Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 1: Xuyên Qua




Ôi, hôm nay trong thôn xảy ra chuyện đại sự, cực kì nghiêm trọng!
Bên bờ sông phía sau thôn có một đám người vây quanh, từng người duỗi cổ nhìn về phía tiểu cô nương vừa mới được vớt lên. Mùa đông lạnh thế này đang yên đang lành có chuyện gì không nghĩ ra mà nhất định phải nhảy sông, chậc chậc, may mà có người nhìn thấy, nếu không người sẽ không còn a!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiểu cô nương Lục gia này nhìn thật đẹp, cho dù lúc này mới được vớt lên từ trong sông nhìn cũng là nhu nhược động lòng người, mười dặm tám thôn quanh đây chưa từng thấy qua tiểu cô nương nào xinh đẹp như vậy.
Dùng lời văn nhã một chút mà nói chính là cái gì mà.. Mặt mày như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng!
Ồ, đúng đúng, chính là cảm giác này!
"Khụ khụ khụ, khụ khụ.." Một tiếng ho khan khó chịu vang lên, tầm mắt đám người càng thêm nóng bỏng nhìn về phía hai người bị vây quanh ở giữa.
Còn chưa nói, bộ dạng tiểu tử kia cũng thật đẹp, ở chung một chỗ với tiểu cô nương Lục gia không phân cao thấp, hiếm thấy một chàng trai nào lại đẹp trai như vậy.
Nhưng mà không phải là người trong thôn, người trong thôn bọn họ đều quen biết, tiểu tử này nhìn lạ mắt, cũng chưa từng thấy qua.
Chỉ thấy thân ảnh thon dài cao ngất đứng lên, chậm rãi đi về phía đồng bạn đang chờ ở một bên.
Cả người ướt đẫm, áo khoác trên người hắn đã khoác lên người cô gái vừa mới vớt ra khỏi sông, giờ phút này nửa người trên chỉ có một chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng manh, bị nước dính vào trên người mơ hồ trong suốt, khối cơ bụng như ẩn như hiện kia rõ ràng, càng có thể mơ hồ nhìn thấy tuyến nhân ngư lập thể kia.
Ực..
Không biết chị dâu nào không nhịn được nuốt nước miếng một tiếng, trong nháy mắt bầu không khí trở nên an tĩnh.
Một đám phụ nữ mặc kệ thành gia hay chưa lập gia đình, tầm mắt đều lặng lẽ nhìn về phía thắt lưng cường tráng của nam nhân kia.
Thắt lưng này, vừa nhìn đã biết có khí lực, quả là một vòng eo chất lượng ^^!
Người đàn ông bị mọi người nhìn chằm chằm, nhận thấy những tầm mắt kia khẽ mím môi mỏng.
Đi qua vài bước, người bạn đi cùng đã cởi áo khoác của mình đưa về phía hắn: "Đồng chí Phó, mau mặc vào, đừng để bị lạnh."
"Không cần, tìm một chỗ tôi thay quần áo là được." Giọng đàn ông trầm thấp, không đợi đồng bạn mở miệng nói gì đó, đã sải bước rời đi.
Tiểu cô nương đã tỉnh lại, cũng không có chuyện gì liên quan tới hắn.
* * *
Mông lung mở mắt ra, chỉ thấy một bóng lưng cao ngất, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong đầu bỗng dưng có rất nhiều ký ức.
Giống như là bị người cứng rắn nhét vào, đầu óc ong ong. Đau đầu!
Rõ ràng cô lái xe từ trong viện về nhà, sao vừa mở mắt thế giới ra liền thay đổi?
Còn chưa kịp sửa sang lại ký ức trong đầu, bên tai ong ong vang lên tiếng nghị luận.
"Nha đầu Lục gia này sao lại nghĩ không ra a, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống!"
"Đúng vậy, trong nhà có chuyện gì không nghĩ ra thì cứ lấy chồng đi, tuổi này vừa vặn." Nói lời này chính là Tam Lại Tử là người trong thôn, bình thường trộm gian đùa giỡn đại cô nương tiểu tức phụ trong thôn, cũng không phải người tốt lành gì!
"Tam Lại Tử cậu đang nói gì vậy?"
"Tôi vừa nghe thấy Lục Kiều nhảy xuống sông liền chạy nhanh đến." Cái gì, cậu còn muốn giở trò vớt người?
"Đúng là vừa rồi nghe được Lục Kiều nhảy sông liền chạy nhanh đến. Sao? Lại còn muốn chơi trò nhặt người à?"
Còn tưởng rằng như thời đại trước kia, ôm một chút hủy hoại thanh danh cô nương người ta là có thể không công nhặt được vợ?
Cũng không soi nước tiểu xem cái đức hạnh của mình là gì!
Lục Kiều chính là tình nhân trong mộng của đám tiểu tử trong thôn, người muốn văn hóa có văn hóa, bộ dáng còn xinh đẹp.
Chậc chậc, Tam Lại Tử, làm như vậy.. Chỉ sợ mày đang suy nghĩ lung tung thôi!
Nghe những người khác nói như vậy Tam Lại Tử liền không vui, đừng tưởng vừa rồi hắn không phát hiện. Hắn chạy nhanh không sai, ngược lại bọn họ ai nấy cũng không ai chạy chậm một bước, đều là người cùng một thôn, ai không biết ai chứ?
"Hừ! Tụi mày thì chạy chậm sao? Xuân Sinh, tao vừa thấy mày còn chạy rơi cả giày. Này, này, còn có mày nữa Dương Thụ, vừa rồi chạy ra bờ sông thật nhanh, ai không biết còn tưởng rằng người rơi xuống sông là vợ mày đó? Chúng ta một đám đều người tám lạng kẻ nửa cân, còn bày đặt chê cười ai đây?"
Nghe được lời này của Tam Lại Tử, mấy tiểu tử được điểm danh nhao nhao đỏ mặt, len lén nhìn Lục Kiều vừa tỉnh lại, chỉ liếc mắt một cái liền đỏ mặt dời đi.
Lục Kiều thật đẹp, đôi mắt to như thu thủy, lông mày cong cong, bây giờ trông cô rất yếu ớt, không thể tự chăm sóc bản thân.
Lục Kiều không có thời gian để ý tới những tầm mắt kia, trong đầu rối loạn một mớ hỗn độn, ký ức dư thừa khiến Lục Kiều cảm thấy khó chịu.
Cô, xuyên qua!
Từ ký ức lưu lại, không hiểu sao cô xuyên đến thân thể này, cũng tên là Lục Kiều, nhưng cô đã không còn là bác sĩ Lục mà mọi người tôn trọng kia, mà biến thành một cô gái trong thôn Lý gia tên Lục Kiều.
Ôi không, mười mấy năm cực khổ đọc sách của cô, mắt thấy sắp đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Giờ thì tốt rồi.. Một lèo trở lại trước khi giải phóng!
"Kiều Kiều, em đỡ hơn chưa? Nhanh về nhà thay quần áo, mùa đông này mà còn ngâm mình trong nước sông, em lại phải chịu tội." Một chị dâu bên cạnh nhìn Lục Kiều đáng thương, ánh mắt đều là thần sắc đồng tình không kiềm chế được.
Ôi, nhắc tới Lục gia này thật đúng với một câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây a!
Trước kia Lục gia nổi danh trong thôn có điều kiện tốt, bằng không Lục Phụng Tiên cũng không thể kết hôn lần hai mà còn tìm một người sáng sủa, xinh đẹp cho dù mang theo một cái vướng víu tới đây, chỉ riêng diện mạo của mẹ Lục Kiều, thật sự không có mấy người so sánh được.
Lục Phụng Tiên có hai đứa con với người vợ đầu, vợ ông mất sau khi sinh đứa con thứ hai, khi các con được ba tuổi, ông gặp Vương Kim Phượng. Vương Kim Phượng là mẹ ruột của Lục Kiều, hai vợ chồng có thêm một đứa con. Cuộc sống vốn tốt đẹp, Lục Phụng Tiên làm ở đội vận tải, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ra ngoài làm riêng.
Lục Phụng Tiên vừa chết, Vương Kim Phượng liền cuỗm tiền trong nhà chạy đi, lưu lại mấy đứa nhỏ nghiệp chướng.
Sửa sang lại một phen ký ức trong đầu, ngay khi Lục Kiều đang suy nghĩ xem nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào..
"Ô ô ô.. Chị ơi, chị ơi!"
"Chị, chị không cần chết, đều là lỗi của em, nếu như em lớn tuổi một chút sẽ không cần chị phải bỏ học trở về chiếu cố mấy người chúng em, ô ô ô, em không đi học, ngày mai em sẽ bỏ học, em đi thành phố làm thuê kiếm tiền, nuôi các đệ đệ.."
Một giọng nói đau buồn vang lên, sau đó liền có một người nhào tới trên người Lục Kiều.
"Chị ơi, chị yên tâm em kiếm tiền để chị tiếp tục đọc sách, không có tiền em liền đi bán máu cho chị đọc sách."
Lục Kiều nhìn cậu bé nhào vào người cô, nhìn cũng chỉ khoảng mười tuổi, đen đen gầy gò, đôi mắt ngược lại lấp lánh hữu thần.
Từ trí nhớ tìm ra thông tin về người này.. Em trai tiện nghi số một - Lục Thịnh.
"Em.." Há miệng vừa nói một chữ, lập tức lại bị một tiếng khóc lớn cắt đứt.
"Chị, chị đừng nói, em đều hiểu."
Lục Kiều: "Hửm?"
"Ô ô ô, không phải là bà nội bắt chị đem công việc nhường cho tiểu cô sao? Chị không muốn chúng ta sẽ không cho, công việc này là chú Vương tìm cho chị, ai cũng không được lấy đi!"
Từng tiếng khóc gào của Lục Thịnh làm mọi người đều cảm động.. Chậc chậc chậc, không phải em trai ruột mà lại như em trai ruột a!
Nhìn cái này đúng cái gọi là tỷ đệ tình thâm.
Lục Kiều rũ mắt xuống, tầm mắt tập trung nhìn vào Lục Thịnh trước mắt, trong ánh mắt có một chút hứng thú mờ mịt.
Tiểu tử, có tiền đồ nha!
Diễn xuất này rất tiêu chuẩn, nếu không phải kế thừa ký ức của thân thể nay, Lục Kiều sẽ bị lừa gạt.
"Ô ô ô, chị, chị nói cái gì?" Lục Thịnh tiếp tục cố gắng, rõ ràng Lục Kiều không mở miệng, nhóc thật sự là bộ dáng nghe thấy gì đó, giả vờ tiến lại gần.
Một, hai, ba.. Ba giây.
Tiếng khóc quen thuộc lại vang lên.
"Chị ơi, chị nói không phải là chuyện công việc sao? Ô ô ô, em biết, có phải là chuyện bà nội ép chị lấy chồng không? Chị yên tâm, chị không muốn gả mấy đứa bọn em nuôi chị! Ô ô ô, chúng ta đúng là mệnh khổ a, không cha không mẹ bị người khi dễ.. Ông trời ơi.. Thật đáng thương cho mấy đứa nhỏ chúng ta mà!"
Ngôn ngữ, hành động, thần thái.. Hoàn hảo!
Nếu như muốn chấm điểm cho Lục Thịnh, Lục Kiều có thể cho mười điểm, hoàn toàn không sợ nhóc kiêu ngạo.
"Thằng nhóc này tùy tiện nói cái gì vậy? Cái gì mà bảo bà ép chị cháu gả cho người khác, người không biết còn tưởng rằng bà là loại người gì đây." Trong đám người có một lão thái thái (bà lão) động tác nhanh nhẹn chạy ra, tay như móng vuốt gà kia vươn tới đẩy Lục Thịnh, vừa đẩy còn vừa lớn tiếng răn dạy: "Cháu đó, bà là bà nội của các cháu còn có thể hại mấy người các cháu sao? Bà mệt chết mệt sống giúp chị các cháu tìm đối tượng còn bị nghi ngờ sao?"
"Nhà trai điều kiện thật tốt, là người trong thành, lại có phòng, điều kiện như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm, cũng bởi vì Kiều Kiều nhà chúng ta xinh đẹp, nếu không người ta sao có thể nguyện ý kết hôn với Kiều Kiều?" Lão thái thái mở miệng lải nhải, bàn tay kia từng chút từng chút vỗ lên lưng Lục Kiều.
Tiếp xúc gần gũi với lão thái thái, không hiểu sao Lục Kiều lại nổi da gà, Lục Kiều xác định là phản ứng bản năng của thân thể, vừa tới gần bà ta cả người liền.. Nói thế nào đây.. chính là sợ hãi.
Người thành phố, còn có nhà?
Mẹ kiếp!
Trong lòng Lục Thịnh âm thầm cười nhạo, chuyện tốt thế này sao bà ta có thể cho Lục Kiều?
Người trong thành không sai, nhưng mà tuổi tác lớn lại còn rất xấu, đều đã bốn mươi tuổi có thể làm cha Lục Kiều! Nam nhân kia còn có mụn trên mặt nhìn thôi cũng đủ ghê tởm, vẻ mặt đầy dầu mỡ, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga.
Còn chuyện trong thành có nhà thì càng đừng nói, chỉ có căn nhà kia còn không lớn bằng cái sân nhà nhóc trong thôn này.
Cũng chỉ có nữ nhân Lục Kiều này dễ khi dễ, bị bức bách lại chỉ biết nhảy sông, sao không cầm đao đi qua, xem ai còn dám ép nàng gả cho lão nam nhân kia!
"Kiều Kiều a, bà nội biết cháu là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, bà nội làm hết thảy đều là vì muốn tốt cho cháu, cháu là hiểu tâm tư bà nội, chúng ta về nhà đi, xem cháu đông lạnh đến nghẹn kìa, bà nội đều đau lòng chết đi được." Lão thái thái diễn kĩ cũng là cao thủ, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lục Kiều, vẻ mặt đau lòng.
"Hơn nữa với điều kiện của nhà trai, bà nói cháu nè, cháu là một người có phúc khí, tương lai gả qua chính là người trong thành, vậy không phải ba ngày hai đầu được ăn thịt, hưởng phúc nha.."
Ha ha, Lục Kiều từ trong trí nhớ tìm ra người đàn ông kia, thật đúng là bị ghê tởm không nhẹ!
Người cao một mét sáu, cân nặng một trăm sáu mươi cân, đòi tiền không có tiền, không có mặt mũi.
"Bà nội, phúc khí này sao bà không cho cho tiểu cô (cô út) của cháu? Tiểu cô cũng đẹp, tuổi tác cùng đối phương không sai biệt lắm, không phải rất thích hợp sao?" Lục Thịnh nghe được như vậy nhịn không được mắng một tiếng.
"Vậy thì sao?" Trong lòng lão thái thái cũng mắng trả một câu.
Khuê nữ của bà ta có điều kiện tốt như vậy, bộ dáng Phương Huy kia, hắn cũng xứng sao?
"Kiều Kiều, nghe lời bà nội, không phải ngày mai đồng chí Phương hẹn cháu vào thành chơi sao? Ăn mặc thật tốt, đừng nổi tính tình đùa giỡn, đừng tùy tiện nghe Lục Thịnh, đồng chí Phương Huy coi trọng cháu, đây là phúc khí của cháu, cháu phải nắm chắc.."
"Nếu là phúc khí, vậy cháu vẫn nên nhường cho tiểu cô đi! Giọng nói giòn tan của cô gái vang lên."
Lão thái thái: "Cái gì?"
Lục Thịnh: "Ôi, nhảy xuống sông, nước trong đầu đổ ra rồi?"
Đẩy tay lão thái thái ra, Lục Kiều mỉm cười, diện mạo cực kỳ ôn nhu làm cho cô nhìn qua không hề có lực công kích, mặt mày cong cong, làm cho người ta cảm giác lời vừa rồi không phải cô nói.
"Kiều Kiều, cháu nói cái gì?" Sắc mặt lão thái thái trầm xuống, tầm mắt sắc bén nhìn qua.
Chống lại ánh mắt của lão thái thái, Lục Kiều không chút hoảng hốt, đôi mắt đen kia nhìn lại, rõ ràng mang theo nụ cười nhưng lại khiến lão thái thái đối diện với tầm mắt của nàng không hiểu sao lại hoảng hốt.
Nha đầu chết tiệt này, bản lĩnh lớn rồi!
"Cháu nói, phúc khí tốt này cháu hưởng thụ không được, liền kính già yêu trẻ nhường cho tiểu cô." Đôi mắt Lục Kiều cong cong tiếp tục mở miệng nói: "Dù sao, ngay từ đầu không phải Phương thúc thúc coi trọng tiểu cô sao?"
Ôi, ôi!
Đám đông xung quanh trở nên náo nhiệt.
Thì ra ngay từ đầu người ta coi trọng Lục Phương Vân a!
Chậc chậc chậc, nghe nói nam nhân kia đều đã bốn mươi tuổi.
Lục Kiều mới mười tám tuổi, lão thái thái cũng quá thiếu đạo đức.
Nghe xung quanh nghị luận sôi nổi, tầm mắt lão thái thái trừng về phía Lục Kiều, ánh mắt kia giống như muốn ăn sống nuốt tươi nàng.
"Bà nội, bà đừng trừng mắt nhìn cháu, cháu, cháu sợ.." Giọng cô gái run rẩy, nụ cười trong nháy mắt thu liễm, phối hợp với vẻ mặt nhát gan, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, quả thực làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
Trong nháy mắt biến sắc khiến lão thái thái trợn tròn mắt: Cô sợ, cô sợ cái rắm!
Lục Thịnh: Chậc chậc, Lục Kiều đổi tính rồi?
A.. Đánh lên! Đánh lên!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lục Kiều nhát gan lui về phía sau nửa bước, đuôi mắt ửng đỏ, ánh mắt nhìn lão thái thái muốn nói lại thôi, hoàn toàn đem tinh túy của bạch liên hoa trà xanh hoàn mỹ hiện ra.
Ô ô ô.. Người ta sợ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.