Trong lúc Lâm Đàm Đàm đang hào hứng về lớp dạy an dưỡng, thế giới bên ngoài vẫn bề bộn rối ren.
Hôm nay thi triều đã kéo đến trước cổng căn cứ, cũng chính là ngày cuối cùng căn cứ cho người ra vào, dân chúng bình thường muốn ra khỏi căn cứ đều nhằm vào hôm nay để rời đi, cố gắng tìm cho mình nhiều thức ăn dự trữ, tránh bị thi triều bao vây quá lâu mà họ lại cạn kiệt lương thực.
Nhóm người chịu trách nhiệm đối đầu với thi đàn đang thực hiện bước cuối cùng trong công tác gia cố tường thành.
Lúc này căn cứ đã khác trước, dưới chân tường thành có một vòng rãnh rộng mấy thước, sâu vài mét, nếu có nước sông thì đây chính là sông bảo vệ thành danh xứng với thực, cũng dùng để phòng thi triều. Tường thành cũng được gia cố cao thêm không ít, trông rất cao lớn, nguy nga dưới ánh mặt trời.
Rầm rầm rầm... mấy chục chiếc xe ném bom to lớn được vận chuyển đến các khu vực bên trong tường thành. Diệp Tiêu đang tuần tra một đoạn tường thành do Đại đội phụ trách.
Đoạn tường thành do Đại đội Chính Dương phụ trách bảo vệ chiếm khoảng một phần mười phòng tuyến chính, nhưng cơ bản tất cả đều dựa vào tất cả mọi người trong đại đội. Ngoài người trong đội, Diệp Tiêu còn thuê một số nhân lực đáng tin cậy từ hệ thống người môi giới của Bạch Trừng.
Hôm nay anh phải đảm bảo tất cả các đội viên và trang bị đã ở đúng chỗ, phải sắp xếp xong tất cả mọi mặt.
Từ chiều, những người ra ngoài đã lục tục trở về, tự do hành động. Sau khi rút về từ đợt chiến đấu với thi đàn, không ngừng có những đội nhỏ quay về căn cứ. Những nhóm nhỏ của Đại đội Chính Dương còn bên ngoài cũng lần lượt quay về.
Đến hoàng hôn, những đội nòng cốt đều đã có mặt, bao gồm đám người Bạch Trừng vẫn luôn ở chỗ Lữ Kiếm Bình cũng đã trở lại, tiếp đến họ phải tập trung chiến đấu cho phòng tuyến của Đại đội Chính Dương.
Trong cuộc họp để thảo luận và bố trí lần cuối Lâm Đàm Đàm đương nhiên cũng có mặt, tổ trị liệu của cô cũng đóng vai trò rất quan trọng. Đang họp được một nửa bỗng bên ngoài lại có tiếng xôn xao.
Diệp Tiêu nhíu mày, cảm giác tiếng động do phòng khám truyền đến. Anh cho người chạy sang đó dò hỏi, cuối cùng người chạy đi hỏi trở về với vẻ mặt kỳ quái, nhìn về phía Lâm Đàm Đàm một cái rồi báo cáo: “Phía phòng khám có rất nhiều bệnh nhân và người nhà kéo đến.”
Lâm Đàm Đàm vẫn chưa lên tiếng, Diệp Tiêu đã sầm mặt: “Đến gây sự à?”
“Không không không.” Người báo cáo vội nói: “Bọn họ muốn giúp Đại đội của chúng ta thủ thành, nhưng ai cũng muốn chen vào, cả đám người đều rất kích động.”
Diệp Tiêu nhìn về phía Lâm Đàm Đàm, những người khác cũng nhìn về phía cô, cô cũng mơ hồ: “Ý anh là có bệnh nhân mới muốn đến đây? Vậy cũng không đến mức phải gây gổ chứ? Mọi người tiếp tục họp đi, em đi xem thử.”
Cô nhờ Minh Trạch tiếp tục ngồi họp, chính cô rời khỏi phòng họp lớn. Diệp Tiêu nhìn theo cô rồi cũng đứng lên: “Tổ chữa bệnh không thể xảy ra sơ xuất, tôi cũng đi xem, Bạch Trừng, chỗ này giao cho cậu.”
Sau đó anh cũng đi theo.
Lúc này, ngoài phòng khám quả thật có không ít người đang cãi nhau ầm ĩ, chủ yếu chia làm hai phe.
Một phe là đám bệnh nhân cũ ở lại bệnh viện từ hôm qua, một phe là bệnh nhân hôm nay mới đến.
Vì sao lại có bệnh nhân mới? Vậy phải nhắc về những người hôm qua vì một số băn khoăn nên không chịu ở lại phòng khám. Thật ra sau khi rời khỏi, biểu hiện của họ cũng không tốt hơn những người ở lại bao nhiêu, cũng khóc nháo kêu gào thảm thiết, bạn bè và gia đình của họ hoàn toàn bất ngờ, không kịp phòng ngừa nên không cản nổi, trong đó còn có người bùng nổ làm tổn thương đến người khác, làm phiền người khác, âm ĩ cả đêm.
Thế là những người này mới biết mức độ nghiêm trọng của vụ việc, vốn họ nghe nói những người ở lại phòng khám cũng vô cùng thê thảm nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng sáng nay vừa chạy sang đã thấy mấy chục người lục tục rời phòng khám với vẻ mặt tươi cười.
Đây là sao?
Sao họ còn cười được? Bị điên hết rồi ư?
Có người lân la đến hỏi những người bệnh rời khỏi Đại đại Chính Dương để về chỗ ở của mình, có bệnh nhân không chịu nói, nhưng cũng có người hàm hồ nói họ ngủ yên mấy giờ trong phòng khám.
Tuy không biết rõ nguyên nhân nhưng nhóm người không ở lại phòng khám vẫn bị dao dao động. Thế là đến chiều có mấy chục người chạy tới nói muốn ở lại.
Lâm Đàm Đàm thấy có quá nhiều người, nhưng Đại đội cũng đã nói sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ bệnh nhân trong căn cứ. Nhiều bệnh nhân hơn cô cũng có thể quan sát xem có người nào nhanh chóng phá giải được ác mộng để cô noi theo. Thế là Lâm Đàm Đàm không từ chối ai cả, chỉ đặt ra một quy định. Trong sáu giờ cô sẽ giúp một nhóm người đi ngủ, một nhóm tầm 30 người, kêu họ xếp hàng.
Sau đó... Đám bệnh nhân sốc.
Chính xác là đám bệnh nhân cũ sốc, sáu giờ một nhóm, một ngày có thể giúp 120 người được ngủ. Nếu vượt quá 120 bệnh nhân, chẳng phải qua một ngày cũng không tới phiên họ được ngủ một lần à?
Không ngủ được sẽ chết đó!
Bọn họ rất không thích những bệnh nhân mới đến, bệnh nhân mới đến bị xa lánh cũng thấy giận, phòng khám đâu phải do mấy người mở? Mắc gì không cho chúng tôi đến? Vậy là trong lúc Lâm Đàm Đàm không biết, bọn họ bắt đầu gây gổ.
Sau đó không biết là do ý của ai, nói để có thể xếp hàng trước thì phải tạo cơ hội để lấy lòng Lâm Đàm Đàm. Làm thể nào để lấy lòng? Đại chiến sắp tới, đương nhiên phải giúp Đại đội Chính Dương thủ tường thành.
Ý nghĩ này vừa truyền ra, rất nhiều bệnh nhân mới cũng muốn làm như vậy, bệnh nhan cũ nghe xong cũng không chịu thua. Có người thấy không đủ sức cạnh tranh bèn gọi thêm người thân, bạn bè đến làm việc cho Đại đội Chính Dương, những người khác lại bắt chước theo.
Lâm Đàm Đàm tới thì vừa lucs nghe thấy một bệnh nhân cũ tức giận mắng: “Vô sỉ, anh dẫn theo hai cái đội bóng đến à!”
“Hừ! Bổn thiếu gia nhiều thuộc hạ đó, không được à? Bọn họ rãnh rỗi không có việc gì làm thì tới Đại đội Chính Dương hỗ trợ, thế nào? Anh không cho chúng tôi đến có phải đang trông cho Đại đội Chính Dương gặp khó khăn đấy hử?” Cái người có hai hàng thuộc hạ cơ bắp đầy mình đáp trả.
Thấy Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu cùng đến, mọi người đang nhao nhao ầm ĩ nhanh chóng im lặng. Bệnh nhân mới đẫn theo hai hàng thuộc hạ kích nhào tới muốn ôm đùi Lâm Đàm Đàm: “Bác sĩ Lâm, cuối cùng cũng gặp được cô rồi, cầu xin cô, cho tôi ngủ một giấc được không? 20 tên thuộc hạ của tôi sẽ nghe cô sai bảo, trong đám bọn họ có ba người là dị năng giả, chỉ cần cô cho tôi vào danh sách thôi maaaà!!”
Đương nhiên, anh ta còn chưa kịp ôm chân cô đã bị người nào đó tóm lại.
Diệp Tiêu lạnh mặt, Lâm Đàm Đàm cũng nhìn sang người nọ. Anh ta đánh một lớp phấn nền thật dày nhưng vẫn không thể che được đôi quầng thâm trên mắt.
“Ấy...” Lâm Đàm Đàm gãi mặt, nhìn 20 người đàn ông khỏe mạnh đứng như hai bức tường, trông ai cũng khỏe mạnh sáng láng, chắc chắn không lo ăn uống, tinh thần khỏe mạnh, lúc lao động và chiến đấu thế này đúng là khó mà từ chối.
Vừa nãy trong cuộc họp cô cũng có nghe với nhân lực chỉ một chục nghìn người của họ quả thật rất thiếu thốn, nếu không họ cũng không cần thuê người.
Thế là cô vung tay lên: “Có thể, nhưng không phải ai tôi cũng nhận, họ phải vượt qua bài kiểm tra đánh giá của tôi.”
Nói rồi cô nhìn sang Diệp Tiêu: “Thế này có thể xem như tạm tìm được thêm người rồi nhỉ?”
Diệp Tiêu nhíu mày: “Cũng được, nhưng có phải sẽ khiến em mệt thêm không/’
Lâm Đàm Đàm nhỏ giọng đáp: “Dù không có 20 người này nhìn anh ta khóc lóc thảm thiết cầu xin như vậy em cũng đâu từ chối được? Xem như mình thu phí trị liệu đi.”
Thế là Lâm Đàm Đàm bắt đầu hành vi nhận hối lộ, quy tắc 6 giờ một nhóm không thay đổi, nhưng trong 6 giờ cô chấp nhận hành vi chen ngang. Người có độ cống hiến cho Đại đội Chính Dương càng cao càng có thể hưởng thụ dịch vụ VIP.
Quy tắc mới vừa ra lò cô lập tức phát hiện gần như tất cả bệnh nhân đều dồn về đây, bao gồm cả nhóm độc hành hiệp cool ngầu.
Những độc hành hiệp này đều là những người có năng lực rất mạnh, nếu không sẽ không dám một mình đi đánh zombie. Mà những người này vì được hưởng thụ dịch vụ trợ ngủ VIP nên cũng đến làm việc cho Đại đội Chính Dương. Sau khi thẩm tra họ không có ý đồ hại người Đại đội sẽ sắp xếp cho họ một vị trí quan trọng.
Ngoài trừ nhóm độc hành hiệp, những người khác cũng có năng lực không tệ, dù sao đó cũng là người đi đối phó thi triều, thực lực của đám bệnh nhân cũng không yếu, phần lớn đều là dị năng giả. Bạn bè thân thuộc và người nhà của bệnh nhân cũng không phải gà mờ, đó là những người mà các thế lực vẫn luôn thèm nhỏ dãi, muốn mời về, thậm chí có người còn có thế lực nhỏ của mình, ví dụ như cái người dẫn theo 20 người to khỏe tự xưng ‘bổn thiếu gia’. Cứ thế gần ngàn người bỗng chốc ùa vào Đại đội Chính Dương.
Thủ lĩnh của những thế lực khác: Mẹ nó, dị năng giả mộc hệ còn có chức năng này nữa hả?
Lâm Đàm Đàm – Người mang đến hơn một nghìn người có năng lực chiến đấu cho Đại đội bày tỏ: Chuyện vui ngoài ý muốn, nói vậy mình có thể an tâm làm công tác hậu cần.
Hơn tám giờ, sau khi người cuối cùng bước vào căn cứ, cửa lớn của căn cứ ầm ầm đóng lại, trên hành lang rộng rãi phía trên tường thành, những người trực đêm đã có mặt đầy đủ, cứ cách vài mét sẽ có một người đứng gác, dù là phòng chỉ huy trung ương hay con đường từ tường thành đến trạm chỉ huy có đầy máy dò xét zombie và dụng cụ thu thập tin tức về bầy zombie.
“Thi triều sẽ ập đến vào ngày mai nhưng trước khi món chính được đặt lên bàn sẽ có một chút khai vị.” Lúc Diệp Tiêu nói lời này với Lâm Đàm Đàm họ đang đứng trước Thần Cơ.
Thần Cơ bị tháo ra thành nhiều bộ linh kiện, sau đó lại được lắp về, mấy ngày nay Từ Thấm và Giang Hiểu Thiên cùng với những người trong đội của mình đang sứt đầu mẻ trán với nó. Với sự góp mặt của Hứa Thiên Kim và khẩu cung đứt quãng của phi công, rốt cuộc họ đã hiểu sơ về nguyên lý và kiến thức lý thuyết trong việc điều khiển Thần Cơ.
“Nếu lần này cần dùng đến nó chúng ta có thể thử xem sao.” Đây là lời Từ Thấm nói: “Anh đã thêm chức năng nạp đạn.”
Lâm Đàm Đàm nhìn bản vẽ đầy bàn đầy đất mà phục anh ta, không chỉ làm rõ nguyên lý cấu tạo của Thần Cơ mà còn cải tạo nó, giỏi ghê.
Sau đó, ngay trong đêm, Diệp Tiêu đã thử làm phi công điều khiển chiếc chiến cơ này.
Mọi người nhanh chóng lùi xa, chiếc chiến cơ nằm trên mặt đần rung nhẹ sau đó bắt đầu phun hơi ra xung quanh, chao đảo rời khỏi mặt đất, xiêu vẹo bay lên trên không một lát rồi dần ổn định, bắt đầu bay tới bay lui trên đầu mọi người.
Đúng là trông như cái đĩa bay hình tam giác, chỉ là hơi dày, hơi cồng kềnh.
Dưới đáy của nó có thể thả dây thừng, dùng làm công cụ cứu viện khẩn cấp trên không.
Về phần ném bom gì đó... đương nhiên không thể thử trong này.
Diệp Tiêu cho Thần Cơ hạ cánh một cách vững vàng rồi rời khỏi khoang thuyền, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Muốn thao tác linh hoạt nhuần nhuyễn tôi vẫn phải luyện tập thêm nhưng nếu chỉ dùng ném bom ở khoảng cách gần và cứu viện thì Ok.”
Lâm Đàm Đàm lo lắng hỏi: “Khiên năng lượng thì sao? Có thể bật được không? Anh đã thành thục kỹ thuật chưa?”
Giang Hiểu Thiên trả lời: “Bọn anh đã thử tính toán nhiều lần, nhiều nhất chỉ có thể mở khiên năng lượng trong hai phút. Mở khiên hơn hai phút sẽ dễ bị mất ổn định năng lượng, hậu quả nghiêm trọng nhất là bị nổ tung nên khiên năng lượng này nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên mở.”
Nhưng dù không có khiên năng lượng chiếc Thần Cơ cũng có ưu thế hơn máy bay trực thăng khi đối đầu với bầy chim, nó không chịu ảnh hưởng của sức gió, cũng không có cánh quạt hoặc phần đuôi nếu đánh hỏng sẽ có khả năng bị rơi. So với chiến cơ cùng loại, nó không cần đường băng, nói bay là bay, nói hạ cánh là hạ cánh, cực kỳ linh hoạt.
Nói tóm lại nó là một thứ tốt, khó trách ai cũng muốn có.
Đại đội Chính Dương có nó xem như có thêm một tầng bảo đảm.
Trong lúc bọn họ bàn về Thần Cơ, ở bên ngoài, món khai vị quả thật đã kéo đến trong đêm khuya như lời Diệp Tiêu nói. Máy dò zombie kêu ‘tít tít’ từng đợt, nhóm zombie quy mô nhỏ đầu tiên không biết từ đâu xông đến tường thành, khai hỏa cho cuộc chiến.
Có nhóm đầu tiên sẽ đến nhóm thứ hai, thứ ba, mãi đến sáng hôm sau trước mặt họ đã có một lớp zombie ngã xuống.
Tiếp đó, trong cả buổi sáng là những đợt công kích lẻ tẻ, cứ như một hai giọt mưa kéo đến trước cơn giông bão.
Đến chiều, theo tiếng báo động điên cuồng của máy dò zombie, từng đám zombie chậm rãi rời khỏi những phế tích thành thị phía xa.
Hàng ngàn hàng vạn con zombie như lữ nhân đã dành cả đời để lặn lội, cuối cùng cũng về được quê nhà trong mơ, như người lạc trong sa mạc sắp khát khô lại đột nhiên nhìn thấy ốc đảo.
Chúng phát điên, gầm rú, nhào về phía căn cứ như thủy triều màu xám từ tất cả các hướng.
Chúng nó chạy qua khoảng đất rộng lớn, bị chướng ngại vật cản lại, có con tiến vào phần rạch bảo vệ thành, có con bò lên tường thành lại bị người ở trên đánh xuống.
Sau đó phần đất trống xung quanh căn cứ ầm ầm nổ tung, ánh lửa, mảnh kim loại, cát bụi, sương khói lan tràn bốn phía, zombie như lũ kiến bị nổ bay lên trời rồi rơi lại về đất như một con búp bê vải, bị nổ thành mảnh nhỏ.