Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 9: Sữa dê




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Tiểu Thư cậu thật sự có thể vẽ ra sao?" Lặng lẽ tiến đến Liễu Thư phía sau, Kathy ở sau khi ngạc nhiên ngắn ngủi đối với dệt của bộ lạc Dực Xà, bắt đầu lo lắng Liễu Thư rốt cuộc có thể gánh vác hay không, mấy thứ vẽ ra này, thật sự không phải nói chơi ngoài miệng.
"Không thể." Rất hùng hồn, nói năng khí phách.
"..." Khóe miệng Kathy co rút mãi, quả thực muốn ôm tim tháo chạy, có cần sắc bén như vậy hay không, cân nhắc một chút tim nhỏ của bọn họ đi.
Nhìn Kathy che mặt đi ra, đám người Alice yên lặng lui về phía sau từng bước, quên đi, vẫn không cần đi tìm ngược, ngoan ngoãn nhìn là tốt rồi, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Thư, ừ ừ, nắm tay.
"Đây là khung dệt của chúng ta." Ngạc Duy nâng tay làm giới thiệu cho bọn hắn, từng bước từng bước, nói còn thực cẩn thận, hơn nữa đều nói rõ ràng tác dụng từng cương vị, cuối cùng là làm cho lòng dạ mấy cái giống Kathy nghẹn bụng khí bình tĩnh không ít, được rồi, người bộ lạc Dực Xà cũng không phải nhiều chán ghét, vẫn có tồn tại thuần lương.
Liễu Thư nhìn kỹ, cô đã nói muốn vẽ tự nhiên là nhất định phải vẽ ra bản vẽ, cho dù tình huống chân thật có chút chênh lệch với suy nghĩ của cô, nhưng mà, không sao cả không cần gấp, bởi vì trọng điểm là cô vốn không phải muốn nghiêm trang vẽ ra khung dệt bộ lạc Dực Xà không lộ ra ngoài.
Cô cần chính là dựa theo nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo thôi.
Chênh lệch nhiều, cô xem qua máy móc dệt kiểu cũ, nhưng mà lúc ấy lại không cẩn thận nhớ kỹ, đối với nhiều điểm chi tiết trong đó thật sự không hiểu lắm, sở dĩ muốn dệt thuật bộ lạc Dực xà, chẳng qua là tìm một biện pháp tham khảo thôi, nếu thật sự không có bức vẽ nửa phần trả giá, bộ lạc Dực Xà khẳng định là không sẽ đồng ý.
Cái này chẳng qua nhìn đơn giản chút, khung dệt của bộ lạc Dực Xà tuy rằng vô cùng không phù hợp cùng máy móc 'Khéo léo' trong trí nhớ, nhưng mà rốt cuộc một ít nguyên lý đều ở đây, cô chỉ cần điểm ấy là tốt rồi, còn lại có thể trở về chậm rãi cân nhắc.
Nghĩ xong, cũng không quản những người khác là nghĩ như thế nào, lấy qua túi da thú vừa rồi Alice cân trong tay, vừa vặn nơi này còn có một cái bàn, liền trực tiếp ngồi xuống, Allen vô cùng thức thời lấy đồ trong túi da thú ra, bày hết trên bàn.
Đồ cũng không nhiều chỉ hai loại, mấy tấm da thú, còn có mấy đầu gỗ thiêu than đen, Allen từng thấy Liễu Thư lấy hai thứ đồ này viết vẽ qua, tự nhiên biết tác dụng trong đó, cũng không hỏi nhiều dọn xong liền nói: "Hiện tại vẽ liền sao? Còn có cần gì khác không? Có thì nói anh đi tìm."
"Không có." Vuốt lên một cây than củi, tùy ý mài mài trên mặt đất, mài thành bộ dạng bút chì bị gọt nhọn, giương mắt quét một vòng, mỉm cười, liền cúi đầu bắt đầu động tay, vừa rồi chuyển một vòng làm cho cô nhớ kỹ không ít, hiện tại cũng không cần nhìn nhiều, chỉ bằng trí nhớ liền vẽ ra.
"Đây là bắt đầu vẽ?" Ngạc Duy có chút mộng, nhưng mà thấy bộ dạng người bộ lạc Dực Xà thực bình tĩnh, cũng không nói quá nhiều, nhưng mà một đôi mắt nhanh nhìn xem chằm chằm than củi trong tay Liễu Thư, như rất muốn nhìn ra đóa hoa, đương nhiên hoa là không thấy ra, nhưng bức vẽ dần dần xuất hiện.
"Vẽ thật giống." Không chút nào keo kiệt khích lệ, bộ dạng tự hào trên mặt Kathy, giống như bức vẽ là cô nàng vẽ ra.
Cũng hiếm khi Gina chẳng những không sẵng giọng với cô ấy, còn thực nể tình gật đầu: "Thật là không sai." Nếu phía sau cô không nói tiếp một câu, tin tưởng mọi người thật sự sẽ nghĩ đến hai người đang dần dần tốt lên: "Đẹp hơn nhiều châu hoa trang sức gì đó lần trước cô vẽ ra, chậc chậc." Ánh mắt giọng điệu khinh bỉ không cần quá mạnh mẽ.
"Hừ..." Có lòng muốn phản bác một chút, tìm về chút mặt mũi, nhưng mà nhìn xem mọi người đều nghiêm túc nhìn Liễu Thư vẽ tranh, Kathy rất biết nhìn đại cục, cắt ~ một tiếng, đây vẫn là học cùng Liễu Thư, ánh mắt giận coi thường càng trừng khinh bỉ trở về, hai tay ôm ngực, gì cũng không muốn nói với con hàng này. Gina thấy thế cũng chuyển biến tốt liền thu, nghiêng liếc mắt một cái, cũng tiếp tục nhìn xem chằm chằm.
Nửa khắc chung đã xong chi tiết giản lược, cái khác trong lòng Liễu Thư có mẫu sẽ không vẽ nữa, đợi sau khi trở về phải cân nhắc một chút. Quyết định xong, cầm da thú đứng lên, tùy tay cầm cây thước gỗ nhỏ ở địa phương cạnh vách tường lót dưới da thú, ôm bàn vẽ lâm thời đến một phương hướng khác, cô muốn vừa nhìn vừa vẽ, như vậy tiết kiệm thời gian chút.
Ngạc Duy thì buồn bực rồi, bởi vì hắn phát hiện giống cái này vẽ chính là một khối nhỏ như vậy, tuy rằng khối nhỏ được vẽ rất nhỏ, nhưng vẫn không cải biến được, những khung khác cô cũng chưa vẽ đấy thực sự, quay đầu xem Allen: "Bạn lữ nhà ngươi vẽ như vậy..." Thật sự có thể chứ?
"Ta tin tưởng cô ấy." Allen hồi đáp tương đối khốc đẹp trai cuồng bá duệ.
Ngạc Duy thoáng bị chấn trụ: "..." Cái này hình như không phải trọng điểm, hơi do dự, vẫn khuyên bảo: "Như vậy các ngươi trở về rất khó làm thành công." Tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, đáng giá có được.
"Cô nhất định có thể." Tiếp tục khốc đẹp trai cuồng bá duệ...
"..." Ngạc Duy che tim bại lui, quên đi, hảo tâm đều cho 'Hổ' ăn uổng rồi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Khung kéo sợi và khung dệt vải cũng không phải cùng một cái, khung kéo sợi có vẻ đơn giản, khung dệt vải thì tương đối khó khăn, nhưng Liễu Thư lại không tính sẽ ra toàn bộ, chính là vẽ xuống chi tiết bộ phận trọng yếu mà thôi. Hơn nữa cũng chỉ là đại khái, bởi vì còn lại cô phải đi về tạo hình tinh tế, cho nên còn không đợi đến ăn cơm giữa trưa, hai tấm da thú đã được cô vẽ tràn đầy, thoạt nhìn vô cùng có cảm giác thành tựu.
Nhìn trên hai tấm da thú đều là đường cong đen đen, Liễu Thư yên lặng ở trong lòng cảm tạ một chút thời điểm học đại học vị giáo viên thích để cho bọn họ vẽ kí hoạ mỹ thuật tạo hình, quả thực là chính xác a oa oa.
"Tốt lắm, kết thúc công việc." Cuối cùng hạ xuống một bút, Liễu Thư lưu loát xoay người một cái, tươi cười đầy mặt bị Allen ủng vào trong lòng, không tự chủ được dùng mặt cọ cọ trong ngực cứng rắn của hắn, đứng lại, vô cùng bình tĩnh nhận cái nhìn chăm chú của người khác.
"Vậy thì tốt rồi?" Minna thực hoài nghi, cứ một lát như vậy, hơn nữa... : "Cô vẽ ra chút ấy có thể chứ?"
"Yên tâm tốt lắm, vốn cũng không vẽ để thưởng thức, bây giờ còn không bằng giản lược chút, chỉ cần chi tiết chút trọng điểm là được." Liễu Thư thoáng chột dạ, nhưng mà ngẫm lại mình hiện tại là người bộ lạc Dực Hổ, hẳn là suy nghĩ đa số bộ lạc, ít hôm nữa sau này khung dệt đơn giản sinh ra, các bộ lạc đến trao đổi, nói sau cũng không muộn.
"Ngươi là một giống cái thực có năng lực." Tộc trưởng Dực Xà ngăn cản Minna còn muốn nói nữa, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Liễu Thư một lát, mỉm cười gật gật đầu, đến một câu.
Liễu Thư hơi nhảy dựng, tộc trưởng Dục Xà không thích nói chuyện, bởi vì lớn tuổi tinh lực cũng không đủ, nhưng cô lại thật không ngờ sẽ nói như vậy với cô, trừng mắt nhìn rất là ngượng ngùng cười cười: "Không có, giống cái bộ lạc chúng ta đều rất tốt, bộ lạc Dực Xà cũng không kém."
"Nói vậy tranh này tốt rồi, các ngươi rất nhanh sẽ rời đi?" Ngạc Duy ngay từ đầu cũng không hiểu, đến bây giờ tuy rằng cũng không phải hoàn toàn hiểu được ý tứ Liễu Thư, nhưng mà có thể liếc mắt một cái nhìn ra chỗ quan trọng nhất của khung dệt bọn họ, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ vẽ xuống, cái nhìn đối với Liễu Thư cũng là biến đổi lại thay đổi.
"Có lẽ ngay trong hai ngày này." Nếu trao đổi quan trọng nhất đã đắc thủ, Phách Nhĩ cũng không có gì phải lo lắng, thống khoái gật đầu thừa nhận.
Theo sau thời gian chính là ăn cơm, tương đồi chỉ còn lại có người bộ lạc Dực Hổ, cho nên tộc nhân Dực Xà cũng không lại yêu cầu bọn họ tự chuẩn bị đồ ăn, mà là mọi người cùng vui vẻ dùng cơm với nhau, cái này đương nhiên cũng làm cho bọn họ cực kỳ cam lòng.
Sau khi trở về Liễu Thư liền bận rộn lên, Allen nghĩ hiện tại thân thể cô có ấu tể, muốn khuyên cô nghỉ ngơi nhiều, nhưng cái này hiển nhiên là không thành công. Liễu Thư đã lâm vào trong công tác sẽ không đáp ứng, cuối cùng đương nhiên là Allen thỏa hiệp, nghĩ chính là động động thủ, hắn phải nhìn kỹ là được.
Vì thế Liễu Thư ghé vào trên bàn cầm bút than chậm rãi vẽ, trong lòng thú nhân ôm Tiểu Bạch lẳng lặng xem, hình ảnh thật ấm áp.
"Em muốn dùng mực lại sao chép bức vẽ một lần." Luôn mãi xác định không có quên, Liễu Thư duỗi thắt lưng lười, tạm thời thả lỏng, trong miệng vừa nói nghiêng đầu vừa nhìn, liền thấy được hình ảnh manh manh, nhất thời không nhịn xuống liền nở nụ cười.
"Allen anh đang luyện tập ôm nhi tử trước sao?" Tiểu Bạch hiện tại tư thế là toàn bộ đứng thẳng, hai cái chân trước ôm Allen cổ, nghiêng đầu cùng hắn nhìn cô chằm chằm, bị hai đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm, tâm Liễu Thư đều bắt đầu mềm mại, tay không khỏi vươn tới sờ bụng, trong lòng thực chờ mong, một hình ảnh nào đó trong tương lai.
"Vẽ xong rồi?" Hắn đều nhìn chằm chằm nhập thần, đến bây giờ Liễu Thư ra tiếng hắn mới tỉnh thần.
"Vâng." Gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu: "Nhưng mà em còn muốn vẽ một lần nữa, nhiều hơn một vài thứ lên."
Đi đến bên người Allen, trong phòng phía sau cũng không có ai, hẳn là đều đi ra ngoài, nhưng mà cô đoán, hẳn là cố ý dành ra không gian cho hai người bọn hắn, aizz, thật sự càng cảm động.
"Các anh có thể trách em hay không?" Chính là vẽ mấy tấm giản lược, đối với đám người Allen không biết ý tưởng trong lòng cô, cũng không biết sẽ nghĩ cô như thế nào.
"Nói chuyện." Thấy Allen không nói lời nào, Liễu Thư ngồi vào bên cạnh bất mãn lắc lư cánh tay của hắn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Không có, anh là suy nghĩ con dê chúng ta dưỡng đó..." Allen hơi đen mặt, hắn vừa rồi thất thần, đột nhiên liền nghĩ tới chuyện này.
"Nga, dê à." Vấn đề này, Liễu Thư nghe cũng 囧, dê bị tộc nhân Thiên Lang gọi là sừng giác thú, Liễu Thư thật là không thể thích ứng, cho nên quyết đoán đổi tên, khụ khụ, kêu dê, hơn nữa yêu cầu những người khác đều kêu như vậy. Mọi người thấy tiếng dê kêu be he, thời điểm chói tai rất giống với phát âm dê, đều thống khoái tiếp nhận, dù sao cũng không dễ dàng gặp trong rừng.
"Aizz, không nói với em là nói dê." Cảm giác đề tài bị kéo xa, Liễu Thư hung hăng trừng qua. Cứ cảm giác Liễu Thư có thai hình như càng thêm hoạt bát, Allen bật cười, nhưng mà mặc kệ bộ dạng bạn lữ thế nào, hắn đều yêu như trân bảo, nghe vậy, sủng nịnh xoa xoa đầu của cô, cười nói: "Miên man suy nghĩ cái gì, chúng ta còn không biết em sao? Không nắm chắc làm sao có thể làm việc này, hơn nữa cho dù em không làm, chúng ta cũng thật sự ở trong khoảng thời gian ngắn mà học, tốt hơn hết là em tới."
"Chẳng phải là hết cách, mới nhớ tới em." Giống cái nào đó cố tình gây sự.
Allen có chút đau trứng, vì sao đột nhiên cảm thấy giống cái khó chơi đến vậy, nhưng mà, như vậy cuộc sống mới tốt, nhìn trộm ngắm bụng Liễu Thư, nhếch miệng nở nụ cười, hình thức ngốc ba ba lại lần nữa mở ra: "Không, em là con bài lớn nhất chưa lật." Chân chó vỗ mông ngựa xong, Liễu Thư cảm thấy mỹ mãn mở cờ trong bụng, còn đưa lên một cái hôn.
"Đúng rồi, hôm nay Tháp Tháp vắt được không ít sữa dê, nhưng mùi rất nặng, cũng không dễ uống, đều để đấy." Thành công làm cho tức phụ yên tĩnh, Allen lại chuyển đề tài.
"Vắt sữa rồi." Phương thức vắt sữa là tộc nhân Thiên Lang dạy, ngó ngó Tiểu Bạch bên cạnh bởi vì Liễu Thư đến nên bị Allen vô tình vứt bỏ, chạy đến một bên liếm móng vuốt. Đây là Cách Ly huyết mạch thánh thú thảo nguyên, tộc nhân Thiên Lang rất coi trọng, thời điểm rời đi còn cố ý biểu đạt với bọn họ nhất định phải chăm sóc kỹ.
"Tiểu Bạch sinh ra đều không có sữa uống, tuy rằng hiện tại lớn không sai, cũng không biết trụ cột thế nào, có sữa cũng có thể cho nó nếm thử, đương nhiên chúng ta tự mình có thể uống là tốt nhất, sữa này tốt đối với phát triển thân thể, về sau tiểu bảo bảo sinh ra cũng có thể uống." Vuốt bụng, Liễu Thư thiếu chút nữa bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai.
"Em nói mùi vị sữa thật sự hữu dụng không? Bởi vì không rõ ràng trình tự lắm, bọn họ cũng chưa dùng."
"Có thể." Liễu Thư khẳng định gật gật đầu: "Đi, hiện tại liền đi xem đi." Đột nhiên thật thèm, làm sao bây giờ.
"Chỉ có một bình thôi à." Bưng một bình sữa dê, Liễu Thư cảm thán một phen, sau đó mặt nhăn nhíu mày: "May mắn là hôm nay vắt được, hôm nay nóng nếu qua cả đêm khẳng định sẽ bị hỏng." Dê đã bị nuôi trong lều vào ngày đầu tiên bày hàng, như vậy trời nóng không thể đặt ở bên ngoài, phơi nắng hỏng rồi sẽ không tốt lắm. Thời điểm Liễu Thư và Allen tới đây, Tháp Tháp Alice ở đây, những người khác cũng không biết đi đâu.
"Đi cắt cỏ cho dê, trên đường sẽ kiếm chút rau." Tháp Tháp cười nói.
Hết chương 9_Q3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.