Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi

Chương 56: Đầy đủ




Tống Khương thấy Hoàng Mãng Yêu bị Nham Vũ hạ nhanh chóng phóng tới tích điểm, không quên đắc ý nhìn nàng như muốn nói. Lần này các ngươi không tranh lại ta
Nàng cũng lười phản ứng hắn, nháy mắt ra hiệu cho mọi người thu thập điểm những xác yêu thú còn lại. Tích tiểu thành đại
Vân Tẩn trở lại thành, ông nhìn hai người trẻ tuổi đang đứng trên thành trì rung động không thôi:” Thế giới này quả nhiên của người trẻ tuổi”
Uyển Ngưng ăn đan dược khôi phục khí sắc, nhìn cây đàn đứt hết nửa số dây không ngừng thở dài:” Đàn tuy làm bằng gỗ Bách Tùng trăm năm nhưng dây lại là nguyên liệu bình thường, chiếc đàn này cũng chỉ là hoàng cấp. Đáng tiếc a”
Hạ Thiên Tuyết không nhịn được xoa đầu nàng:” Uy lực của nó đã rất mạnh rồi, muội rốt cuộc còn tài năng gì mà tỷ không biết nữa không? Đúng là không chừa đường sống cho người khác mà”
Uyển Ngưng mỉm cười, Tiểu Hắc trở lại vòng tay nàng:” Tiểu Ngưng Ngưng chúng ta thu được rất nhiều điểm nha”
Đám người Nam Cung Trạch, Lâm Hoành cũng lần lượt trở lại. Thấy mọi người đông đủ, nàng đứng dậy:” Thú triều rút rồi, Hoàng Mãng yêu cũng đã được giải quyết chúng ta lên đường thôi”
Vân Tẩn vội chạy đến:” Uyển Ngưng tiểu thư, phủ thành chủ ta tổ chức tiệc chân thành đa tạ các vị ra tay cứu giúp. Hy vọng mọi người có thể nán lại một đêm”
Uyển Ngưng cười, nhẹ giọng nói:” Thành chủ quá lời rồi, chúng tôi cũng không giúp được gì. Hoàng Mãng Yêu vẫn là do Nham Vũ huynh giết. Thanh Ngân thành cũng tích được khá nhiều điểm từ yêu thú, chúng ta là đôi bên cùng lợi”
Vân Tẩn thấy nàng nói vậy cũng không làm khó thêm:” Đa tạ các vị bằng hữu Thanh Ngân thành”
Nam Cung Trạch ôm quyền, bọn họ nhanh chóng rời đi. Thời gian nán lại ở Tiêu Vân thành này quá lâu, những đội ngũ khác đều đi đến trung tâm chiến trường rồi
Tống Khương nhìn đoàn người rời đi, hỏi người bên cạnh:” Nham Vũ chúng ta...”
“Đi thôi”
...
Ngọn núi mờ sương, một mỹ phụ nhân khoác áo choàng đen đi đến giọng nói âm dương quái khí:” Phong Lập, lão già ngươi cũng đến sớm quá nhỉ”
“Cửu Hoa bà bà, ngươi vẫn như xưa, vẫn khó ở như vậy”
“Hy vọng ta không đến trễ” Giọng hùng hồn khác vang lên. Ông lão trường bào trắng tinh bước đến
“Hoàng Thiên, không ngờ năm nay ngươi lại đến. Đan Tông đúng là coi trọng cuộc thi này”
Người gọi Hoàng Thiên cười hào sảng:” Thông tin Phong Lập cùng ngươi đều đến, Đan Tông ta không thể thua về khí thế”
Sơn hộ pháp đứng phía sau âm thầm lau mồ hôi. Năm nay tuyển chọn đệ tử các tông môn đều là người có địa vị cao. Không biết hai Tông còn lại là ai?
Rống
Tiếng hống của yêu hú vang lên, một con Lam Ưng vỗ cánh nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi. Trên Lam Ưng hai bóng người xuất hiện, lão giả trường bào sẫm màu cùng một thiếu niên. Lão giả đi đến ghế của Vạn Thú Tông ngồi xuống:” Các vị, lâu rồi không gặp”
“Lão già Vương Trọng ngươi cũng xuất quan rồi?”
“Các ngươi đều ở đây sao ta có thể vắng mặt được. Tông chủ ta đặc biệt coi trọng những mầm non của năm nay. Vạn Thú Tông ta sẽ không khách sáo”
Cửu Hoa của Thiên Độc Tông hừ lạnh:” Không cần người nói, chúng ta cũng sẽ không nhượng bộ”
Không gian gợn sóng, đường hầm không gian mở ra hai lão giả trường bào tím từ trong thông đạo bước ra
Hoàng Thiên liếc mắt nhận ra Liêu Tư:” Thiên Linh Tông các ngươi đến muộn đấy”
Người gọi Liêu Tư không nhanh không chậm đáp:” Không muộn, chưa có đội ngũ nào đến Phong Vực, những đoạn đường trước không có gì đặc sắc”
Các đại tông môn đều đã đến đủ, Phong Lập nhắm mắt dưỡng thần, ông truyền âm cho Tiêu Mạch:” Thay ta quan sát một chút, chú ý nhóc con kia. Âm thầm một chút, đừng để bọn họ biết”
“Vâng”
Thú triều lúc nãy họ đương nhiên quan sát được qua quang kính, nha đầu đó có thể dùng cầm đẩy lùi đàn yêu thú, huyền cầm sao? Trước đây từng có sơn môn như vậy. Chỉ tiếc tồn tại không lâu.
Uyển Ngưng sau khi thay lại dây đàn nhanh chóng lên đường, bọn họ ngày đêm di chuyển theo bản đồ hướng đến Phong Vực. Muốn lên Bắc Đẩu Sơn đều phải qua Phong Vực
Nam Cung Trạch ra hiệu cho mọi người dừng lại:” Phía trước có giao tranh”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ di chuyển đến gần. Nàng nhận ra là đội ngũ Thanh Nguyệt Thành, Nam Cung Trạch cũng lên tiếng:” Là người Thành Thanh Nguyệt và Thanh Huyền Thành”
Nguyệt Viễn phẫn nộ nhìn chằm chằm người trước mắt:” Huyền Nhất Thanh Huyền Thành các ngươi muốn gây chiến!! Chẳng phải chúng ta đã giao ước, các ngươi lấy yêu đan, linh quả là của bọn ta sao”
Huyền Nhất cười to:” Linh quả vào tay các ngươi cũng vô dụng thôi, một đám phế vật cần gì đến linh quả”
“Ngươi...”
Hắn tiếp tục nói:” Nếu ngoan ngoãn đưa ra, ta sẽ tha cho các ngươi con đường sống”
Uyển Ngưng nhìn một màn trước mắt cũng hiểu đại khái tình hình, khẽ chậc một tiếng. Không ngờ chưa đến Phong Vực tiểu thành đã va chạm trước rồi. Nam Cung Trạch hỏi xem nàng muốn làm gì
Uyển Ngưng nhún vai:” Chúng ta ngồi đây xem kịch”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.