Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 54:




"Chi Ưu, em muốn ăn gì?" Âu Minh Triết tay cầm quyển thực đơn, mắt nhìn qua cô.
"Gì cũng được ạ" Chi Ưu ngại ngùng "Em dễ lắm!"
"Mang hết món ngon lên đi!" Trường An hào phóng phẩy tay, anh khoanh tay đặt ra sau gáy rồi dựa vào lưng ghế "Càng nhiều càng tốt!!"
Thẩm Trường An cười cợt, để anh xem tiểu cứng đầu có nhịn được mà giữ hình tượng tham ăn của mình trước mặt Minh Triết không.
Thật mong chờ~
Lúc món ăn lần lượt được mang ra, Thẩm Chi Ưu há hốc mồm, cô liền tục len lén lau nước miếng đi. CMN! Mấy món ăn ngon này không phải là đang muốn giết cô ấy chứ?
Nhìn ngon thì không nói, mùi của chúng tỏa ra khiến Chi Ưu nhịn không được liền nuốt nước miếng.
Âu Minh Triết thấy thế thì cười mỉm, anh gắp một miếng thịt xào để vào bát cô "Ăn đi này!"
Chi Ưu hận không thể trực tiếp bốc tay bỏ vào miệng, cô hiện giờ cần giữ hình tượng của bản thân nên đành phải thể hiện một cách thục nữ.
Thẩm Chi Ưu lịch sự gắp đồ ăn lên ăn. Bên kia Thẩm Trường An thầm cảm thán trong lòng.
Tốt lắm! Tiểu cứng đầu!
Đống đồ ăn này mà cũng bị đánh bại bởi tên Minh Triết kia thì quả thực tên đó lợi hại rồi!!
Chi Ưu luôn để ý đến Minh Triết, anh từ tốn, không gây ra tiếng động lạch cạch nào khi ăn. Dáng vẻ đang ăn của Minh Triết khiến Chi Ưu chỉ muốn nuốt luôn anh.
Hức, thực sự tên này còn hấp dẫn hơn đồ ăn nữa a~~
Thẩm Trường An thấy Chi Ưu liên tục nhìn Minh Triết thì bật cười, trước khi Âu Minh Triết kịp nhận biết được chuyện gì thì Trường An đã đạp vào chân Chi Ưu một phát làm cô choàng tỉnh.
"Có chuyện gì sao?" Âu Minh Triết hỏi.
"K...không có ạ!" Thẩm Chi Ưu bối rối đáp.
"Cạch!" Tiếng mở cửa vang lên, ba người trong phòng đều cùng nhìn về hướng này.
"Trường An, anh mau ăn đi rồi uống thuốc!" Vương Nhi bước vào phòng dưới ánh mắt ngạc nhiên của Chi Ưu và Minh Triết.
Hai cái con người này...có phải là không muốn hít thở nữa sao?
"Chào mọi người!!" Vương Nhi vẫy tay chào, sau đó nhìn qua phía cô, thầm nháy mắt.
Thẩm Chi Ưu cười nghệch "Em chào chị!".
AAAAA!!!!
Hai cái con người thích làm bóng đèn kia!!!!!!!
"Nào, Thẩm Chi Ưu, hãy cùng ngồi xuống nói chuyện như hai thằng đàn ông đi!" Thẩm Trường An vỗ vai, kiên định nói.
"Đàn ông cái đầu anh!!" Thẩm Chi Ưu đấm vào bụng Trường An, tức giận quát "Tại anh đấy! Tất cả là tại anh hết đấy!!! Anh hại em không thể cùng ăn với Minh Triết, đã vậy còn hại em không thể mời anh ấy đi uống sinh tố với em!! Lỗi tại anh! Tại anh hết đấy!!!"
"Em đã đi ăn với Minh Triết rồi còn gì?!" Thẩm Trường An hờn dỗi, anh nói thầm trong miệng.
Không may là Thẩm Chi Ưu nghe được, cô trừng mắt với anh "Anh chọn đi! Thích ăn đấm hay ăn đá?!"
"Còn lựa chọn nào khác không?!" Trường An giơ tay hỏi, khuôn mặt hào hứng nói.
"Còn trả treo?!" Thẩm Chi Ưu nhịn không nổi liền nhéo thật mạnh vào đầu ti Trường An khiến anh khóc thét "Đồ đái dầm, cho chừa, cho chừa!!!"
"Á á á á á á!!!!!!"
Sau khi hứng chịu cơn thịnh nộ từ em gái, anh liền lên cơn sốt.
Huhuhu!!
Không phải chứ??!!
Thẩm Chi Ưu!! Em thật tàn nhẫn!!
Chi Ưu mặc kệ Trường An có bị sốt cao hay không, cô một mực đuổi anh ra khỏi phòng cô. Cuối cùng vì sự năn nỉ không cần liêm sỉ của Trường An, anh nguyện nằm dưới đất giãy đành đạch như cá mắc cạn, mè nheo không chịu ra khỏi phòng.
Hết cách, cô đành cho cái tên này ở phòng lại phòng mình. Tên nào đó khi thấy được sự đồng ý của cô liền nhảy phắt lên giường, chỉ tay ra lệnh.
"Đến giờ uống thuốc rồi! Chi Ưu, em mau lấy thuốc cho anh!"
Thẩm Chi Ưu nhẫn nhịn tiến tới bàn lấy thuốc, công việc này cô được chị dâu của cô giao, nếu không chăm sóc tốt chỉ sợ hai người này lại lên cơn bày trò vào những kế hoạch trong tương lai của cô và Minh Triết.
"Bịch!" Chi Ưu vứt túi thuốc lên giường, cô liếc mắt cảnh cáo.
"Này, lấy cho anh nước nữa chứ?!" Thẩm Trường An cười đắc ý nói.
"Bỏ thuốc vào miệng là được!" Cô ngồi lên mép giường, lạnh mặt đáp.
"Không được!!" Thẩm Trường An như một đứa trẻ đòi một món đồ được treo trên gian hàng, làm nũng, giở trò đủ kiểu khiến Thẩm Chi Ưu chỉ còn cách bất lực xoa xoa mi tâm mà làm theo.
Tắt đèn, Thẩm Chi Ưu nhướng người về phía bên Trường An rồi bật công tắc của đèn ngủ lên. Cô và Trường An, mỗi người nằm một bên giường. Không ai nói chuyện với ai.
"Tiểu cứng đầu, anh thấy khó chịu quá, trong người luôn có cảm giác nóng!!" Thẩm Trường An khó chịu nói, anh kéo chăn đắp kín người.
Thẩm Chi Ưu tức giận ngồi bật dậy chửi rủa "Rốt cuộc anh là bị bệnh hay cố ý giả bệnh vậy?"
"Anh bị bệnh thật mà!!" Thanh âm ủy khuất vang lên qua lớp chăn.
Thẩm Chi Ưu nắm bàn tay lại thành nắm đấm rồi đấm xuống giường để hạ hỏa, cô tiến đến bên bàn, cầm lấy miếng hạ sốt dành cho người lớn rồi xé vỏ ra, hầm hầm bước đến bên giường Thẩm Trường An, mạnh tay kéo chăn ra khỏi mặt anh và...
"Bép!"
Miếng hạ sốt bị Chi Ưu một phát ném thẳng lên giữa trán Trường An, anh đưa tay lên xoa nhẹ lên chỗ đau vừa bị Chi Ưu ném, vừa uất hận nhìn cô đang nằm lên giường, chuẩn bị đắp chăn lên ngủ.
Hừ, có em gái thật phiền phức! Thẩm Chi Ưu, em thật vô tâm!!
**______________________**
**Hiiii!! Thêm một chương nữa để chúc mừng mọi người ngày 8.3 vui vẻ nha!!!**
**Ta xin gửi lời yêu thương đến tất cả mọi người ạ! Chúc mọi người mùng 8.3 happy nha!!!**
**Giờ thì...Love you all các bạn nữ!!😘😘**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.