“Trãm thấy Lâm Bäc Phàm phẩm đức lẫn học nghệ đều ưu tú, tài đức vẹn toàn, đỗ trạng nguyên thi đình, là một rường cột quốc gia hiếm có! Nay trắm cho phong cho Lâm Bắc Phàm là trạng nguyên tân khoa kỳ thi này!” Trên Kim Loan Điện rộng rãi và trang nghiêm, một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Tạ chủ long ân!” Lâm Bắc Phàm cao giọng hô, trong lòng lại mừng rỡ không thôi!
Cố gắng ba năm trời cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch rồi!
Thật ra hắn là một người xuyên việt, ba năm trước xuyên tới cao võ thế giới nguy hiểm trùng trùng, bị ràng buộc với một hệ thống.
Hệ thống nói với hắn chỉ có làm quan thì chức năng của hệ thống mới được mở. Sau khi hệ thống khởi động, có thể hỗ trợ hẳn nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
Bởi vậy, để sống yên ổn trong thế giới nguy hiểm này đồng thời cũng để mở hệ thống, Lâm Bắc Phàm mới chăm chỉ đọc sách, chỉ mất vẻn vẹn ba năm liên tiếp thi đâu đậu đó, trở thành trạng nguyên tân khoal
Trở thành tân khoa trạng nguyên cũng có nghĩa hẳn có thể làm quan!
Cho nên, hắn vô cùng mừng rỡ, nôn nóng nói trong lòng: “Hệ thống, có phải khởi động được rồi không?”
[Ting! Ký chủ đã đủ điều kiện khởi động hệ thống, hệ thống chính thức hoạt động!]
[Ting! Chào ký chủ, hệ thống siêu tham quan xin được phục vụ ngươil]
“Hệ thống siêu tham quan á?” Trong lòng Lâm Bắc Phàm dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Hệ thống, không phải ngươi định kêu ta làm tham quan đấy chứ?”
[Ting! Ký chủ lý giải vô cùng chuẩn xác, bản hệ thống sẽ hỗ trợ ký chủ trở thành một tên siêu tham quanl]
[Chỉ cần trong thời gian nhiệm, kỳ ký chủ tham ô được càng nhiều thì phần thưởng của hệ thống càng phong phút! Hơn nữa không giới hạn thực lực, công pháp... trở thành Lục Địa Thần Tiên, hoặc là siêu Lục Địa Thần Tiên cũng không phải giấc mơ nữal]
Lâm Bắc Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Hệ thống chết tiệt, ngươi muốn chơi chết ta sao?”
Nói thật, làm quan ở thế giới này là một chuyện vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là làm tham quan!
Vì đây là một cao võ thế giới, có quá nhiều cường giả có thực lực mạnh mẽt
Các hiệp khách dựa vào vũ lực phá hoại kỷ cương, có vài cường giả có thực lực đều không coi người làm quan ra gì, đặc biệt là tham quan, chỉ hận không thể giết hết cho hả dạ.
Nếu như ai đó thấy hắn bất hạnh, trên đường gặp chuyện. bất bình, cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy biết tìm ai nói lý đây?
Hơn nữa, thế giới trước mắt đã sắp loạn rồi!
Thế giới mà Lâm Bắc Phàm đang ở tên là Đại Võ hoàng triều, từ khi đóng đô ở Trung Nguyên cho tới nay đã được ba trăm năm.
Người từng học lịch sử đều biết có rất ít hoàng triều nào có thể kéo dài ba trăm năm. Bây giờ, hoàng triều đã tiến vào giai đoạn mục nát, đủ các loại vấn đề đều lộ hết ra!
Trên triều đình, gian thần nắm quyền, các bè cánh đấu đá nhau, tranh quyền đoạt lợi, nhiễu loạn triều cương!
Ở dân gian, các đại thế gia và võ lâm môn phái bóc lột tàn nhẫn, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, khiến lòng dân căm phẫn cực đội!
Còn có phiên vương chiếm giữ một phương, nắm binh quyền trong tay có thể khởi binh tiến vào Trung Nguyên bất cứ lúc nào!
Ngoài ra còn có các đại hoàng triều và vương triều khác đang nhòm ngó!
Đặc biệt là nữ đế trẻ tuổi không chỗ dựa lại ngu ngốc vô năng, sau khi đăng cơ thế cục trở nên càng thêm dậy sóng ngầm mãnh liệt, nguy cơ khắp nơi!
Thời điểm này làm quan đúng là một chuyện vô cùng nguy hiểm!
Lại còn muốn làm tham quan nữa... Đây là ngại hắn chết chưa đủ nhanh sao?
Một khắc này, Lâm Bắc Phàm đã nghĩ đến việc đem con bỏ chợ, tìm một chỗ không người sống tự do tự tại!
Trời đất bao lao, mạng của lão tử là lớn nhất!
“Lâm ái khanh, bây giờ trãm có một nhiệm vụ giao cho ngươi!”
Trong lúc hắn đang hoảng sợ thì bên tai vang lên một giọng nói.
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, giọng nói này tới từ nữ đế ngồi trên long ỷ trên cao — Võ Thanh Mi.
Nàng có một gương mặt tuyệt mỹ tỉnh xảo, làn da trắng nõn, mái tóc đen óng vấn lên thật cao, tuy rằng mặc hoàng bào khá rộng nhưng vẫn không có cách nào che lấp được dáng người duyên dáng và thướt tha của nàng.
Nàng ngồi trên long ỷ trên cao, nhìn xuống phía dưới, cả người thoạt nhìn uy nghiêm khí phách, nghiêm nghị không thể xâm phạm!
Lâm Bắc Phàm không dám nhìn nhiều, mà chỉ liếc mắt cái rồi cúi đầu ngay, vì hẳn nghe nói nữ đế này vừa lẩm cẩm vừa vui buồn thất thường, rất thích giết người.
Nếu như bất cẩn chọc giận đối phương vậy sẽ bay đầu mất!
“Xin hoàng thượng cứ phân phó, thần quyết đầu rơi máu chảy để báo hoàng ân!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, mở miệng nói lời khiến đối phương vui vẻ.
Hoàng quyền tối cao!
Trước khi có thực lực chống lại hoàng quyền vẫn nên cúp đuôi làm người đi!”
“Tốt!” Nữ đế vỗ tay, cười to: “Đây mới là rường cột của Đại Võ hoàng triều ta! Chuyện này vô cùng đơn giản, trước đây Hộ bộ Thị lang quyền tả tướng nhận hối lộ trái pháp luật, tội không thể tha, đã bị bät nhốt vào đại lao! Vì vậy, trấm lệnh cho ngươi đi xét nhà hắn ta, lục soát ra toàn bộ món lợi bất hợp pháp của hẳn ta về sung quốc khố, không được có sai sót!”
Lâm Bắc Phàm vừa nghe được trước mắt đã tối đen!
Lần này thật sự sắp xong đời rồi!
Đừng thấy nhiệm vụ này đơn giản, nhưng trong này lại liên quan đến trận chiến giữa hoàng đế và một phe phái khác!
Nếu thật sự xét nhà đối phương vậy chắc chăn sẽ đắc tội với một phe khác, sau này con đường làm quan cũng khó lắm!
Còn nếu mắt nhắm mắt mở, vậy không phải tội khi quân thì chính là không làm tròn trách nhiệm, nhất định sẽ đắc tội với nữ đế. Con đường quan trường cũng không dễ đi, thậm chí còn bay đầu!
Nữ đế đang ép hẳn chọn lập trường sao?
Hắn có thể làm thế nào?
Hắn rất tuyệt vọng!
Đây là dấu hiệu muốn ép hắn chết mà!
“Tạ chủ long ân!' Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Hản ngẩng đầu lên, phát hiện ra ánh mắt của vài viên quan nhìn mình mang theo ý tứ khó hiểu. Trong lòng hắn cười khổ, lần này sắp xong rồi!
Hệ thống ép hắn!
Nữ đế ép hắn!
Các quan lại ép hắn!
Tất cả đều đang ép hẳn!
Thật đẳng lòng mà! Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm nhận thánh chỉ đi xét nhà.
Xét nhà rất đơn giản, chính là dẫn một đám lính trực tiếp vơ vét hết những thứ đáng giá trong nhà đối phương, sau đó chuyển vào quốc khố.
Chưa đến một ngày công việc xét nhà đã kết thúc.
Một viên quan nhỏ cầm một quyển sổ tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói một cách cung kính: “Lâm đại nhân, toàn bộ của cải đã được kiểm kê xong xuôi, đều ở trong này hết, tổng giá trị khoảng hai trăm hai mươi vạn lượng! Mời ngài xem qual”
Lâm Bắc Phàm tùy tiện lật sổ sách, lại liếc mắt nhìn vàng bạc châu báu rực rỡ đủ loại bị kiểm tra và tịch thu xung quanh, lắc đầu cảm thán: “Vị đại nhân này tham hay thật!”
Phải biết rằng, thu nhập tài chính một năm của Đại Võ hoàng triều chẳng qua chỉ vừa mới đột phá mốc trăm triệu!
Đối phương chỉ là một viên quan tam phẩm, bổng lộc một năm khoảng sáu nghìn lượng. Nhậm chức chưa đến ba mươi năm, tổng tài sản chắc hẳn phải chưa đến mười tám vạn lượng mới đúng.
Kết quả lại vét được tài bảo trị giá đến hai trăm hai mươi vạn lượng bên trong nhà hắn ta, từ đây có thể thấy đối phương tham ô giỏi cỡ nào!
Nhìn châu báu rực rỡ chói mắt xung quanh, Lâm Bắc Phàm nhớ đến hệ thống, ánh mắt chợt lóe lên.
Liệu mình có thể...
Lúc này, viên quan nhỏ cầm sổ sách kia kéo Lâm Bắc Phàm đến một góc không người, nhỏ giọng cười khà khà: “Lâm đại nhân, có phải động lòng rồi không hả? Không giấu gì ngài, vừa rồi lúc lão hủ kiểm kê cũng động lòng không chịu được! Thật ra nghĩ lại thì đây cũng là chuyện thường tình của con người thôi mài”
Lâm Bắc Phàm nhíu mày: “Triệu đại nhân, ngươi có ý gì?”
“Ý của hạ quan là chỉ cần ngài gật đầu, hạ quan có thể lén xóa số dư đi, hai mươi vạn lượng này chúng ta chia nhau, ngươi sáu ta ba, một phần còn lại cho những người có mặt ở đây, cái này cũng tính là chúng ta vất vả kiếm được! Lâm đại nhân không cần lo, mấy thứ này đều là chuyện thường ở quan trường ấy mà, người bên trên đều sẽ nhảm một mắt mở một mắt!” Viên quan nhỏ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Lâm Bắc Phàm tức run cả người, lớn tiếng quở trách: “Triệu đại nhân, không ngờ ngươi lại là người như vậy! Có câu ăn bổng lộc của vua thì phải vì vua phân ưu! Ngươi nhận bổng lộc của triều đình, hưởng ơn thánh chủ, không muốn cố gắng tiến lên cũng thôi đi, kết quả lại còn muốn tham ô tiền của quốc khố! Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với bệ hạ? Có lỗi với lê con dân trăm họ? Gó lỗi với lương tâm, trời đất sao?”
Liên tiếp hỏi ba câu giống như đạo lý đúng đản, tuyên truyền giác ngộ!
Viên quan nhỏ mang vẻ mặt hổ thẹn: “Đúng đúng đúng, đại nhân dạy chí phải, hạ nhân cũng không dám nữa!”