Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn Lữ Kiếm Bình, thản nhiên nói: “Không. Theo tình hình hiện tại bố trí phòng thủ cũng không khó, cái khó là làm sao giải quyết thi triều trong thời gian ngắn nhất với tổn thất nhỏ nhất.”
“Hiện tại chỉ còn khoảng 2 ngày nữa thi triều sẽ đến, ngày mai triệu tập mọi người về đi.”
Lữ Kiếm Bình nghiêm túc gật đầu, hai người đến phòng chỉ huy. Cái gọi là phòng chỉ huy chính là chỗ đặt mấy trăm cái máy tính và cả trăm đến hơn ngàn người đang liên tục thu thập tin tức từ các nơi.
Vì lập nên hệ thống thông tin này mà tổ khoa học kỹ thuật của Đại đội Chính Dương đã bỏ ra rất nhiều công sức, thế nên Bạch Trừng cũng trở thành một trong những quan chỉ huy ở đây.
Lúc này đã sắp đến đêm, người ở đây càng bận rộn hơn, họ vội vàng báo tin cho những người trong phế tích của thành phố biết chỗ nào tương đối thích hợp để nghỉ lại, cho người đi săn giết zombie biết đồng đội xung quanh ở đâu và truyền tín hiệu cầu cứu của những người cần giúp đỡ gần đó.
Nhưng vẫn có thể thấy một số tín hiệu màu xám giữ nguyên chỗ cũ, đồng thời từ màn hình có thể thấy tín hiệu màu vàng biến thành xám. Tình huống này chỉ có hai khả năng, hoặc là máy truyền tin đã rời khỏi người đeo hoặc người đeo nó đã hy sinh.
Gocs bên phải có người đang làm công tác thống kê, số lượng máy truyền tin mất đi dấu hiệu của sinh mệnh cao tới hơn sáu trăm.
Diệp Tiêu trầm mặc một lát rồi nói: “Thủ trưởng Lữ, những người này dù là người của tổ chức nào hay cá nhân tự phát cũng đều là những dũng sĩ của căn cứ, cần được khen ngợi, người thân của họ cũng cần được quan tâm.”
Lữ Kiếm Bình gật đầu: “Nên thế.”
Lữ Kiếm Bình lôi ra một tấm bán đồ của căn cứ: “Cậu xem chúng ta còn bố trí sót chỗ nào không?”
Bọn họ đang hứng trí trao đổi, đột nhiên thuộc hạ của Lữ Kiếm Bình đi đến với sắc mặt kỳ quái, nhìn nhìn Diệp Tiêu sau đó thì thầm bên tai Lữ Kiếm Bình gì đó, sau đó vẻ mặt Lữ Kiếm Bình cũng trở nên kỳ quặc, quay sang nhìn Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu: “Chuyện gì?”
Lữ Kiếm Bình nói luôn: “Có người báo cáo Đại đội Chính Dương các cậu dùng cực hình tàn bạo, coi mạng người như rác, còn có người nói bác sĩ Lâm.. ừm... cầm dao dọa người.”
Diệp Tiêu: “...”
Việc này phải nhắc đến chuyện ở phòng khám.
Sau khi Lâm Đàm Đàm ăn uống no sau, bệnh nhân cũng quay trở lại phòng khám.
Phòng khám rất lớn, phòng trống cũng rất nhiều nhưng bỗng chốc phải chứa hơn bảy mươi người nằm viện vẫn khá chật chội.
Nên việc quan sát người bệnh đi ngủ phải được tiến hành theo từng nhóm, cam đoan một phòng chỉ để lại một bệnh nhân và hai người quan sát.
Nhóm đầu tiên là những người đã đối diện với con zombie kia trong khoảng cách ngoài năm trăm mét, chỉ có mười mấy người. Bọn họ vừa nằm lên giường đã có người ngủ ngay nhưng có người cứ lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Người ngủ được thì chừng hơn mười, hai mươi phút sau bỗng xuất hiện bệnh trạng như bị bóng đè, vừa khóc nháo vừa đòi đứng lên, ấn nằm xuống cũng ấn không nổi, khiến Lâm Đàm Đàm và những bệnh nhân khác nhìn mà phát sầu.
Khi nhịp tim và huyết áp của họ dao động quá lớn, quan sát viên sẽ gọi họ tỉnh và lần lượt đưa đi dò hỏi.
Nhóm thứ hai là những người ở cự ly từ 100 đến 500 mét, những người này còn phản ứng lớn hơn, kêu càng to hơn.
Sau đó là những người trong phạm vi 100 mét, không khác gì Lâm Đàm Đàm cho lắm, có tình huống dùng cách bình thường cũng kêu không tỉnh, chỉ có thể dùng những loại kích thích cường độ cao như điện giật, kim đâm các loại, quả thực chính là cực hình.
Thêm vào đó lúc nằm mơ ai cũng há to mồm kêu thét chói tai gì mà “Cứu mạng với!” “Đừng giết tôi!” “Mẹ ơi, cứu con...” “Aaaa” đủ loại tiếng kêu kỳ quái không dứt bên tai khiến phòng khám như biến thành trại tập trung khổ hình, địa ngục nhân gian, toàn tiếng gào khóc bi thảm. Những âm thanh đó truyền ra ngoài khiến những người xung quanh kinh sợ, ngay cả những người ở đại viện cũng bật dậy khỏi ổ chăn chạy tới vây xem.
Còn chưa kể có người còn nghe thấy trong phòng khám có ai đó hô: “Bắt anh ta lại, đừng cho anh ta chạy!”
“Đè lại, đè chặt anh ta lại! Trói lại!”
“Đánh nó thử xem? Dùng kim đâm gan bàn chân ấy!”
Còn có cả những đoạn đối thoại kiểu “Dụng cụ giật điện bị đập hư rồi, kêu vài dị năng giả lôi hệ tới đây đi.” “Đúng, chọn người kỹ thuật tốt một chút, tránh giật chết người.”
Quần chúng nghe thấy run như cầy sấy: “....” Sao lại ác độc như vậy? Phòng khám này rốt cuộc đang làm gì?
Vì sự mạnh mẽ của Đại đội Chính Dương và căn đại viện kín mít, người ngoài vốn không thể nào vào được, bên trong trông có vẻ thật thần bí, phòng khám đương nhiên cũng thật huyền bí. Thế là mọi người nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết thì trong đầu ào ào tuôn hàng loạt suy diễn như họ dùng cực hình để thẩm vấn, thí nghiệm tàn nhẫn trên cơ thể người hay người trong phòng khám đang cố ý chọc bệnh nhân phát điên.
Từ đó ánh mắt họ nhìn phòng khám cũng đầy ssowj hãi, sau đó lấy ra dụng cụ truyền tin, không có dụng cụ truyền tin thì truyền miệng.
Báo cáo báo cáo.
Lúc Lâm Đàm Đàm đau đầu lui ra khỏi phòng khám, nhìn thấy từng cặp mắt hoảng sợ vừa thấy cô bước ra đã co rụt cổ lại.
Lâm Đàm Đàm cúi đầu nhìn mình, trên người dính toàn là máu. Vừa rồi có người phản ứng quá dữ dội, sau khi bị điện giật cho tỉnh dậy lại mất kiểm soát dùng dị năng cắt lên cổ mình, gió cuồng mãnh cắt qua động mạnh, cô lập tức nhào tới cứu người, bị máu dính tung tóe khắp người.
Thoạt trông cô có chút dọa người nhưng đều là người từng trải trong tận thế, có cần tỏ vẻ sợ hãi vậy không? Cô tức giận hỏi: “Mấy người làm gì đó?”
Dù sao cũng cùng là người trong Đại đội Chính Dương, người một nhà nên gan cũng to hơn, cũng tin phòng khám không phải đang làm chuyện dọa người máu me gì nên có người hỏi: “Bác sĩ Lâm, phòng khám... làm sao vậy? Có nhiều người kêu thảm quá.”
Lâm Đàm Đàm nhìn nhiều người mơ thấy ác mộng như vậy nên đầu đau như muốn nổ tung, còn mệt hơn mình mơ thấy ác mộng. Lúc thấy đám người này bỗng muốn trêu chọc họ, cô vờ ra vẻ buồn bã: “Không có gì, chỉ là... không có thuốc tê thôi. Ôi, con người thời nay sao mà yếu dduooiss quá, không phải phanh ngực, mổ bụng, móc con mắt, cưa cái chân thôi à? Kêu như giết heo vậy.”
Mọi người: “...”
Lâm Đàm Đàm nhìn những người cô cũng không quá quen: “Lại nói... vừa rồi tôi cũng chỉ mới học ngoại khoa, mới lạ quá nên tay thiếu linh hoạt, vốn chỉ cần cắt một nhát tôi lại cắt đến ba nhát, các anh có ai đồng ý cho tôi luyện tập thử không?”
Mọi người vội vàng mỉm cười xua tay, chạy biến.
Lâm Đàm Đàm nhìn cánh cửa sắt to đùng cũng có không ít người vây quanh, đông nghìn ngịt, có người còn ló đầu vào xem. Cô bước qua đó. Ngọn đèn của cửa lớn rất sáng, cô đứng ở cửa phòng khám nhìn không rõ lắm, lúc đến cửa lại làm hiện rõ vết máu dính đầy trên quần áo, trên tay còn không biết đang cầm theo một cây dao nhuốm máu từ lúc nào, mặt cười âm trầm, trông cực biến thái.
Những người vây xem ngoài cửa lập tức giải tán.
“Ây chà, chạy nhanh thế.” Lâm Đàm Đàm thu dao, lấy một cái hộp từ túi áo ra, rút ra một cái gì đó đen tuyền rồi ngậm vào miệng, thở dài, dáng vẻ tang thương như đang ngậm điếu thuốc, người gác cổng và những người khác ai cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Đàm Đàm ném luôn thứ trong tay cho một người trong số đó: “Mọi người vất vả rồi, cầm rít đi.” Nói rồi thong thả rời đi.
Những người khác ló đầu qua nhìn cái hộp nọ: “Cái gì vậy? Thuốc lá thật sao? Của hãng nào? Cho một điếu thử xem nào!”
Người nọ cạn lời nhìn chiếc hộp, vừa mở ra đã thấy một thanh chocolate còn mảnh hơn ngón tay, còn có phần bánh trắng cho người ta kẹp.
Lâm Đàm Đàm trở lại nhà nhỏ của mình, thay quần áo dính máu, tắm rửa một phen, lại thong thả ngâm nước ấm, cảm thấy cả người được thả lỏng. Ôi, còn hơn nửa đêm, cô cảm thấy như mình ở chung với một đám bệnh thần kinh nặng vậy.
Cuối cùng, vài nhà tâm lý học đưa ra kết luận sơ bộ: Đầu tiên, phải cho người bệnh biết mình đang mơ, giữ sự bình tĩnh trong mơ, nếu không thì đừng bàn tới nữa. Phải quy ước một vật nhỏ làm dấu hoặc tự cho mình một mật khẩu, lúc tỉnh táo lúc nào cũng phải nhớ tới, nhớ kỹ trong đầu đến khi nằm mơ, vật nhỏ kia hoặc câu nói kia sẽ sinh ra hiệu quả đặc biệt.
Lâm Đàm Đàm đang định tự đặt cho mình một câu mật khẩu thì ngoài cửa bỗng có tiếng đập bang bang, dọa cô giật mình. Nhưng sau đó nghĩ lại, không đúng, nếu người lạ đến chỗ cô, đám nhóc nhà cô chắc định sẽ gây ra động tĩnh.
Cho nên người tới là...
Quả nhiên tiếp đó giọng nói lo lắng của Diệp Tiêu truyền đến: “Đàm Đàm, em đâu rồi? Anh vào nhé!”
Phòng nhỏ trên núi của Lâm Đàm Đàm về cơ bản dùng gỗ xây nên, cách bố trí phòng cũng rất thú vị. Sàn nhà do những tấm gỗ bóng loáng trải thành, giẫm lên sẽ có tiếng khá vang, lúc này tiếng bước chân của anh cũng rất vội vàng.
Lâm Đàm Đàm nhanh chóng ngồi dậy khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm quấn người lại, sau đó chạy đến mở cửa: “Diệp tiêu, sao vậy?”
Diệp Tiêu vừa hay nhìn thấy trước cửa phòng tắm có ném một chiếc áo khoác nhuốm máu thì thấy trong lòng căng thẳng, đang định mở cửa thì cửa lại đột ngột mở ra, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào, hơi nước ấm áp mang theo hương thơm ập vào mặt, anh nhìn thấy một đôi chân trắng trắng, sau đó thấy một chiếc khăn tắm màu trắng bọc quanh người cô.
Ánh mắt Diệp Tiêu nhanh chóng lướt qua phần giữa lên đến gương mặt cô, cô gái nhỏ ngâm nước ấm nên da mặt hồng hồng như quả táo chín, mái tóc đen dài vẫn còn nước đọng, cô đang mở to đôi mắt nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Diệp Tiêu bình tĩnh dời tầm mắt: “Em không sao chứ? Nghe nói em không ổn lắm?”
“Không ổn? Em ổn lắm mà?” Cô nhìn quần áo dính máu trên tay anh: “Anh nói đến máu trên này à? Không phải của em, có người tự sát nên em cứu người ta thôi.”
Lúc này Diệp Tiêu mới ý thức được mình đã đi quá vội nên chưa hỏi rõ tình huống.
Cũng không thể trách anh, vừa nghe có người báo việc liên quan đến cô anh đã tức tốc chạy về, cũng có hỏi qua phòng khám nhưng chỉ nghe thấy tin tức lộn xộn, nói cô vẫn không sao. Nhưng lúc đến Đại đội Chính Dương, nghe người trên đường nói cô thật đáng sợ, ánh mắt thật khủng khiếp, cầm theo con dao đầy máu linh tinh gì đó. Anh hỏi lại người gác cổng, ai cũng nói Lâm Đàm Đàm không bình thường, hơi là lạ.
Anh ngay lập tức chạy đến đây, trong đầu toàn nghĩ không biết tinh thần cô có còn đang ổn định hay không, chẳng lẽ lại mơ thấy ác mộng, hay bị các bệnh nhân khác kích thích?
Bây giờ xem ra không có gì bất thường.
Anh không khỏi nhìn cô thêm một lượt rồi mới nói: “Em đóng cửa mặc lại quần áo đi đã.”
“Dạ.” Lâm Đàm Đàm đóng cửa lại, Diệp Tiêu nhẹ nhàng thở ra, sờ tay lên gương mặt khô nóng của mình, nhưng ngay sau đó cửa lại mở ra, Lâm Đàm Đàm thò đầu ra ngoài: “Quần áo không có ở bên trong, em để trên giường, hay anh lấy giúp em với.”
Diệp Tiêu nhìn về phía chiếc giường gần trong gang tất, trên chiếc giường nhìn qua đã thấy mềm nhuyễn đặt một bộ quần áo ngủ, bên cạnh áo ngủ còn có…
Diệp Tiêu xoay người theo kiểu chuẩn của quân nhân, lập tức chân đều bước đi ra ngoài: “Anh ra ngoài trước, chốc nữa lại vào.”
Lâm Đàm Đàm chớp mắt, từ cửa phòng tắm nhìn theo bóng anh rời đi, dáng đi thẳng đứng và bước chân ổn định kia sao lại có cảm giác như anh đang chạy trối chết vậy? Cô cười hì hì, vừa rồi có phải anh thẹn thùng rồi không? Lỗ tai hồng lắm nha.