Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 13: Quật khởi




"Lục Kiều, Lục Kiều, cháu lại đây một chút, thím tìm cháu nói chút chuyện." (Vì Ngô Xuân Ngọc là người giúp đỡ Lục Kiều vào làm ở bệnh viện, lúc trước làm cùng một khoa, để tránh hiềm nghi nên Ngô Xuân Ngọc đối xử với Lục Kiều như những người khác. Nay Lục Kiều trở thành bác sĩ không liên quan gì đến khoa cũ nên mình thay đổi cách xưng hô của nhân vật nhé)
"Vâng, tới đây."
Vừa đến đơn vị được hai phút đang chuẩn bị thay quần áo đi làm, lúc này Ngô Xuân Ngọc đã tìm tới.
Hiện giờ Lục Kiều ở khoa Ngũ quan là người nổi tiếng, từ một y tá khoa Ngũ quan tiến hóa thành bác sĩ khoa Đông y mà còn là người ta tự học nhận được kiểm chứng, chuyện này trong bệnh viện đều truyền khắp nơi.
Người ngầm ghen tị đỏ mắt cũng không ít, đặc biệt là Lục Kiều tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, ai không đỏ mắt chứ, bất quá trong lòng mấy đồng nghiệp khoa Ngũ quan ghen tị hâm mộ đều có, những thứ khác cũng không liên quan gì với bọn họ.
Lục Kiều cũng không phải là người dễ khi dễ, mấy người Hoàng Thu Vũ nói sau lưng cô vài câu chua xót nếu không múa đến trước mặt Lục Kiều cũng không sao, nếu thật sự dám nói gì đó trước mặt Lục Kiều, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ sợ vẫn là mấy người bọn họ.
Bọn họ đã nhìn ra, Lục Kiều cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy tiện nhào nặn.
Ngô Xuân Ngọc và Lục Kiều cùng nhau đi đến góc cầu thang, bên này yên tĩnh thích hợp nói chuyện.
"Chúc mừng cháu, nghe nói chứng chỉ Đông y của cháu sắp được đưa xuống, bệnh viện đã bắt đầu điều chỉnh vị trí cho cháu, hôm nay cháu không cần đến chỗ chúng ta đi làm nữa, quay đầu lại thu thập đồ đạc đến khoa Đông y bên kia báo cáo."
Ngô Xuân Ngọc thật lòng vui vẻ vì Lục Kiều, nói xong chính sự, người sắp đi trong lòng Ngô Xuân Ngọc vẫn có chút luyến tiếc, gần đây trạng thái làm việc của Lục Kiều thật đúng là cực kỳ xuất sắc.
"Bình thường thím đối với cháu tương đối nghiêm khắc cháu cũng đừng để ở trong lòng, thím là người đúng chuyện không đúng người, lúc trước cháu đến bệnh viện phỏng vấn là thím đề nghị tới, cháu có thể vào bệnh viện là dựa vào bản lĩnh của mình, nhưng mà cháu cũng đừng ghét bỏ thím lắm miệng, trước kia tính tình kia của cháu thật.. Khụ khụ khụ, hiện tại như vậy rất tốt, sẽ không bị người ta khi dễ nữa."
"Y tá trưởng, xem ngài nói kìa, cháu biết ngài là vì tốt cho cháu, lúc trước cháu có thể đến bệnh viện làm việc còn phải cảm tạ chú thím, chú và ba cháu quan hệ tốt, sau khi ba cháu không còn cũng may nhờ có hai người chiếu cố, trong lòng cháu đều nhớ kỹ, hai ngày nữa rảnh rỗi cháu sẽ đi thăm chú thím." Lục Kiều nói rất hay, quả thật tận đáy lòng cô không cảm thấy Ngô Xuân Ngọc nghiêm khắc có chỗ nào không tốt.
Công việc là công việc, tình người là tình người.
"Vậy thì được rồi, gần đây chú của cháu ra ngoài chạy xe, nhưng mà ngày mai sẽ về, đến lúc đó cháu rảnh rỗi liền đến nhà ngồi một chút, chú của cháu trước khi ra ngoài còn nhắc tới mấy người các cháu." Ngô Xuân Ngọc nở nụ cười: "Được rồi, thím sẽ không chậm trễ thời gian của cháu nữa, nhanh thu dọn còn qua khoa Đông y báo cáo."
"Được." Cười tủm tỉm đáp một tiếng, Lục Kiều xoay người rời đi.
Một lát sau, Hoàng Thu Vũ nhìn Lục Kiều thu dọn đồ đạc, dùng ngón chân nghĩ cũng biết người ta bây giờ nước lên thì thuyền lên, cũng không phải cùng một vòng tròn với các cô nữa, người ta chính là bác sĩ nha.
Rõ ràng trước kia đều giống nhau, hiện tại Lục Kiều cao bọn họ một bậc, Hoàng Thu Vũ nghĩ kiểu gì trong lòng cũng không thoải mái.
Cũng chỉ vài phút, Lục Kiều cầm mấy vật dụng cá nhân của mình đi ra ngoài.
Khoa Ngũ quan cách khoa Đông y cũng chỉ cách hai tầng, khoa Đông y ở tầng hai.
Lên lầu hai Tưởng Hâm rất nhanh nhìn thấy Lục Kiều đến đưa tin, lập tức nhiệt tình chiêu đãi đồng nghiệp mới vào làm việc.
"Tôi đã nói cô chắc chắn sẽ thi được rồi mà, hiện tại thật tốt chúng ta đã thành đồng nghiệp, ha ha ha ha, đúng rồi nghe nói thời điểm cô thi chứng thực thành tích đứng thứ nhất đó." Cái này rất lợi hại, thi viết đứng đầu đã rất lợi hại, thao tác còn có thể đứng thứ nhất, không thể không làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Bác sĩ Tưởng khen ngợi rồi, nơi này của chúng ta thoạt nhìn rất thanh nhàn sao?" Lục Kiều nhìn xung quanh trong phòng và ngoài hành lang.
"Không có biện pháp, hiện tại người không thoải mái đều thích khám tây y, khoa chúng ta không có nhiều người cũng bình thường." Lời này Tưởng Hâm nói có chút thương cảm.
Hiện tại mọi người đều không thích đồ đạc lão tổ tông lưu lại.
Cả ngày kế tiếp Lục Kiều mới thấy được cái gì gọi là "thanh nhàn" ngồi ở văn phòng một ngày, chỉ có hai bệnh nhân, trong đó một người còn chạy lên lầu ba nơi khoa cấp cứu nhập viện, bệnh nhân tuổi đã lớn, lão nhân gia cũng không tin tưởng khám ở khoa Đông y liền ồn ào đòi lên lầu.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Tâm tình bệnh nhân quá mức kích động, người nhà cũng là một bộ dáng không tin Đông y, đối với loại tình huống này bọn Lục Kiều cho dù là muốn tiến lên cũng bị mắng trở về.
Dù sao cũng phải tôn trọng ý nguyện của đương sự, cuối cùng người được nâng lên lầu.
* * *​
Đến giờ tan tầm, bệnh nhân thứ hai đến.
Lần này ngồi khám bệnh là Lục Kiều.
Ngồi ở vị trí, cô đeo khẩu trang vẫn có thể khiến người ta nhìn ra tuổi còn quá trẻ.
Không, tầm mắt bệnh nhân đánh giá rơi vào trên mặt Lục Kiều một hồi lâu, trong ánh mắt đều là thần sắc không tín nhiệm.
"Xin chào, ngài chỗ nào không thoải mái, phiền ngài nói một chút triệu chứng." Lục Kiều vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt lộ ra đều có chút nghiêm túc.
"Bác sĩ, bụng tôi không thoải mái, ở đây, ở đây." Lão nhân gia (ông lão) vừa nói chuyện vừa giơ tay chỉ vào thắt lưng mình, sau đó chỉ chỉ bên phải.
Lão nhân gia tên là Dương Ái Quốc, năm nay đã năm mươi lăm tuổi, người đã lớn tuổi ít nhiều có chút không thoải mái, hôm qua mới cùng lão bằng hữu (bạn già) chơi cờ cả buổi chiều, về nhà thắt lưng liền không thoải mái.
Vốn tưởng rằng ngủ một đêm là được, kết quả sau khi tỉnh lại càng đau hơn, bạn già dán cho ông hai khối thuốc mỡ, tưởng giảm bớt đau đớn một chút, kết quả buổi chiều thật sự đau không chịu nổi.
Nên ông đến đây.
Nghe lão nhân gia nói chuyện, Lục Kiều bảo ông nhấc áo lên, sau đó duỗi tay qua.
Ấn vào vị trí ông nói vừa rồi, dùng sức nhẹ.
"Ôi ôi, đau đau." Không đợi Lục Kiều mở miệng hỏi, đối phương đã la hét.
"Ở đây thì sao?" Lục Kiều thay đổi vị trí, ấn lần nữa.
"Ôi, chỗ này cũng đau, nhưng mà không đau như vừa rồi." Lão nhân gia trả lời.
"Đứng lên." Lục Kiều đứng lên, đi tới bên cạnh giường bệnh kiểm tra, chỉ chỉ giường bệnh, lần nữa nói: "Nằm xuống, tôi ấn huyệt cho ông, quay đầu lại mở một phương thuốc cho ông, về nhà nấu uống hai ngày là tốt rồi."
"Ồ, thật hay giả?" Ấn một chút, uống một ít thuốc là được?
Thắt lưng của ông đau là bệnh cũ, trước kia không có bệnh.
Ông bán tín bán nghi nằm xuống..
"A a a a, đau đau!"
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
"Nhẹ một chút."
"Tôi không ấn nữa có được không?"
Cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy động tĩnh gào khóc thảm thiết bên trong.
Bên ngoài, Tưởng Hâm và một đồng nghiệp khác còn chưa tan tầm, nhìn thấy động tĩnh này, hai người hai mặt nhìn nhau.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lão nhân gia người ta đã lớn tuổi, Lục Kiều xuống tay phải chú ý chừng mực a.
Đừng nói bọn Tưởng Hâm, ngay cả những người khác trong khoa cũng đều nhìn về phía văn phòng bên Lục Kiều.
Đại khái hai mươi phút, rốt cục.. Động tĩnh dừng lại.
Đây là, kết thúc rồi?
Bên ngoài một đám người âm thầm phỏng đoán, bên trong, Lục Kiều vẫn bình tĩnh như cũ.
Lúc này, cô đã ngồi tại bàn làm việc của mình để kê phương thuốc cho bệnh nhân.
Mà Dương Ái Quốc kêu thảm thiết lâu như vậy cũng cảm thấy mặt mũi khó chịu,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.