Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 863: Ngươi đang lừa chúng ta có phải không?




“Nếu các vị đều đồng ý với ý kiến của bản vương rằng người vì nước vì dân mới là đại hiệp thì các ngươi tự nhìn lại mình xem, hiện giờ tại sao các ngươi lại làm những chuyện đi ngược lại với hai chữ đại hiệp ấy? Tại sao các ngươi lại ngăn cản đại quân liên minh của chúng ta?” Lâm Bắc Phàm nói.
“Việc gì đi ngược lại với đại hiệp cơ? Giờ chúng ta đang bảo vệ nước nhà, đang làm những việc chính nghĩa đó thôi!”
“Chính ngươi đã nói người vì nước vì dân mới được coi là đại hiệp, hiện giờ chúng ta đang làm những chuyện mình nên làm, chẳng phải sao?”
“Ngăn chặn ngoại địch thì mới bảo vệ được đất nước, bảo vệ được người dân nước mình chứ!”
Đám người giang hồ kia thi nhau phản bác.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Các ngươi đang bảo vệ đất nước ư? Các ngươi đang nối giáo cho giặc thì có! Bản quan hỏi các ngươi, nước là gì, nhà là gì, dân là gì?”
“Chuyện này…” Bọn họ nhất thời không thế trả lời được câu hỏi này.
“Để bản quan hỏi theo một cách khác vậy!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Là nước có trước rồi mới có nhà và có dân hay có dân trước rồi mới có nhà, có nước?”
“Chắc là phải có nước trước nhỉ?” Có người nói với giọng bé ti tí.
Lâm Bắc Phàm lớn giọng hỏi: “Nếu nước đã có trước vậy thì nhân dân ở đâu mà ra?”
“Chuyện này…” Hắn ta không thế trả lời được.
Những người khác cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Thế nên phải có dân trước, dân tạo nên nhà rồi nhà mới tạo nên nước! Chỉ cần mọi người đều công nhận quốc gia này từ tận đáy lòng, công nhận tập thể mà mình đang ở trong thì mới có thể hình thành quan niệm nhà nước! Bằng không không có sự ủng hộ của nhân dân thì nhà của các ngươi không thể gọi là nhà, mà nước cũng không thể gọi là nước được!”
Mọi người gật đầu: “Nói cũng phải!”
“Nhưng mà hiện giờ thì sao, Đại Hạ còn là một quốc gia với đúng nghĩa của nó ư? Các ngươi nhìn Đại Hạ mà xem, tình thế loạn lạc, dân chúng lầm than, sống chẳng bằng chết! Nếu như dân chúng đều công nhận đất nước này, đều bảo vệ đất nước này thì làm gì có chuyện bọn họ sẽ phất cờ khởi nghĩa?”
“Chuyện này.”
“Vậy nên các ngươi đang bảo vệ nhà nào, bảo vệ nước nào đây? Đến dân chúng còn chẳng sống nối thì cái nhà đó còn được coi là nhà khống, nước đó còn là nước hay không?”
Những người trong giang hồ lại được phen á khấu.
“Bản vương lại hỏi các ngươi, rốt cuộc là quốc gia quan trọng hay dân chúng quan trọng?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi. “Đương nhiên là dân chúng quan trọng rồi!” Có người lập tức trả lời.
“Nếu đã biết dân chúng quan trọng thì sao các ngươi còn chưa chịu tỉnh ngộ ra hả?”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn giọng nói: “Các ngươi còn phản kháng thêm một ngày là những người dân sau lưng các ngươi phải chịu khố thêm một ngày! Các ngươi phản kháng càng lâu thì người dân sau lưng các ngươi càng khố nhiều hơn!”
“Chẳng lẽ đây chính là những gì các ngươi mong muốn sao?”
“Các ngươi muốn trơ mắt nhìn những người dân sau lưng mình chịu khổ mà chết sao?”
“Các ngươi không đang nối giáo cho giặc thì đang làm gì?”
Hai ba câu chất vấn liên tiếp vang lên!
Đám người giang hồ nghe rồi suy nghĩ kĩ càng, bọn họ phát hiện đúng thật là như vậy.
Hiện giờ bọn họ ở tiền tuyến chổng phá kẻ địch, thế nhưng người dân đất nước họ vẫn phải chịu khố cực, lưu lạc mất mát, lầm than vô cùng.
Có người còn không thể không phất cờ khởi nghĩa vì mong muốn được sống tiếp.
Bọn họ kháng cự với kẻ địch thêm một ngày là những người dân sau lưng bọn họ phải chịu khố thêm một ngày.
Càng kháng cự thì dân chúng càng phải khổ cực trong thời gian dài hơn.
Có người không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi rằng chẳng lẽ những gì bọn họ đang làm là sai hay sao?
“Mọi người đừng nghe Lâm Bắc Phàm nói lung tung, hắn ta đang giảo hoạt đấy!”
Một giọng nói the thé truyền đến: “Đúng là chúng ta ở tiền tuyến ngăn chặn địch, còn dân chúng vẫn phải chịu khổ! Thế nhưng nếu như chúng ta để quân liên minh tiến vào thì những người dân sau lưng chúng ta có được sống những ngày thái bình không?”
“Phải biết rằng bọn họ đang là những kẻ xâm lược đấy! Có kẻ xâm lược nào lại thiện đãi dân chúng của nước mình đi xâm lược không? Tới khi
ấy dân chúng sau lưng chúng ta chắc chấn sẽ càng khổ hơn! Vậy nên mọi người bắt buộc phải kiên trì, đừng bị hắn dụ!” Mọi người nghe vậy bèn thấy có lí vô cùng, trái tim bọn họ kiên định hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm cười khấy: “Gì mà kẻ xâm lược chứ? Sao nói khó nghe quá vậy! Các ngươi có biết từ đợt thảm họa băng tuyết đến nay có bao nhiêu người dân Đại Hạ đã chạy tới Đại Võ ta đế kiếm sống không?”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ai trông cũng mông lung vô cùng, bọn họ đều không thế trả lời được câu hỏi này.
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “ít nhất là một trăm vạn người!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Một trăm vạn người! Sao mà nhiều thế?”
“Sao có thể có nhiều người đến như vậy?”
“Nqươi đanq lừa chúnq ta đúnq khônq?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.