Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 48: Nữ đế ngang ngược quá, lại ban thưởng tiếp!




Vậy là ngày hôm sau, tại điện Kim Loan.
“Lâm ái khanh đâu rồi?”
“Thần đây ạ!”
“Ban thưởng cho ái khanh một xe Tử Kim Tường Vân và mười xếp lụa thượng hạng!”
Lâm Bắc Phàm ngỡ ngàng.
Mới sáng sớm, người còn chưa tỉnh ngủ mà đã thưởng cả xe rồi?
Còn cả mười xếp lụa thượng hạng nữa?
Thực sự quá bất ngờ, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lí gì hết!
Các quan cũng được một phen hoang mang!
Mới sáng sớm tinh mơ, Lâm Bắc Phàm còn chưa làm gì mà đã được thưởng một cái xe?
Ngoài ra còn được thêm mười xếp lụa thượng hạng nữa?
Nữ đế đang đùa gì vậy?
Dù người có ân sủng Lâm Bắc Phàm thì cũng phải để ý đến luật cơ bản chứ?
Lâm Bắc Phàm không lập công gì mà vẫn thưởng cho hắn nhiều đồ tốt như vậy, chẳng lẽ nữ đế không sợ các quan sẽ bất mãn trong lòng sao?
Lâm Bắc Phàm đang định lên tiếng thì nữ đế đã nghiêm túc bảo: “Lâm ái khanh không được từ chối, bằng không trẫm sẽ trị tội ngươi!”
Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn!
Đậu má!
Sao nữ đế ngang ngược quá vậy!
Ban thưởng cho ta lại còn không cho ta từ chối, nữ đế không thể tôn trọng nhân quyền của ta một chút được à?
Song tiếc rằng đây là xã hội phong kiến, quyền hành của vua là cao nhất!
Vậy nên Lâm Bắc Phàm chỉ đành nuốt nước mắt mà nói: “Tạ chủ long ân!”
“Ừm!” Nữ đế gật đầu đầy thỏa mãn, đoạn nàng lại liếc nhìn các quan đang chuẩn bị lên tiếng, nói: “Bắt đầu tảo triều thôi, có chuyện gì thì khởi tấu, không có thì bãi triều!”
Cứ như vậy, nữ đế tiền trảm hậu tấu và ép Lâm Bắc Phàm nhận xe.
Hôm nay không có chuyện gì lớn nên buổi triều sớm đã nhanh chóng kết thúc.
Lâm Bắc Phàm và các quan cùng nhau ra khỏi hoàng cung, hắn đang chuẩn bị lên ngựa để về Quốc Tử Giám làm việc thì đúng lúc ấy có một phu xe dắt một chiếc xe ngựa đi tới, nói với Lâm Bắc Phàm bằng giọng điệu vô cùng cung kính: “Lâm đại nhân, đây là xe Tử Kim Tường Vân mà bệ hạ ban thưởng! Còn cả mười xếp lụa thượng hạng nữa, hiện giờ đồ đã được đưa đến phủ của Lâm đại nhân rồi ạ!”
“Đây là xe mà bệ hạ thưởng cho ta?” Lâm Bắc Phàm liếc nhìn chiếc xe ngựa sang trọng trước mắt mà ngẩn người.
Xe ngựa này phải cao hơn hai mét, được đóng bằng gỗ tử đàn, nhìn tổng thể thì khá là lớn, trông như một căn nhà nhỏ di động. Cửa xe, lan can xe đều được chạm khắc, mài giũa vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, liếc mắt cái là biết xe được đóng bởi một nghệ nhân nổi tiếng.
Trên đỉnh xe có treo lụa Tử Kim Tường Vân, vô cùng tôn quý và nho nhã.
Còn con ngựa kéo xe cũng ghê gớm không kém, đó là hai con ngựa Đại Uyên cao lớn và dũng mãnh.
Phải biết rằng ngựa Đại Uyên chẳng khác gì so với Rolls Royce trong xã hội hiện đại cả.
Hai con ngựa Đại Uyên này chính là hai chiếc Rolls Royce. Cộng thêm chiếc xe ngựa xa xỉ đằng sau hai con ngựa nữa đúng chuẩn máy bay chi3n đấu bên trong Rolls Royce.
“Thứ này thực sự là xe mà bệ hạ ban thưởng cho ta ư?” Lâm Bắc Phàm hỏi lại.
Người chăn ngựa gật đầu một cách cung kính, đoạn cười, bảo: “Đúng vậy ạ, tiểu nhân sao dám lấy chuyện này để đùa với đại nhân chứ?”
Lâm Bắc Phàm hoàn toàn chắc chắn rằng đây chính là xe mà nữ đế đã tặng cho hắn.
Nữ đế vẫn ngang ngược như vậy!
Hắn liếc nhìn xe ngựa và cả kiệu của các quan viên bên cạnh.
Chỗ xe ngựa và kiệu đó trông cũng sang trọng, song hiện giờ nếu so sánh với xe Kim Tử Tường Vân của Lâm Bắc Phàm thì chúng trở nên cực kì mộc mạc, đẳng cấp thấp hơn rất nhiều.
Các quan viên xung quanh ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt!
Phải biết rằng tại đây, không một ai có chức quan và thân phận thấp hơn Lâm Bắc Phàm cả!
Thế nhưng xe mà họ đi lại chẳng bì nổi với xe của hắn!
Xe ngựa là gì chứ?
Xe ngựa không những là một phương tiện giao thông mà còn lại biểu tượng cho thân phận nữa!
Những kẻ làm quan lớn nắm giữ chính quyền hoàng triều như bọn họ mà lại chẳng bằng một tên quan lục phẩm tép riu kia!
Trong lòng bọn họ chua xót lắm, nữ đế thực sự quá sủng ái tên khốn này!
Tuy nhiên, trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Lâm Bắc Phàm lại thở dài một hơi đầy ưu sầu.
Một vị quan viên không kìm lòng được mà hỏi hắn: “Lâm đại nhân này, ngươi thở dài gì thế?”
Lâm Bắc Phàm đáp: “Ta thở dài là bởi ta thấy cuộc đời mình vô vọng quá!”
“Cuộc đời vô vọng á?” Mọi người thi nhau liếc nhìn hắn.
“Ngươi xem, mặc dù ta chỉ là một tên quan lục phẩm nho nhỏ nhưng lại được ở nhà cao cửa rộng, được ăn đồ ăn của Ngự thiện phòng, được uống Bách Hoa Nhưỡng của cung đình, được mặt lụa thượng hạng, ra ngoài lại được ngồi xe ngựa Tử Kim Tường Vân xa hoa, rồi cả bạc tiêu mãi chẳng hết nữa…”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, đôi mắt hắn đầy vẻ tha thiết, hắn bảo: “Các vị đại nhân, các vị nói coi, cuộc đời ta còn gì để mà xông pha nữa?”
Các vị đại thần đồng loạt sầm mặt lại!
Thằng cha này ra vẻ khiêm tốn để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ chứ gì?
Bọn họ không muốn nhìn thấy hắn nữa, tất cả bèn tức tối rời đi!
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm ngồi lên chiếc Rolls Royce thuộc về hắn đi tới Quốc Tử Giám.
Trên đường đi, hắn hay tin từ phu xe rằng hắn ta cũng là người mà nữ đế sắp xếp cho hắn, phụ trách giúp hắn dắt ngựa và chạy xe.
Tiền công cho phu xe và các loại tiền như tiền bảo dưỡng xe, tiền mua đồ ăn đồ uống cho ngựa toàn bộ đều do phủ Nội vụ chi trả, không cần Lâm Bắc Phàm phải chi một đồng nào hết.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi.
Hắn không hiểu tại sao nữ đế lại tốt với hắn như vậy?
Hình như hắn và nữ đế còn chưa quen biết được bao lâu, ngày thường cũng chẳng giao lưu gì nhiều, mà bản thân hắn cũng đâu lập được công lao to lớn gì…
Việc ăn mặc, việc ở, việc đi lại, việc gì nữ đế cũng lo cho hắn, đã thế còn sắp xếp toàn là những thứ cao cấp nhất!
Lâm Bắc Phàm sờ mặt của mình, đừng bảo nữ đế nhìn trúng nhan sắc của hắn, định bao nuôi hắn đấy nhé?
Nhưng sao nữ đế phải phiền phức như vậy?
Nữ đế chỉ cần hạ chỉ triệu mình vào cung thị tẩm, mình không nghe cũng phải nghe thôi!
Thật đúng làm người ta khó hiểu mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.