Là cô ấy!
Chỉ là một đôi mắt Phó Khuynh cũng có thể nhận ra cô trong nháy mắt.
Cô có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, trong trẻo trong suốt giống như một dòng suối trong suốt nhìn thấy đáy, phối hợp với lông mi dày của cô càng thêm tôn lên đôi mắt to mà sáng ngời.
Cô gái đi vào lều trại trên mặt mang theo khẩu trang, áo khoác trắng trên người giống như ban ngày, vẫn như cũ mang theo từng mảng lớn màu đỏ như máu, nhìn qua chật vật xen lẫn một vẻ đẹp tan vỡ.
Tầm mắt đối phương đánh giá nhìn qua, Lục Kiều cũng nhanh chóng liếc mắt nhìn người đàn ông kia, chỉ liếc mắt một cái cô đã nhận ra người này chính là người đàn ông lần trước gặp qua một lần trước cửa cục công an.
Nói thật có thể gặp ở chỗ này cũng là chuyện Lục Kiều không nghĩ tới, lại nói tiếp có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận.
"Bác sĩ, ngài xem giúp, đồng nghiệp của tôi bị va đập vào đầu, anh ấy còn cứng rắn nói mình không sao, xin bác sĩ kiểm tra giúp lỡ chẳng may có vấn đề gì." Đập vào đầu cũng không phải là chuyện nhỏ, chẳng may biến ngốc chuyện này làm sao giải thích cho gia đình Phó Khuynh bên kia.
Phó Khuynh là người Kinh Thị, lúc trước lúc chuyển chức tới đây đã có không ít người trong tối ngoài sáng âm thầm hỏi thăm tình hình gia đình Phó Khuynh, nhưng mà Phó Khuynh miệng chặt, khiến cho những người kia cũng không hỏi ra chút gì.
Bình thường Dương Diệu cùng Phó Khuynh tương đối thân thiết, trong đơn vị đều nói quan hệ hai người bọn họ tốt, nhưng Dương Diệu đối với tình huống cá nhân của Phó Khuynh biết cũng không nhiều hơn những người khác, hắn chỉ biết trong nhà Phó Khuynh không bình thường, nhiều hơn nữa hắn thật sự không biết.
Nhưng căn cứ vào khí chất cá nhân của Phó Khuynh cùng với cách đối nhân xử thế trên các phương diện mà xem, cũng tuyệt đối không phải gia đình bình thường có thể giáo dưỡng ra, hơn nữa đừng nhìn hắn cùng Phó Khuynh quan hệ tốt, ở chung cũng là có chút cảm giác khoảng cách, chuyện công tác giao tiếp rất tốt, chuyện riêng tư Phó Khuynh chưa bao giờ nói.
"Phó Khuynh, đầu anh có đau không, tôi đã nói lúc ấy anh tìm bác sĩ kiểm tra anh lại cứng rắn nói không có việc gì, anh có choáng váng hay là không thoải mái gì khác không? Những chuyện còn lại để tôi xử lý đi, anh nói cho tôi biết phải làm gì, tôi làm theo lời anh nói, anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
Dương Diệu bên cạnh còn đang lải nhải, đặc biệt là lúc nhìn thấy bác sĩ hỗ trợ kiểm tra vết thương trên trán Phó Khuynh càng đứng gần thêm vài phần, tư thế kia cũng sắp ép bác sĩ sang một bên.
Không để ý bả vai bị đụng một cái, Lục Kiều giờ phút này đang kiểm tra, bị đụng như vậy lập tức làm cho cảm xúc dâng lên.
Nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén trực tiếp rơi vào trên người Dương Diệu.
Nhận thấy tầm mắt bác sĩ nhìn qua, Dương Diệu vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với tầm mắt của bác sĩ, trong lòng âm thầm có chút chột dạ.
Hắn nuốt nước miếng ùng ục một chút, lắp bắp mở miệng: "Sao, sao vậy?"
"Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Làm ơn nhường chút được không?" Giọng nói trong trẻo mang theo một chút ghét bỏ rõ ràng.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Nghe nói như vậy, Dương Diệu lập tức lui ra sau hai bước, trên mặt xấu hổ cười cười, giơ tay ra hiệu: Ngài đến! Ngài đến!
Nhìn thấy động tác Dương Diệu lui ra sau, Lục Kiều lúc này mới tiếp tục kiểm tra.
Ngón tay trắng nõn của cô đẩy ra mái tóc đen hơi thô cứng của người đàn ông, tìm mấy chỗ ấn thăm dò, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống chỗ ngón tay cô vừa ấn xuống, vừa mở miệng hỏi.
"Ở đây có đau không?"
"Ở đây thì sao?"
"Đau thì nói, phương diện đầu óc cũng không phải chuyện nhỏ."
"Không đau." Giọng nói trầm thấp từ tính của nam nhân vang lên.
Khoảng cách quá gần, trong mũi Phó Khuynh trong lúc vô tình ngửi được một hương thơm nhàn nhạt.
Không thích gần gũi với phụ nữ như vậy, Phó Khuynh bất giác làm động tác lùi về phía sau.
Nhận thấy động tác lui về phía sau của nam nhân, động tác trên tay Lục Kiều vẫn như cũ không ngừng, hơi nhíu mày trực tiếp mở miệng răn dạy một câu: "Đừng nhúc nhích!"
Một tiếng "Đừng nhúc nhích" làm cho Phó Khuynh trong nháy mắt cả người cứng ngắc một lát, một tia hương thơm khi có khi không kia, làm cho anh tránh cũng không được, lui cũng không được.
Một người cúi đầu kiểm tra, sắc mặt nghiêm túc.
Một người ngửa đầu bị kiểm tra, thần sắc khó có được lộ ra một chút không được tự nhiên.
Khoảng cách giữa hai người khá gần, một người ngửa đầu một người cúi đầu, tuy rằng cách khẩu trang không nhìn thấy khuôn mặt bác sĩ.
Nhưng hình ảnh này trong mắt Dương Diệu đứng ngoài đều cảm thấy bầu không khí rất vi diệu.
Ồ, bác sĩ này rất hung dữ nha.
Không thấy Phó Khuynh ng bị quát lớn một câu cũng không dám động đậy sao.
Ha ha ha, đây là lần đầu tiên Dương Diệu nhìn thấy bộ dáng không được tự nhiên như thế của anh.
Bình thường đồng chí Phó thành thục ổn trọng, không có chút rung động nào, hiện tại đồng chí Phó.. Chậc chậc chậc chậc, có một loại cảm giác mới biết yêu.
Có vẻ như, xấu hổ rồi?
Còn có bác sĩ này nhìn qua tuổi không lớn, hẳn là còn rất trẻ, có lẽ cô gái người ta còn độc thân?
"Kiểm tra sơ bộ không có vấn đề gì quá lớn, vết thương chỉ cần rửa sạch bôi thuốc là được, sau này có gì không thoải mái nhất định phải lập tức tìm bác sĩ kiểm tra." Nghiêm trang mở miệng, nói xong ngón tay trắng nõn lưu loát nâng cằm có đường cong của nam nhân lên, lập tức phun ra hai chữ: "Ngẩng đầu!"
Ngoan ngoãn phối hợp ngẩng đầu, cứ như vậy trong mắt Phó Khuynh không thể tránh khỏi nhìn thấy đôi mắt của cô.
Cô rất nghiêm túc trong công việc của mình, như thể chỉ có vết thương trong mắt cô ấy, không có gì khác.
Hít!
Miệng vết thương trên trán truyền đến cảm giác đau đớn, trong lòng Phó Khuynh âm thầm hít một hơi trên mặt lại không có biểu hiện gì, thân thể cũng phi thường quật cường cũng không nhúc nhích một chút.
Vết thương rách da, rửa sạch thuốc là được, không nghiêm trọng đến mức cần khâu lại.
Động tác của cô thuần thục, chỉ trong chốc lát vết thương đã xử lý xong.
"Bác sĩ, phiền toái ngài, trễ như vậy còn phiền ngài chạy một chuyến thật sự là phiền toái, vậy là tốt rồi đúng không? Vậy tôi đưa ngài ra ngoài, nếu đồng nghiệp của tôi có gì không thoải mái còn có thể đi tìm ngài không?" Dương Diệu thấy bác sĩ bắt đầu thu dọn vội vàng tiến lên mở miệng nói.
"Không có việc gì, lúc nào có cái gì không thoải mái cũng có thể tìm bác sĩ khác hỗ trợ xem một chút."
"Không không không, tôi cảm thấy ngài rất tốt."
"Anh vui vẻ là được rồi." Không thoải mái còn có tâm tư chọn bác sĩ, vậy có nghĩa là còn không nghiêm trọng như vậy.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Nếu thật sự có chuyện, cho dù là đại phu chân đất anh đều phải nhờ người ta xem giúp.
Thu thập xong đồ đạc, Lục Kiều đang chuẩn bị rời đi, bỗng dưng bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân ồn ào.
"Bác sĩ Lục, bác sĩ Lục.."
Nghe được tiếng gọi bên ngoài, Lục Kiều nhanh chóng xốc lều trại đi ra ngoài.
"Tôi ở đây."
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng nhìn thấy Lục Kiều, hai bước chạy tới: "Bác sĩ Lục may mà tìm được cô, mau mau mau, mau đi theo tôi. Bên kia bác sĩ Lương phẫu thuật xảy ra chút chuyện, tình huống có chút khó giải quyết, bác sĩ Lương bảo tôi tới tìm cô đi qua xem giúp."
Bác sĩ Lương, Lương Triệu Quốc?
"Đi thôi, tình huống gì trên đường anh nói cho tôi." Không kịp nói nhiều, Lục Kiều đã theo đối phương đi.
Vừa đi vừa nói.
Dương Diệu nhìn bóng lưng hai người vội vàng rời đi, qua một hồi lâu mới xoay người trở về trong lều trại.
Trong lều trại, Phó Khuynh đang đứng dậy định đi ra ngoài.
Dương Diệu nhìn thấy động tác của Phó Khuynh, lập tức mở miệng: "Anh lại muốn đi ra ngoài sao? Tôi vừa nói có chuyện gì, anh dặn tôi làm là được, cả ngày anh đã không được nghỉ rồi, anh nghỉ ngơi chút đi, anh đừng lo lắng những chuyện khác còn có nhiều đồng chí như vậy."
"Tôi không có việc gì, ở chỗ này tôi cũng không nghỉ ngơi được." Vừa nghĩ đến tình huống bên ngoài Phó Khuynh nào có tâm tư nghỉ ngơi, nói xong câu đó anh đã cất bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy động tác của Phó Khuynh, Dương Diệu vội vàng đuổi theo, cũng không đề cập đến chuyện nghỉ ngơi nữa, bởi vì hắn biết cho dù hắn nói rách miệng, Phó Khuynh cũng tuyệt đối sẽ không ở trong lều trại nghỉ ngơi.
"Phó Khuynh, bác sĩ vừa rồi thoạt nhìn rất trẻ, chính là thoạt nhìn có chút quen mắt." Vừa đi miệng Dương Diệu cũng không dừng được, nghĩ đến bác sĩ vừa rồi hắn gọi tới hỗ trợ xử lý vết thương cẩn thận hồi tưởng lại một chút, Dương Diệu càng nghĩ càng cảm thấy quen mắt.
Có vẻ như, hắn đã thấy cô ở đâu đó?
Sải bước đi phía trước, nghe lời này của Dương Diệu, Phó Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu khiến hắn có cảm giác như mình nói sai gì đó
Cũng không phải là quen mắt, lần trước trước cửa cục công an anh không nhận ra nữ đồng chí người ta, lần thứ hai này còn chưa nhận ra?
Ánh mắt này có phải không tốt lắm không?. Được copy tại ﹛ T𝙍U𝖬T𝙍 UYỆN.V𝑛 ﹜
Dương Diệu đối diện với tầm mắt Phó Khuynh nhìn qua, vẻ mặt mờ mịt.
Tình huống gì vậy, cảm giác ánh mắt Phó Khuynh.. Có gì đó không ổn.
"Có chuyện gì vậy?" Dương Diệu hỏi.
"Không có việc gì." Phó Khuynh trả lời một câu, vẫn là việc chính quan trọng hơn, một đống chuyện còn chưa an bài tốt.
Vài phút sau, bóng dáng cao ngất của người đàn ông xuất hiện ở nơi khác, cống hiến hết mình cho công việc.