Lâm Đàm Đàm cùng chuột đồng nhỏ quay lại phòng khám, còn chưa vào trong đã nghe một tiếng rú thê thảm.
Lúc này đang là nửa đêm, có rất nhiều người đã về nghỉ ngơi, nhưng cũng có nhiều người ở lại như các nhân viên canh cổng, người của tổ nghiên cứu Thần Cơ. Những người này đã nghe quen, chỉ im lặng bịt tai.
Lâm Đàm Đàm bỗng cảm thấy việc này thật sự ảnh hưởng nhiều đến những người khác.
Cô bước vào phòng khám, điện trong phòng khám chủ yếu dựa vào những tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà, năng lượng vô cùng đầy đủ nên cả lầu sáng ngời. Vừa vào trong, thấy những người đang nán lại trong đại sảnh với vẻ uể oải, có người dính đầy máu, có người đang lẩm bẩm gì đó, người thì cứ ra ra vào vào phòng bệnh như bị thần kinh, có người bị thương nằm dài trên giường.
Mắt của tất cả những người đó tối sầm, vương đầy tơ máu.
Trên mặt đất vẫn còn dấu vết cái gì đó bị đập nát, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Lâm Đàm Đàm thở dài, cô mới rời đi hơn một tiếng mà họ đã uể oải đến mức này.
Trên lầu đột nhiên vọng đến tiếng gào thét. Lâm Đàm Đàm vừa lên lầu đã thấy một cô gái tóc tai bù xù, chân trần chạy đến, vừa chạy vừa gào: “Có quỷ! Có quỷ á á á á!”
Đúng là cái người nói mình sợ quỷ, đằng sau cô ta có hai người đang đuổi theo, nhanh tay ấn cô ta xuống để cô ta bình tĩnh lại, những bệnh nhân khác chết lặng nhìn cảnh tượng này.
Minh Trạch cũng từ phía sau đuổi theo, thở dài: “Xem ra không thể áp dụng kinh nghiệm của tổ trưởng cho họ được.”
Lâm Đàm Đàm bước tới: “Sao lại không áp dụng được?”
Minh Trạch nói: “Em nói em mơ thấy ác mộng sau đó có thể tiếp tục ngủ ngon đúng không? Nhưng có một số người khi ngủ lần thứ hai thì vừa ngủ đã mơ. Cô Trương Cửu Cửu này cũng thế, cô ấy nói cô ấy rất mệt nên đã lén uống thuốc ngủ, sau đó vẫn bị tỉnh giấc, tỉnh lại một hồi lại buồn ngủ không chịu được, sau đó lại bị thức giấc, chỉ trong một tiếng đã tái diễn cảnh này bốn lần rồi.
Lâm Đàm Đàm nhìn gương mặt vặn vẹo như sắp phát điên của cô gái kia, do dự một lát rồi thở dài: “Muốn ngủ à? Cho cô ấy nằm xuống đi, để tôi thử xem.”
Minh Trạch vẫn chưa hiểu cô định làm gì nhưng vẫn tìm một căn phòng cho Trương Cửu Cửu nằm xuống.
Lâm Đàm Đàm đặt tay lên trán cô nàng, một chốc sau, Trương Cửu Cửu lúc nãy còn cực lực giãy dụa đã ngủ, trông có vẻ ngủ rất an ổn.
Tất cả mọi người nín thở, năm phút, mười phút sau vẫn không có động tĩnh gì.
Sau khi Lâm Đàm Đàm thu tay lại cũng không thấy cô gái kia tỉnh dậy. Lâm Đàm Đàm nhìn tay mình, trước kia những bệnh nhân mất ngủ nhiều ngày có thể ngủ an ổn dưới tay vô, người bị ác mộng quấn quanh cũng có thể tìm được an bình ở chỗ cô, bây giờ người bị zombie công kích tinh thần cũng có thể được cô đưa vào giấc ngủ.
Uhm, nhà thôi miên ít đi nhưng cô có thể lên đài.
Minh Trạch kinh ngạc nhìn cô: “Tổ trưởng, em đã làm gì?”
“Không có gì, em chỉ dùng năng lượng làm ổn định tinh thần của cô ấy, khiến cô ấy không còn kích động quá mức nữa, đây là cách em mới nghĩ ra.” Lâm Đàm Đàm nói: “Còn ai cực kỳ muốn ngủ thì báo tên, cách này của em chỉ trị được ngọn không trị được gốc nhưng ít nhất có thể cho họ an ổn ngủ được một lúc.”
Cô vốn không định để lộ mộc hệ của mình có tác dụng này, Diệp Tiêu cũng từng nhắc nhở cô, nhưng nhìn bệnh nhân muốn ngủ lại không muốn ngủ, muốn tỉnh cũng không tỉnh được, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ điên mất, cô không thể nào bỏ mặc làm ngơ.
Minh Trạch bước ra ngoài hỏi những người bên ngoài có ai muốn đi ngủ, những người đã chết lặng vật vờ như u hồn trên hành lang hoảng sợ nhìn anh ta như thấy ma quỷ.
Minh Trạch đành báo lại: “Trương Cửu Cửu đã ngủ, không mơ thấy ác mộng. Tổ trưởng của chúng tôi đã tìm ra cách có thể cho mọi người ngủ yên một lát.” Nhưng ngẫm lại cách này chưa hẳn là tuyệt đối nên còn bồi thêm: “Tôi cũng không chắc cách này có hiệu quả với tất cả mọi người, mỗi người sẽ khác nhau...”
Anh ta còn chưa nói xong những du hồn hoài kia như sống lại, vọt tới chỗ Trương Cửu Cửu, chen chúc ngoài cửa nhìn cô aayss.
“A, cô ấy ngủ ngon chưa kìa!”
“Đúng là ngủ ngon thật.”
“Ngủ an ổn quá.”
“Tôi cũng muốn được ngủ ngon!”
Không ai nói mình không muốn ngủ, vốn dị năng giả có thức mấy đêm cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng họ cứ liên tục mơ thấy ác mộng, thể lực và tinh thần đều khô kiệt hết. Nếu lúc này có cách để họ được ngủ, giúp họ tạm thời quên hết tất cả để lấy lại năng lượng thì đương nhiên họ khóc lóc muốn nhận được phần lợi ích này.
Thế là những người đó ngoan ngoãn nằm xuống, Lâm Đàm Đàm đặt tay lên đầu họ vài phút, họ lập tức ngủ ngon lành.
Đến khi người cuối cùng được ngủ cũng đã là bốn tiếng sau, thậm chí người đi ngủ sớm nhất cũng đã tỉnh lại được một, hai tiếng nhưng trong phòng khám vẫn yên tĩnh. Sau khi mọi người tỉnh ngủ đều cảm thấy vô cùng thoải mái, mặt cũng đã bớt xanh xao, còn vui vẻ cười, trong hành lang họ cũng nhỏ giọng nói chuyện, sợ đánh thức những người đang ngủ.
“Bác sĩ Lâm.”
Nhìn Lâm Đàm Đàm rời khỏi căn phòng cuối cùng, mấy nhóm nam nữ ngoài hành lang lập tức bước tới chào hỏi.
Lâm Đàm Đàm đang xoay thắt lưng đau nhức nhanh chóng đứng thẳng người lại: “Dậy rồi à? Mọi người ngủ được bao lâu?”
“Tôi ngủ được khoảng hai tiếng.”
“Tôi cũng không khác lắm, tầm ba tiếng.”
“Tôi chỉ ngủ được có một tiếng, nhưng tôi cảm thấy chất lượng giấc ngủ rất tốt, cảm ơn bác sĩ Lâm.”
Những người đó nhiệt tình cảm ơn Lâm Đàm Đàm, có cả cô Trương Cửu Cửu kia. Sau khi cô ấy ngủ được ba tiếng đồng hồ, tất cả mệt mỏi dường như đã mất hết, nhớ lại trạng thái gần như phát điên lúc trước, giờ lại thấy như tìm được đường sống trong chỗ chết, vô cùng kích động, còn muốn cầm tay Lâm Đàm Đàm khóc một hồi nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Lâm Đàm Đàm dặn: “Mọi người vẫn nên ngẫm lại lời chuyên gia nói, kết hợp lời khuyên anh ta dành riêng cho mọi người xem phải làm sao để phá giải ác mộng mới là quan trọng nhất.”
Mọi người gật đầu lia lịa.
Lâm Đàm Đàm gật đầu rồi rời đi, rất có phong thái của một danh y, đi một lúc bả vai lại sụp xuống, thở dài một hơi. Cô không khỏi cảm thấy may mắn, may mà chỉ có hơn bảy mươi người, nếu cả ba trăm bệnh nhân còn ở đây cô sẽ hộc máu luôn quá?
Minh Trạch luôn đi theo cô, ảnh nói: “Tổ trưởng, em nên nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Anh ta nhớ ra cô cũng là một trong những bệnh nhân, cô có thể khiến người khác yên ổn ngủ một giấc nhưng không thể sử dụng năng lực đó cho mình.
Minh Trạch do dự một lát rồi hỏi: “Tổ trưởng, năng lực này tôi có thể học không?” Sợ cô hiểu lầm anh muốn ăn trộm, anh ta còn vội giải thích: “Ý anh là anh học xong có thể chia sẻ công việc với em.”
Lâm Đàm Đàm thầm nghĩ cô cũng muốn anh có thể chia sẻ công việc với mình, nhưng cô lắc đầu: “Năng lực này nhắm vào tinh thần của người khác, yêu cầu đối với dị năng cực cao. Nếu người bệnh là dị năng giả trong trạng thái tinh thần bất ổn, khi anh đi vào đầu óc họ, tiếp xúc với thế giới tinh thần của họ, họ sẽ phản kháng theo bản năng, đến lúc đó chỉ hại người hại mình.”
Minh Trạch cúi đầu.
Lâm Đàm Đàm nói tiếp: “Nhưng anh có thể tìm người bình thường thử xem.”
Minh Trạch hơi ngẩng đầu lên.
“Là mấy người bình thường không có dị năng, thường hay mất giấc, cực kỳ tin tưởng vào dị năng của anh ấy.” Lâm Đàm Đàm nghĩ trong mạt thế con người rất dễ xảy ra vấn đề về tinh thần, tổn thương sau khi bị đả kích quá lớn, bị áp lực sinh tồn làm cho không thể ngủ ngon, dẫn đến tính tình nóng nảy gì đó, thiếu gì!
Chuyên gia tâm lý rất được hoan nghênh ở thời mạt thế, nhưng đó là mấy năm sau, mọi người không quá vất vả vì vấn đề sinh tồn nữa mới bắt đầu chú tâm đến sức khỏe tâm lý, đến lúc đó những kẻ biến thái đầy ra đó, muốn uốn nắn lại tâm lý cũng khá khó khăn.
Lần này có hơn ba trăm bệnh nhân bị ác mộng bám lấy, tuy là do zombie gây ra nhưng những người giống như họ tuyệt đối không ít. Có nhiều người hay mơ thấy ác mộng hết đêm nay qua đêm khác hoặc tâm lý bị đè nén cực độ dẫn đến dễ nóng, hay lo âu, tối ngủ không ngon,... chẳng qua không quá nghiêm trọng mà thôi.
Lâm Đàm Đàm thấy có thể quan tâm đến sức khỏe thể xác và tinh thần của họ, giúp họ có được giấc ngủ ngon.
Thế là Lâm Đàm Đàm mặc sức tưởng tượng tung bay, cùng minh trạch đặt ra phương hướng cho nghiệp vụ mới của phòng khám nhà họ.
Minh Trạch: Tôi chỉ định học một chút kỹ thuật để hỗ trợ khẩn cấp, sao đột nhiên bị lôi kéo vào việc lên kế hoạch xây dựng xí nghiệp tương lai là như nào?