấp khí nặng nề ngẩng đầu, mím môi cứng ngắc nghiêm mặt: "Allen là vì cứu tôi mới đồng quy vu tận cùng nhau với long đầu đàn, vốn chết  đi là tôi mới đúng, anh ấy... thay tôi."
"Noah..." Mia có chút không dám tin, tuy rằng nghĩ như vậy thực không đạo đức, cũng làm cho cô áy náy không thôi, nhưng mà vừa tưởng đến chết có thể là hắn, quả thực hoảng hốt không ngừng.
Hết chương 67_Q3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.