Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng

Chương 7:




Tất cả người có mặt trong đại sảnh sau khi nghe được câu chuyện này mỗi người một ý nghĩ. Người Tiêu gia thì mong Tiêu Khâm là nữ nhi như vậy Tiêu gia bọn họ có thể bám vào cành cao Vấn Đạo tông một bước lên trời.Cái danh thông gia với Vấn Đạo tông không phải thứ ai cũng có thể có được, người người thương nhớ vị trí thiếu phu nhân đó lắm a. Đến thánh nữ Thanh Phong tông Thượng Quan Như Hà cũng ngày đêm mơ tưởng.
Ông già thành chủ thì đang rầu thối ruột vì nãy giờ cố gắng rũ sạch quan hệ với Tiêu gia.
' Ây da! đúng là cái mồm hại tương lai mà. Lúc nãy không nói câu nào thì với giao tình của ta với Tiêu gia Vấn Đạo tông thiếu chủ còn không nhìn ta thêm mấy cái sao?'
Người khác nghe đến đây thì mừng rỡ vô cùng vì không cần phải cùng Tiêu gia chôn chung hôm nay.
................
Thấy Tiêu Khâm nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng Nguy Thần trong lòng thấy lo lo. Sắp xếp lại một chút.
' mình bịa chuyện đã rất hợp lý rồi người có thể nhìn ra điểm bất hợp lý thì không còn. Lẽ nào... "Lão gia gia" kia là mẹ main. Không thể. " Lão gia gia" không là đại đế "về hưu" thì cũng là thánh thần gì đó. '
Nguy Thần lên tiếng dò hỏi Tiêu Khâm:
- A Khâm.
- hả?
- Ta gọi đệ là a Khâm có được không?
- Thiếu chủ cứ tùy ý.
- Đừng gọi ta là thiếu chủ nghe rất xa lạ. Dù gì đệ cũng không có huynh trưởng ta không có đệ muội nếu không chê cứ gọi ta là đại ca đi.
Trong óc con hàng Nguy Thần bây giờ đã nghĩ đủ các loại kích bản để bắt Tiêu Khâm gọi đại ca rồi.
' Nói vậy không được thì lão tử kể lại câu chuyện này thêm một lần xem ngươi là muốn làm vợ hay anh em của ta'.
Đúng là kích bản này phải diễn Tiêu Khâm lại từ chối:
- thiếu chủ Tiêu Khâm không giám trèo cao.
' Á à! Muốn làm thanh niên cứng chứ gì '
Nguy Thần lại bắt đầu chuyện vợ con:
- có cái gì mà trèo cao nếu đệ là nữ nhi ta đã sớm mang đệ về làm nương tử rồi. Nói cho đệ biết ta chưa 18 đã bước chân vào Hóa Thần cảnh đệ xuất giá sớm lắm a.
Nghe Nguy Thần nói xong mà Tiêu Khâm ngại hộ luôn.
' Ta là nam nhi đại trượng phu có thể không đề cập đến vấn đề này được không? Ta thà bị Thượng Quan Như Hà từ hôn còn hơn ngồi đây tiếp tục câu chuyện này '.
Cuối cùng cái gì dễ thì làm Tiêu Khâm ngập ngừng nói:
- Đại...đại ca.
" Vậy mới đúng chứ." Gương mặt Nguy Thần rạng rỡ hẳn lên gọi người:" người đâu mau mang lễ vật ta chuẩn bị cho tiểu đệ quá đây"
Một đệ tử Vấn Đạo tông nghe xong "vâng" một tiếng rồi lần lượt những hộp ta hộp nhỏ rương lớn rương bé nối đuôi xếp đầy sân nhà Tiêu gia. Người Tiêu gia trầm trồ kinh ngạc nhìn đống bảo vật chất thành một ngọn núi nhỏ trước sân nhà. Những thứ này lấy bừa một cái cũng giá trị liên thành giờ lại thành của Tiêu Khâm mà của Tiêu Khâm thì bọn họ cũng không thiếu phần. Chưa hết Nguy Thần còn đưa ra một tấm lệnh y như tấm lệnh trong câu chuyện kia nói với Tiêu Khâm:
- cái này vốn dĩ là một cặp năm đó ta đưa cho Lam di một miếng tự mình giữ lại một miếng tránh cho Lam di lúc đó không chịu nhận chuyện này.
Tiêu Khâm trong lòng khóc tiếng Mán với cái trò này của Nguy Thần.
' Đại ca, huynh có thể đừng đề cập đến chuyện này có được không. Ta là nam nhi nam nhi nam nhi a ( chuyện quan trọng nhắc bà lần) không thể làm nương tử huynh đâu '.
Nguy Thần lại tiếp tục nói sợ Tiêu Khâm này không tin:
- ở chỗ di vật của Lam di chắc chắn có một miếng nay ta đưa luôn miếng này cho đệ sau này gặp cô nương mình thích hoặc mẫu thân người ta thì đặt hôn ước luôn cho nóng.
Lão gia gia trong sợi dây nghe đến đây thì phá lên cười:
- ha ha ha Tiêu Khâm ngươi phải nhớ kĩ chiêu này nha, đại ca này của ngươi thật sự rất tốt với ngươi lo cả chuyện hôn sự cho ngươi luôn rồi. Lão phu cũng mong có một đại ca như hắn.
- ông im miệng.
- ha ha ha!!!!
Tiêu Khâm quay qua Nguy Thần nói:
- đại ca cái đó huynh... đệ....hôn ước giữa đệ và Thuợng Quan Như Hà...
Thấy main nói cái hôn ước khiến cho Nguy Thần cảm thấy " thật vô nghĩa ":
'Ây ta không có ý gì hết á đừng nghĩ bậy nha'
"a Khâm. " trịnh trọng gọi.
- dạ.
- đại ca nói đệ nghe, những nữ nhân vì vật chất mà thất tín bội ước không đáng để lưu luyến. Đệ sợ không tìm được người thì ta giúp đệ đảm bảo hơn thánh nữ Thanh Phong tông đó vạn lần.
- đại ca nếu huynh có ý với Thượng Quan thánh nữ kia...
" KHÔNG HỀ "Nguy Thần nhảy dựng lên.
' ta nào giám có ý đó đồ mà main các người vứt đi ta cũng không có phúc hưởng'
Lòng cầu sinh của con người lập tức trỗi dậy mãnh liệt:
- a Khâm ta với người thất tín bội ước như cô ta cũng không có hứng thú nếu như một ngày nào đó ta cũng như đệ không thể tiến cảnh cha mẹ không tại thì nàng ta cũng sẽ như bây giờ với đệ loại người này không thể rước vào nhà được. Hiện tại Vấn Đạo tông đã cắt đứt mọi giao tình với Thanh Phong tông rồi.
Tiêu Khâm nghe Nguy Thần tha thiết thì trong lòng vô cùng xúc động làm gì có ai lại tốt một cách thái quá như vậy đâu cái này không thể không xúc động.
Rèn sắt khi còn nóng Nguy Thần lại tiếp tục bài diễn thuyết của mình với Tiêu Khâm:
- a Khâm đệ đừng lo với sự nỗ lực của đệ 'thêm lão gia gia cùng hào quang của main' chắc chắn thành tựu không ai có thể so bì.
- đa tạ lời này của đại ca.
Thêm một chút trầm tư Nguy Thần lại nghĩ 'nếu hốt một "ông con giời" này về thì đúng là hời to rồi. Người ta nói làm kẻ địch của Tiêu Viêm còn được nữa là... Chắc đệ đệ hờ này của ta cũng có ít gen giống đi. 'Nghĩ cái là phải đề xuất luôn:
- a Khâm ta có chuyện cần hỏi ý của đệ.
Tiêu Khâm bây giờ đã coi Nguy Thần như người thân của mình ở mức như cha, mẹ:
- đại ca cứ việc sai bảo.
- ta thấy chỗ này không tốt bằng Vấn Đạo tông của ta. Không phải là chê bai gì Tiêu gia nhưng ở Vấn Đạo tông linh khí nồng đậm còn có linh trì giúp tẩy gân cốt. Ta căn cơ cũng chả hơn ai chỉ nhờ từ bé ngâm linh trì nên mới cảnh giới tăng nhanh như vầy.
Lão gia gia của Tiêu Khâm là không nhịn nổi nói:
- Tiêu Khâm mau đồng ý tới đó ta có thể tha hồ hút mà ngươi cũng không cần phải bị lão phu hút muốn cạn.
- linh khí không qua ta ông cũng dùng được sao.
- bình thường thì không nhưng ở linh trì của Vấn Đạo tông thì có thể linh khí ở đó đặc biệt thanh thuần tác dụng với thần hồn cực lớn.
- không được ông vào đó hút hết linh trì thì ta phải ăn nói làm sao.
- linh trì mỗi 5 năm sẽ khôi phục lấp đầy lại thôi ngươi lo cái gì?
- ông câm mồm.
Cãi chán với lão gia gia của mình Tiêu Khâm uyển chuyển từ chối Nguy Thần:
- đại ca cái đó phiền huynh quá rồi với thân thể này của ta có chút uổng phí.
' thôi đừng có nói cái gì nữa bạn mà uổng phí tôi đi đầu xuống đất'.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.