Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 21: Thôn Bão Tố xảy ra chuyện




"Vì sao lúc nãy anh nói như vậy?" Châu Thanh đẩy Thiên Tử Dật về phía bến xe, ý định đi tới thành phố kế tiếp.
"Cậu không cảm thấy một đan pháp sư cấp 2 có thể luyện nhiều đan pháp thượng phẩm như vậy rất kỳ quái à?" Thiên Tử Dật mắt nhìn thẳng nói.
"Rất kỳ quái sao?" Châu Thanh nghiêng đầu khó hiểu.
Châu Thanh không biết mình có thiên phú luyện đan, hơn nữa ở thế giới trước kia một đan sư cấp 1 chỉ cần có thiên phú một chút là có thể luyện mấy trăm viên thượng phẩm rồi, chưa kể đan pháp còn dễ luyện hơn linh đan.
Ngoài ra Châu Thanh từ nhỏ cũng được xem là thiên tài, vì thế từ nhỏ toàn tiếp xúc với những thiên tài cho nên cảm thấy luyện nhiều đan pháp thượng phẩm là đều rất bình thường.
Thiên Tử Dật:...
Thế giới người bình thường, thiên tài làm sao có thể hiểu?
Châu Thanh không biết một đan sư bình thường sao có thể luyện nhiều linh đan thượng phẩm như vậy? Những người Châu Thanh tiếp xúc sau này đều là đại sư một phương, người người kính nể.
"Một đan pháp sư bình thường tỉ lệ luyện đan thượng phẩm chỉ có ba phần, cậu nói xem có kỳ quái không?" Thiên Tử Dật lạnh nhạt nhìn Châu Thanh.
Châu Thanh gãi đầu, gật đầu nói: "Như vậy à."
Châu Thanh không nói, thật ra từ lúc bước chân vào giới luyện đan, những người bạn của cậu có tỉ lệ thành đan thượng phẩm rất cao.
Thiên Tử Dật phát hiện, Châu Thanh tuy am hiểu luyện đan nhưng chuyện trong giới thì một chút cũng không biết.
Mấy ngày sau Châu Thanh và Thiên Tử Dật đi qua thêm ba thành phố lớn nhỏ khác, bán cũng được không ít đan pháp. Bởi vì đều là thượng phẩm cho nên giá cũng không đến nổi nào, mỗi thành phố Châu Thanh thu được trên dưới 100 vạn tinh đồng.
Ngoài ra Châu Thanh gặp cướp hai lần nhưng đều bị dọn dẹp sạch sẽ. Hiện tại Châu Thanh đã là pháp sư cấp 2 cao cấp, đã có thể luyện Phục Dung đan rồi, nhưng mà vẫn chưa có thời gian.
Mắt thấy khoảng cách tăng lên cấp 3 không còn xa, Châu Thanh quyết định mua nguyên liệu của linh đan Kinh Mạch đan.
Trên tay Châu Thanh đang rất có tiền vì thế cậu mua đồ rất thoải mái, cũng không có cảm thấy tiếc gì. Có điều nguyên liệu Kinh Mạch đang khá mắc.
Kinh Mạch đan là một loại đan đặc biệt cần mười bảy loại cây pháp thảo, hơn nữa mỗi lần thành đan chỉ có một viên, Châu Thanh mua sáu bộ hết 210 vạn tinh đồng. Châu Thanh rất tự tin với năng lực luyện đan của mình, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ không may luyện thất bại thì còn dư lại mấy bộ. Từ trước đến nay luôn như vậy, cho dù trước kia có được năng lực truyền thừa Châu Thanh vẫn luôn phòng hờ thêm vài bộ linh thảo.
Nguyên liệu của Kinh Mạch đan đều là những pháp thảo dễ trồng, chỉ có một số pháp thảo khó trồng, khó sinh trưởng, tốc độc trưởng thành dài lâu cho nên mắc hơn một chút.
Ở thế giới này muốn trồng pháp thảo nói khó không khó, nói dễ không dễ. Một số cây phải ở những nơi khắc nghiệt mới có thể sinh trưởng, vì thế cần phải thiết lập kết giới mới có thể trồng được, ngoài ra còn cần phải phân bón hợp lý.
Còn đối với Mộc pháp sư thì dễ hơn một chút, vừa có thể dùng phân bón vừa có sử dụng mộc ma pháp tăng tỉ lệ sinh trưởng. Tuy vậy cũng không tăng được bao nhiêu, cùng lắm chỉ sớm hơn vài năm.
Sau khi bán hết đan pháp và mua những thứ cần thiết, Châu Thanh và Thiên Tử Dật chuẩn bị trở về. Tính thời gian thì vừa đúng bảy ngày.
Hiện tại Châu Thanh đang ở thành phố D, khoảng cách rất xa thôn Bão Tố, cần hơn nửa ngày đi bằng xe bay mới có thể tới nơi, bởi vì thành phố D nằm giữa những thành phố khác và Thủ đô, cho nên bến xe có rất nhiều người. Nhưng hôm nay bến xe tuy vẫn đông người nhưng lại rất náo loạn.
Châu Thanh đi vào bên trong thấy một cảnh tưởng ghê người, khắp nơi đều là máu, hơn mười chiếc xe bay bị huỷ hoại, từ bên trong chảy ra rất nhiều chất lỏng màu đỏ tươi, người bên trong không rõ sống chết, còn có mấy chiếc xe hư hại không nhiều nhưng người bên trong cũng bị thương rất nặng, khắp mặt đất đều là người với người, không rõ đâu là người sống, đâu là thi thể.
Những Pháp Y ở thành phố D chạy khắp nơi trong bãi máu, họ sử dụng quang ma pháp để cứu chữa những người bị thương nặng, còn những người chưa đến mức nguy hiểm tính mạng thì chỉ dùng dải trị liệu sơ cứu tạm thời rồi đưa lên một cái cán lên một chiếc phi hành khí, rồi đưa đến Hội Pháp Y ở trung tâm thành phố.
Phi hành khí là một phương tiện cũng có thể bay trên không trung, nhưng tốc độ nhanh hơn xe bay nhiều, hơn nữa giá tiền cũng rất mắc.
Pháp Y chính là những pháp sư sở hữu ma pháp ánh sáng, quang ma pháp có lực công kích rất yếu nhưng bù lại năng lực chữa trị rất mạnh. Pháp Y sẽ làm việc ở Hội Pháp Y, nhiệm vụ của họ chính là chữa bệnh, chữa trị những người bị thương, ở thế giới trước kia của cậu thì những người này gọi là Thầy thuốc.
"Sợ là có chuyện không hay xảy ra." Thiên Tử Dật nhíu chặt mày, hai bàn tay hắn nắm chặt. Những chiếc xe kia đều là từ những nơi gần Rừng Bão Tố.
"Mọi người chú ý, mọi người chú ý, những chuyến xe đến thành phố K, thành phố N, thành phố P, thôn Bão Tố và thôn La Kịch đều sẽ bị huỷ. Xin nhắc lại, mọi người chú ý, mọi người chú ý, những chuyến xe đến thành phố K, thành phố N, thành phố P, thôn Bão Tố và thôn La Kịch đều sẽ bị huỷ." Lúc này đột nhiên loa phát thanh bến xe vang lên.
Mọi người hốt hoảng không hiểu vì sao chuyến xe lại bị huỷ nhưng sau đó chính là tức giận. Bọn họ còn phải về nhà, hoặc là vì công việc khác, bây giờ nói huỷ liền huỷ, vậy công việc của họ thì sao chứ?
Ngay lúc mọi người chuẩn bị phát hoả, đột nhiên mặt đất chấn động mạnh mẽ, mọi người lảo đảo ngã xuống mặt đất như Domino. Châu Thanh cũng thế, nhưng cậu không ngã xuống đất mà là ngồi trên đùi Thiên Tử Dật.
Nhưng Châu Thanh cũng không để ý, cậu kinh hoảng nhìn bức tường cao trăm mét đột nhiên xuất hiện bao vây thành phố D bên trong, phía trên bầu trời được một lớp gì đó ngăn lại, ngay cả ánh nắng cũng không thể chiếu qua, cả thành phố D bao trùm trong âm u.
Phía trên tường thành trăm mét xuất hiện những pháp sư mặc quân phục màu xanh đen, đây là quân phục quân đội, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nghiêm trọng, hơn hai trăm quân nhân đứng xung quanh thành phố D, thủ sẵn tư thế chiến đấu.
Thiên Tử Dật nhìn Châu Thanh ngã trên người mình, hắn ngồi xe lăn nên lúc chấn động cũng không ảnh hưởng gì nhiều, thấy Châu Thanh ngẩng ngơ nhìn tường thành, hắn suy nghĩ một chút, thử vòng một tay qua eo cậu, thấy cậu không phản ứng, Thiên Tử Dật thản nhiên vòng tay còn lại qua eo cậu luôn, chính thức hình thành một tư thế ôm trọn hai tay.
Lúc này mọi người mới phát hiện sự việc nghiêm trọng. Mỗi thành phố đều sẽ có một kết giới bảo vệ và quân đội bảo vệ. Chỉ khi trường hợp cực kỳ nguy cấp mới kích hoạt hai lá bài này.
Mọi người hoảng sợ, hốt hoảng nhưng không một ai biết chuyện gì đang xảy ra, đều này khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, hơn nữa cũng rất lo lắng cho những người trong gia đình. Đa số những người ở chỗ này đều đi đến Thành phố K, Thành phố N, Thành phố P, thôn Bão tố và Thôn La Kịch.
"Tất cả chú ý, tất cả chú ý, xin mời mọi người di chuyển đến quảng trường trung tâm thành phố, sẽ có phi hành khí đưa mọi người đến Thủ đô." Một người đàn ông mặc quân trang cầm loa phát thanh nói, giọng nói hắn lạnh nhạt nhưng đầy uy nghiêm không cho phép từ chối.
"Đội trưởng Cao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Một người hướng về phía người đàn ông kia lên tiếng.
"Đúng thế, lão tử còn vợ con ở thôn La Kịch, tại sao lại huỷ chuyến xe."
"Vì sao phải tới Thủ đô, đội trưởng Cao anh nói vậy là sao?
Lúc này một quân nhân khác thì thầm gì đó vào tai người đàn ông được gọi là đội trưởng Cao, mọi người thấy hắn gật đầu, nói gì đó với quân nhân kia, ngay sau đó một đoạn phim được chiếu trên bức tường trăm mét, mọi người đều hít khí sợ hãi, còn có người ngất xỉu tại chỗ.
Trên màn hình lúc này mọi người nhìn thấy chính là thôn Bão Tố, thế nhưng nó không phải là thôn Bão Tố yên bình, thứ mọi người thấy là một đàn yêu thú đang tàn phá những ngôi nhà, những người trong thôn không kịp chạy mà bị những con yêu thú đó ăn thịt, máu tươi văng khắp nơi, tiếng la hét thảm thiết cùng với tiếng kêu cứu mạng tuyệt vọng.
Châu Thanh sững sờ nhìn hình ảnh trước mặt, tuy chỉ thoáng qua nhưng cậu vẫn thấy ngôi nhà của mình bị một đuôi của con yêu thú quất qua, cậu không biết sau đó như thế nào vì đoạn phim đã chuyển cảnh sang một đoàn xe bị bày yêu thú đuổi theo. Khung cảnh những thành phố khác cho dù có kết giới bảo vệ vẫn bị yêu thú xâm nhập huỷ hoại, lúc này màn hình chia làm ba khung, hiển thị khung cảnh ba thành phố.
Thành phố phồn hoa lúc này chỉ còn lại một mảnh phế tích nồng đậm máu tươi. Khắp nơi đều có yêu thú đang gặm cắn xác người. Thịt của pháp sư đối với yêu thú rất có lợi, bởi vì trong người pháp sư có năng lượng ma pháp, yêu thú sau khi ăn thịt pháp sư có thể hấp thu năng lượng đó, giúp bọn chúng thăng cấp.
Đoạn phim kết thúc, cả bến xe chìm trong im lặng, tất cả mọi người không thể tin vào mắt mình, bọn họ thà tin rằng đoạn phim mình vừa coi chỉ là một bộ phim, nhưng tình trước mắt nói cho họ biết đây là sự thật.
Như vậy, đàn yếu thú kia từ đâu mà có? Đây chính là thắc mắc chung của mọi người.
Lúc này giọng nói lạnh băng của đội trưởng Cao vang lên: "Kết giới Rừng Bão Tố bị huỷ, yêu thú từ trong rừng chạy ra, hiện tại những nơi gần Rừng Bão Tố đã bị huỷ hoàn toàn. Đám yêu thú kia đang tiến về nơi này trong một canh giờ, nếu mọi người không nhanh chóng rời khỏi sợ là không kịp."
Mọi người trợn mắt khó tin, yêu thú là từ Rừng Bão Tố, hơn nữa kết giới bị huỷ? Thế nhưng mọi người đều biết kết giới khu rừng này đã tồn tại từ lâu, tuy vậy nhưng dựa theo chuyên gia nghiên cứu thì kết giới này vẫn còn có thể chóng đỡ mấy nghìn năm nữa mà?
Châu Thanh sững sờ nhìn Thiên Tử Dật, cậu quay đầu lại nhìn hắn, cậu khó khăn mở miệng, giọng nói run rẩy: "Tiểu Đông và Tiểu Tây..."
Tuy cậu chỉ mới tới thế giới này hơn một tháng nhưng tình cảm cậu dành cho Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây là thật, cậu thật lòng yêu thương hai nhóc.
Thiên Tử Dật nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào thịt nhưng hắn cũng không hề cảm thấy đau. Hắn cố giữ bình tĩnh, ôm Châu Thanh vào lòng vuốt ve lưng cậu, hắn nói: "Yên tâm, cậu đã đưa ngọc bội cho hai đứa, hai đứa nhất định sẽ không sao."
Châu Thanh phát hiện giọng nói Thiên Tử Dật tuy trầm ổn nhưng vẫn có sự run rẩy, lại thấy hắn tuy rằng an ủi cậu nhưng cơ thể hắn lúc này cũng run lên, chỉ là rất nhẹ, Châu Thanh suy nghĩ rồi ôm cổ Thiên Tử Dật, gật đầu: "Ừm, bọn nhỏ nhất định sẽ không có việc gì."
Thiên Tử Dật ôm Châu Thanh chặt hơn, ở góc mà Châu Thanh không thấy đôi mắt hắn loé lên tia tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.