Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 22: Cứu người 1




Huyện thành --
Bước vội vàng đi về phía trạm xe buýt đã thỏa thuận, đoán chừng thời gian đã gần tới giờ hẹn, bước chân Lục Kiều càng nhanh thêm hai phần.
Vội vàng chạy đi, cô hoàn toàn không chú ý tới lúc đi ngang qua một nơi nào đó có người nhìn thấy cô, vốn đối phương chuẩn bị phất tay chào hỏi. Nhưng mà còn chưa mở miệng đã nhìn thấy bóng người trong tầm mắt vội vàng đi qua, xem ra hình như rất sốt ruột.
Ven đường, trong miệng Dương Diệu đang ngậm một cái bánh quẩy, hắn cứ như vậy nhìn Lục Kiều vội vàng chạy qua, há miệng muốn gọi người lại nhưng khi phản ứng lại bọn họ hình như không quen thuộc đến vậy, dù sao chuyện lần trước hắn đến cục công an cũng là cha bảo hắn đi, lại nói tiếp ngoại trừ biết tên cô là Lục Kiều những chuyện khác hắn hoàn toàn không rõ ràng.
À, cũng không đúng, còn có một chuyện hắn biết, đó chính là đồng chí Phó quan tâm chuyện của cô ấy.
Nhắc tới đồng chí Phó, thật đúng là nói Tào Tháo Tào Tháo đã đến, vừa vặn nhắc tới người này, Dương Diệu ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh mình, xuyên qua cửa sổ xe liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của đồng chí Phó.
Thật đúng là người đẹp!
Khó trách có thể làm cho các cô gái trong đơn vị kích động không thôi, lúc đi làm tìm được cơ hội liền đi tới tòa nhà văn phòng bọn họ, lấy cớ thường thấy, cái gì mà đưa văn kiện, tìm người vân vân, sau đó liên tục lắc lư trước mặt đồng chí Phó.
Chậc chậc chậc chậc, nhưng mà quá đáng tiếc, đồng chí Phó chính là đóa hoa cao lãnh (*) của đơn vị bọn họ.
(*) Hay còn gọi là 'cao lãnh chi hoa': Dung mạo đẹp như hoa như ngọc nhưng rất lạnh lùng.
Căn bản là anh không hiểu gì về tình cảm nam nữ, cả ngày không phải là công việc thì vẫn là công việc, gặp được tiểu cô nương ân cần còn khiển trách người ta phải chú ý đến công việc.
Dương Diệu cảm thấy, những cô gái trẻ tuổi trong đơn vị thật sự không thích hợp với đồng chí Phó, nguyên nhân chủ yếu là nhìn không hợp nhau, nhìn gương mặt và khí chất của đồng chí Phó, thật sự không có ai xứng với anh ấy cả.
Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi nhìn thấy Lục Kiều, Dương Diệu không hiểu sao cảm thấy Lục Kiều và đồng chí Phó rất xứng đôi, ít nhất là về mặt ngoại hình.
Hai người đều xinh đẹp, đứng chung một chỗ, cảm giác kia, chính là một bữa tiệc thị giác.
Trong xe, Phó Khuynh nhìn Dương Diệu ven đường nửa ngày không có động tác cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì, bộ dáng cả người như xuất thần.
Giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.
Lần này Dương Diệu nghe được thanh âm, ngẩng đầu chống lại vẻ mặt ôn hòa tươi cười của Phó Khuynh, lúc này Dương Diệu mới nhớ ra bọn họ còn có việc nên vội vàng lên xe.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Anh đã chuẩn bị tài liệu báo cáo cho cuộc họp chưa? Còn nữa, hôm qua tôi có nhờ Tiểu Lý đưa cho anh một tài liệu, anh đã đọc chưa? Tôi nghĩ tại cuộc họp thành phố lần này họ sẽ hỏi về chuyện đó, anh có thể chuẩn bị một chút, đến lúc đó đừng bối rối." Phó Khuynh theo thói quen vừa mở miệng là nói về công việc, câu đầu tiên còn quan tâm đồng nghiệp một chút, phía sau lại tất cả đều là công việc.
"Tôi đã đọc qua, tư liệu tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhìn một chút." Nói xong, đưa tư liệu mình đã sửa sang lại qua, sau đó chuyển đề tài: "Vừa rồi tôi thấy đồng chí Lục Kiều."
"À, Lục Kiều chính là cô gái lần trước nhảy sông được anh cứu, chắc anh không nhớ rõ, vừa rồi lúc tôi ở đây chờ hai người nhìn thấy cô ấy vội vàng chạy qua thoạt nhìn giống như có chuyện gì, vốn tôi muốn hỏi thăm nhưng kịp mở miệng người đã đi mất." Dương Diệu rất thích tán gẫu, đặc biệt là sau khi quen Phó Khuynh một thời gian này còn có thể nói một ít đề tài khác.
Mà Phó Khuynh nghe đến cái tên "Lục Kiều", trong đầu hiện lên một đôi mắt xinh đẹp mà lại thấu triệt.
Không khỏi nghĩ đến lần trước ở cửa cục công an ngẫu nhiên liếc mắt một cái, Phó Khuynh chỉ nhớ rõ ánh mắt của cô rất xinh đẹp, sạch sẽ mà trong suốt, không hề có tạp chất.
"Khụ khụ, chuyện nhảy sông cứu người sau này vẫn không cần nhắc tới, ai cũng có lúc gặp phải khốn cảnh, lúc trước dù là ai tôi đều sẽ cứu người, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi, chúng ta thường xuyên nói phục vụ nhân dân, cho nên tất cả những việc tôi làm đều là chuyện nên làm."
Giọng nam nhân trầm thấp dễ nghe, Dương Diệu nghe được đối phương nói, có chút bội phục Phó Khuynh.
Giúp người khác làm niềm vui, không cầu hồi báo.
Nhưng mà Dương Diệu vẫn cảm thấy bác sĩ Tiểu Lục và Phó Khuynh rất xứng đôi.
Lần thứ hai len lén ngẩng đầu nhìn Phó Khuynh, vẻ mặt bối rối.
Đáng tiếc, hai người này một người là hoa rơi vô ý, còn người kia là nước chảy vô tình.
Chẳng qua, hai người có thể quen biết cũng chưa chắc không phải là duyên phận.
Hắc hắc hắc, không biết tương lai ai sẽ hái được đóa hoa cao lãnh Phó Khuynh này.
Nhận thấy được tầm mắt Dương Diệu len lén nhìn qua, Phó Khuynh có chút khó hiểu, cảm thấy đầu óc đồng nghiệp này có vấn đề, suốt ngày nghĩ lung tung.
Cũng may năng lực làm việc không kém, bằng không Phó Khuynh cũng hoài nghi đối phương sao có thể ở lại đơn vị lâu như vậy.
Phó Khuynh, người Kinh Thị (Thành phố Bắc Kinh), thuộc diện được điều chuyển từ nơi khác đến đơn vị bọn họ, dựa theo phỏng đoán của bọn họ, Phó Khuynh xuống cơ sở tham gia công tác vài năm, đến lúc đó sợ là còn muốn đi lên.
Năng lực làm việc này đã thấy rõ, mới đến đơn vị hơn một tháng, tác phong của đơn vị trong nháy mắt đổi mới hoàn toàn, ngay cả phương diện công tác cũng làm cho cấp trên nhìn với cặp mắt khác xưa, nếu không lần họp trong thành phố này sao lại để cho bọn họ tham gia.
Điều này chứng tỏ công việc của họ đã được cấp trên khẳng định, tương lai đơn vị của họ nhất định sẽ càng được lãnh đạo cấp trên quan tâm.
Nếu để cho Dương Diệu nói, người trẻ tuổi Phó Khuynh này bộ dạng đẹp trai, điều kiện gia đình tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng nhìn khí chất liền biết sẽ không quá kém, nam nhân có loại điều kiện này nhất định sẽ tìm đối tượng môn đăng hộ đối.
Phó Khuynh hoàn toàn không biết đồng nghiệp ngồi bên cạnh đã bắt đầu quan tâm chuyện tìm đối tượng của anh, vẫn cúi đầu nghiêm túc nhìn tư liệu trên tay, âm thầm tính toán lát nữa lúc họp sẽ báo cáo thế nào.
Đây là lần đầu tiên sau khi anh đến bên này tham gia hội nghị trong thành phố, anh vẫn rất coi trọng.
Phòng ốc ven đường ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại trong tầm mắt, kính cửa sổ xe mơ hồ chiếu ra khuôn mặt xuất chúng của Phó Khuynh, cảm giác đường cong hoàn mỹ lưu loát khiến người ta phải thở dài rằng chàng trai trẻ này đẹp trai quá!
* * *​
Bên kia, Lục Kiều đã đến nhà ga.
"Lục Kiều, nơi này, nơi này."
Lương Triệu Quốc nhìn thấy Lục Kiều chạy tới, vội vàng phất phất tay, đợi sau khi Lục Kiều đi tới tầm mắt mới đánh giá hành lý của Lục Kiều, nhìn qua đồ đạc không nhiều lắm.
"Mau mau mau, chúng ta lên xe ngồi trước, lát nữa các đồng chí khác tới đây có lẽ sẽ xuất phát."
"Được, tôi còn tưởng rằng sẽ trễ."
Hai người vừa nói chuyện vừa lên xe, lựa chọn một vị trí hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, Lương Triệu Quốc ngồi ở vị trí bên trong gần cửa sổ, Lục Kiều ngồi ở bên ngoài, đồ đạc của hai người cũng không nhiều trực tiếp đặt ở dưới ghế ngồi.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Lần này đơn vị học tập sắp xếp xe đưa đón, tất cả các đồng chí tham gia học tập bên này trực tiếp đến bến xe tìm được biển số xe lên xe là được, như vậy không cần hoàn trả tiền vé cũng có thể làm cho mọi người cùng nhau xuất phát càng thêm náo nhiệt.
Lục Kiều tới không muộn, sau khi lên xe bọn họ còn đợi hơn mười phút tài xế mới lên xe.
Xe chậm rãi xuất phát, Lục Kiều bất động thanh sắc đánh giá các đồng chí lần này cùng đi thành phố học tập.
Cả xe, Lục Kiều là người trẻ tuổi nhất.
Lục Kiều đánh giá những người khác, mà những người khác cũng len lén nhìn về phía Lục Kiều.
Cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn thật trẻ tuổi.
Tiểu cô nương lớn lên có khuôn mặt xinh xắn, có nhiều người biết Lương Triệu Quốc ngồi bên cạnh cô, dù sao cũng là người trong giới, Lương Triệu Quốc của bệnh viện Trung ương bọn họ đều biết, nhớ lúc trước Lương Triệu Quốc tốt nghiệp đại học nổi tiếng, lại lựa chọn bệnh viện huyện thành quả thực làm cho người ta chấn động.
Vậy cô gái trẻ bên cạnh Lương Triệu Quốc là ai?
Lương Triệu Quốc nhận thấy tầm mắt mọi người nhìn qua, trong lòng có chút buồn cười.
Hắn sẽ không nói cho bọn họ biết tình huống của Lục Kiều, cứ để cho bọn họ đoán đi.
Trong lòng Lương Triệu Quốc tin tưởng Lục Kiều nhất định sẽ có tương lai tươi sáng, thậm chí đơn vị hiện tại của họ cũng chưa chắc giữ được nhân tài như Lục Kiều.
Nhìn chằm chằm trong chốc lát, phát hiện Lương Triệu Quốc không có ý giới thiệu cho bọn họ, những người khác nhao nhao mắng Lương Triệu Quốc hẹp hòi, che giấu làm gì chứ?
Không nói cho các người biết, hình như nhìn ra những lời mắng chửi của những người khác, khóe miệng Lương Triệu Quốc giương lên trong lòng nói lại một câu.
Lần này bệnh viện trung ương còn có một đồng nghiệp khoa nội cũng cùng đi học ở thành phố, nhìn thấy hành động ngây thơ của Lương Triệu Quốc cũng dở khóc dở cười.
Nhưng mà đồng nghiệp này cũng không có ý giới thiệu Lục Kiều với người ngoài, hắn biết một ít tin tức nội bộ trong bệnh viện, nghe nói có người gọi điện thoại đến chỗ viện trưởng hỏi thăm chuyện của Lục Kiều muốn đào chân tường, ai biết trên xe này có người biết Lục Kiều sau đó cũng âm thầm định đào chân tường hay không.
Xe lảo đảo xuất phát về phía nội thành, là hậu bối trẻ nhất trên xe, biểu hiện của Lục Kiều cũng tự nhiên hào phóng, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi thì đọc sách.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Trên đường hai tiếng ngồi xe, cô còn có thể bù lại giấc ngủ do sáng dậy sớm.
Sau đó ngủ thẳng đến đích, đợi xe dừng lại vẫn là Lương Triệu Quốc đánh thức Lục Kiều đang ngủ say.
"Hả? Đến nơi chưa?" Cô mơ màng hỏi một câu.
"Đến rồi, xuống xe, đi căng tin ăn cơm trước, buổi chiều đơn vị bên này còn có thể phân phối nhân sự đến các khoa khác nhau, mau tỉnh táo, tôi nói nè tay nghề của đầu bếp căng tin đơn vị bên này rất tốt, lát nữa cô ăn nhiều một chút."
"Vậy tôi phải thử xem." Lục Kiều cười tủm tỉm trả lời một câu, nhanh chóng tỉnh táo, dứt khoát lưu loát dùng một tay nhấc đồ đạc của mình lên, đi theo phía sau xuống xe.
Sau khi xuống xe, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, hoàn cảnh ở bệnh viện trong thành phố này vẫn tốt hơn so với huyện thành một chút.
Bệnh viện thành phố có người đến tiếp đãi bọn họ, đúng như lời Lương Triệu Quốc nói đối phương trước tiên an bài bọn họ đến căng tin ăn cơm, sau đó nói một chút vấn đề chỗ ở.
Chuyện vụn vặt được sắp xếp tốt. Buổi chiều, Lục Kiều đi theo mọi người chờ phân phối.
Căn cứ vào chuyên môn, quả nhiên Lục Kiều được phân công vào khoa Đông y, vẫn là khoa Đông y quen thuộc.
Lương Triệu Quốc được phân công vào khoa cấp cứu, còn một người khác được phân vào khoa nội.
Những người khác đi tới nghe được người trẻ tuổi Lục Kiều này lại được phân vào khoa Đông y cũng rất kinh ngạc, dù sao cô ngồi bên cạnh Lương Triệu Quốc, hai người rõ ràng là đi cùng nhau, bọn họ còn cho rằng người thanh niên này có mười phần giống như Lương Triệu Quốc là người của khoa cấp cứu.
Tuyệt đối không nghĩ tới, hóa ra lại là người của khoa Đông y.
Bây giờ khoa Đông y không dễ hòa nhập.
Trải qua giai đoạn đặc thù đó không ít lão Trung y có bản lĩnh cũng không thấy xuất hiện, mấy năm nay mắt thấy không còn thịnh vượng như trước, bệnh nhân đến khoa Đông y cũng giảm đáng kể.
Gần như phân phối vừa ra, Lục Kiều liền nhận được ánh mắt đồng tình của đoàn người cùng xe.
Lục Kiều:.
Trông cô có đáng thương vậy không?
Sau khi phân công xong, cô đi tìm người cùng khoa đối ứng công việc, Lục Kiều chào hỏi Lương Triệu Quốc xong dứt khoát lưu loát rời đi.
Trên hành lang, theo tiếng bước chân thanh thúy của Lục Kiều, cô đi tới khoa Đông y.
Khoa Đông y cũng biết gần đây sẽ có người tới, nhưng mà nhìn thấy người được phân tới khoa Đông y lại là một tiểu cô nương trẻ tuổi, vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
Lục Kiều mới tới tạm thời theo một vị lão trung y học tập.
Bên này Lục Kiều đã được an bài xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.