Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 45: Trai thẳng ở thế giới Mary Sue 20




Edit: Bé Lá
Beta: Xanh
Lãnh Đan Thu ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, nhịp tim lặng lẽ đập nhanh hơn.
Đến cổng trường, Tô Cẩn Hồng hôn trán cô rồi đưa cặp sách: “Đi đi, buổi tối anh sẽ đến đón em, nhớ anh thì nhắn tin cho anh.”
Lãnh Đan Thu hôn lại anh, khiêu khích nói: “Vì sao không phải là anh nhớ em, anh nhắn tin cho em trước?”
Tô Cẩn Hồng nở nụ cười, việc nhỏ này cũng muốn so đo, đúng là một cô gái nhỏ. Nhưng cô càng làm như vậy, anh lại càng vui vẻ.
Anh nghe lời gật đầu, hưởng ứng theo: “Khi nào nhớ em anh sẽ nhắn tin ngay. Mau lên lớp đi.”
Lúc này Lãnh Đan Thu mới vừa lòng bước xuống xe, hoạt bát nháy mắt mấy cái với anh, không đợi cô xoay người, Tô Cẩn Hồng đã kéo lại.
“Có lẽ đến buổi chiều, sẽ có người mang đồ đến cho em.”
“Gì vậy?”
“Mấy hôm trước anh đến một cửa hàng đồ ngọc để đặt một miếng ngọc. Đến lúc đó em nhận lấy là được.”
Tô Cẩn Hồng cũng nháy mắt mấy cái, vẫy tay tạm biệt, cửa sổ xe dần dần kéo lên, xe chậm rãi rời đi.
Lãnh Đan Thu đứng tại chỗ vài giây, nhìn xe càng lúc càng xa, có chút thất thần.
Đây là cảm giác yêu đương sao? Tuyệt thật.
Cô cụp mắt, nếu có thể như vậy cả đời thì thật tốt.
Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, Lãnh Đan Thu hơi ngây người, vậy là bây giờ cô đã muốn ở bên anh cả đời rồi sao? Cô hơi hoảng hốt, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hiện giờ suôn sẻ, mai sau khó khăn.
Tô Cẩn Hồng nhanh chóng đến nhà họ Tô, quản gia hơi cúi đầu, ánh mắt hướng vào đại sảnh: “Cô Tôn đến.” Nói xong yên lặng đứng bên cạnh, không nhiều lời nữa.
Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ gật đầu với quản gia, chậm rãi đi qua, trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Tôn Kỳ đang ngồi tao nhã trong đại sảnh, nói chuyện vui vẻ với cha Tô.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Tô Cẩn Hồng lạnh lẽo.
Hai cha con coi như có chung suy nghĩ, anh còn chưa kịp nói với cha Tô về Lãnh Đan Thu, cha Tô lại chiếm được lợi thế trước, đưa Tôn Kỳ đến nhà.
Nghĩ lại cũng không phải chuyện gì quan trọng, chẳng qua cha Tô muốn tác hợp anh với Tôn Kỳ. Nghĩ vậy, Tô Cẩn Hồng vừa bước vào, chân lại bắt đầu lui lại.
Anh định lén rời khỏi trong khi cha Tô không chú ý, không ngờ cha Tô đã chú ý tới bộ dạng lén lút ở cửa của anh từ sớm, trợn mắt gọi: “Hồng! Con đứng ở đó làm gì?”
Tô Cẩn Hồng trong lòng đau khổ, nhưng ngại bày tỏ thái độ, làm mất mặt cha.
Anh ngoan ngoãn tới trước mặt cha Tô, cười nói: “Ba, không phải con đến rồi sao?”
Cha Tô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn anh một cái. Lại nhắc đến bộ dạng giống như nghe lời vừa rồi, nếu không phải gọi nó trở về, không chừng hiện tại lại chạy đi nơi nào rồi.
“Được rồi, con nói chuyện với Kỳ Kỳ một lát, mấy đứa trẻ mới có tiếng nói chung.” Cha Tô nói xong, hòa ái cười với Tôn Kỳ, “Kỳ Kỳ, chú để Hồng nói chuyện với cháu một lát, cháu muốn biết gì hoặc đi đâu chơi, cứ nói với nó. Nếu nó bắt nạt cháu thì nói với chú, để chú xử lý nó.”
Tôn Kỳ nở nụ cười dịu dàng, nhìn thoáng qua Tô Cẩn Hồng, trả lời: “Chú Tô nghĩ nhiều rồi. Cẩn Hồng đối xử với cháu rất tốt, mấy ngày nay bọn cháu đều trò chuyện ở trên mạng rất lâu.”
Tô Cẩn Hồng kinh ngạc nhìn Tôn Kỳ, sao cô gái này lại nói dối chứ?
Rõ ràng việc giao tiếp hàng ngày chỉ giới hạn trong ba bữa ăn. Anh luôn trả lời ngắn gọn nhất có thể, lịch sự lại không mập mờ. Nhưng anh chưa kịp phản bác, thấy cha Tô hài lòng gật đầu, đứng lên đi tới bên cạnh Tô Cẩn Hồng, nhỏ giọng nói: “Thằng nhãi thối, đối đãi với Kỳ Kỳ cho tốt.”
Tô Cẩn Hồng nghẹn họng: “Cha, công ty còn có việc, nào có thời gian chơi đùa với cô ấy.”
Cha Tô nghe lời này trừng mắt, cái gì mà chơi đùa? Chuyện lớn cả đời có thể gọi là chơi đùa sao? Đứa con bất hiếu này càng ngày càng không nghe lời.
“Bảo con tiếp đãi thì tiếp đãi, công ty không có chuyện của con, đừng có giả bộ với cha mày.” Cha Tô nói xong đi sang bên cạnh, dặn dò quản gia để ý Tô Cẩn Hồng, đừng để anh rời khỏi.
Quản gia khẽ cúi đầu, cung kính đáp lại “Dạ, thưa ngài.”
Tô Cẩn Hồng trong tầm mắt như có như không của quản gia, bất đắc dĩ ngồi vào sofa bên cạnh Tôn Kỳ.
Bị ánh nhìn chằm chằm của Tôn Kỳ, da đầu anh có chút tê dại.
Nhưng anh cũng không có ý định lãng phí thời gian với người phụ nữ khác, thẳng thắn nói: “Cô Tôn, cô không cần tốn thời gian với tôi, tôi đã có người trong lòng.”
Tôn Kỳ cười như không cười, chậm rãi nói: “Chú Tô đâu có nói như vậy.”
Tô Cẩn Hồng rất chân thành nói, “Đó là vì tôi chưa nói chuyện này với cha tôi, nhưng hai ngày nay tôi đã lên kế hoạch nói chuyện với ông ấy.”
Tôn Kỳ nhìn vẻ mặt chân thành của Tô Cẩn Hồng không giống như đang giả vờ, nghi ngờ hỏi: “Nhưng tại sao tôi lại nghe là anh đang độc thân?”
“Bởi vì bạn gái tôi không ở trong vòng luẩn quẩn này, cho nên có rất ít người biết, nhưng Hiên Minh, Triệu Định bọn họ hẳn đã biết.”
Tuy rằng Tôn Kỳ cảm thấy hứng thú với Tô Cẩn Hồng, nhưng sau khi biết anh đã có chủ, hứng thú này cũng dần tiêu tan. Dù sao Tôn Kỳ cô cũng là sinh ra từ danh gia vọng tộc, chuyện đập chậu cướp bông này cô bó tay chịu chết.
Huống hồ thứ mà có thể bị đoạt, thì có cái gì tốt chứ?
Nhưng cô vẫn có chút không cam lòng, “Cô ấy là người như thế nào?”
Tô Cẩn Hồng hơi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn bàn trà, từ từ nói: “Cô ấy là một cô gái rất tốt.”
Cô Tôn đợi vài giây, không còn gì nữa?
“Cô ấy làm việc gì cũng nghiêm túc, sử dụng hết khả năng, quả quyết không dong dài, đối với người khác thân thiết nhưng không yếu đuối, bình thường nhu thuận nhưng thực tế lại rất nghịch ngợm, thích nhìn tôi bị dồn đến chân tường, nhưng lại rất hiền lành, nấu cơm rất ngon…”
Tô Cẩn Hồng nghĩ lại từng chút mấy tháng này, trong mắt tràn ngập tình yêu say đắm.
Tôn Kỳ ngạc nhiên phát hiện khi anh nhắc đến bạn gái của mình, cả người đều dịu dàng, như muốn thể hiện nơi mềm mại nhất trong lòng. Tâm tư vừa mới đè xuống của cô lại có chút rục rịch, đáng tiếc… Đã là của người khác.
Tôn Kỳ miễn cưỡng bình ổn xao động trong lòng, có chút tiếc nuối vì sao không gặp Tô Cẩn Hồng sớm hơn.
Tô Cẩn Hồng nói xong, hai người yên lặng.
Tôn Kỳ không cam lòng hỏi: “Nếu tôi gặp anh sớm hơn cô ấy, kết quả sẽ khác đúng không?”
Tô Cẩn Hồng hơi kinh ngạc về vấn đề này, nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: “Xin lỗi, chắc là không.”
Anh tạm dừng một vài giây, nhớ lại, “Không phải là trúng tiếng sét ái tình. Nhưng lần đầu tôi gặp cô ấy, cảm thấy cô gái này khác biệt với những người khác. Cho nên, cho dù có tua ngược thời gian và bắt đầu lại, tôi vẫn sẽ yêu cô ấy. Bất kể thời gian, địa điểm, chỉ cần là cô ấy.”
Nếu lúc trước Tôn Kỳ còn nghi ngờ Tô Cẩn Hồng lấy lí do có bạn gái để lừa mình, thì bây giờ cô đã hoàn toàn tin. Thời điểm Tô Cẩn Hồng nhắc đến bạn gái, trong nháy mắt đôi mắt với không khí xung quanh trở nên dịu dàng, không lừa được người khác.
Lúc trước bắt đầu là do lòng hiếu thắng của cô, nhưng dần dần nó đã bị dập tắt mà thay vào đó là sự hấp dẫn từ chính bản than Tô Cẩn Hồng. Tiếc thay Tô Cẩn Hồng đã có bạn gái, ý nghĩ mờ ám bị ẩn đi.
“Chúng ta có thể làm bạn bè không?”
Tô Cẩn Hồng hơi sửng sốt, bày ra một nụ cười khiêm tốn: “Đương nhiên có thể. Được làm bạn với cô Tôn đây, là vinh hạnh của tôi.”
Tôn Kỳ nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới sự sắp xếp ngày hôm nay, nhắc nhở Tô Cẩn Hồng: “Đúng rồi, hôm nay bố mẹ tôi cũng tới, có lẽ cả ngày hôm nay anh không đi đâu được rồi.”
“Vậy sao, để tôi nói với bạn gái buổi tối không thể đón cô ấy được.” Tô Cẩn Hồng cau mày lấy điện thoại ra nhắn tin.
Tô Cẩn Hồng chần chừ một lúc, nhìn Tôn Kỳ bằng ánh mắt cầu xin: “Còn có, bên cha tôi cô có thể giúp tôi nói một chút được không?”
Anh cười khổ, “Tôi sợ ông ấy không tin những gì tôi nói.”
Tôn Kỳ gật đầu, sáng tỏ cười nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ giải thích với chú Tô chúng ta là chỉ là bạn tốt.”
Tuy rằng cô có chút tiếc nuối đoạn nhân duyên này, nhưng cô cũng có tính toán của riêng mình.
Nhìn Tô Cẩn Hồng đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, trở thành người yêu của anh là không có hy vọng. Tình huống trước mắt tốt nhất là trở thành bạn tốt của Tô Cẩn Hồng, nếu tình cảm của anh đổ vỡ, nói không chừng cô sẽ có cơ hội. Nếu tình cảm luôn luôn ổn định cũng không sao, là bạn tốt đôi khi cũng có cái lợi. Nếu đạt được quan hệ hợp tác với nhà họ Tô, thị trường của nhà họ Tôn một ngày nào đó sẽ mở rộng đến thành phố S, nhanh thôi!
Trên thế giới luôn có một nhóm người như vậy, bọn họ xem xét thời thế, ở trong thời gian ngắn chọn ra quyết định có lợi nhất. Tôn Kỳ, thuộc loại người này. Cho nên Tô Cẩn Hồng phát hiện thái độ cô có thể thay đổi nhanh như vậy, ngược lại có vài phần thưởng thức đối với cô.
Cô gái này không đơn giản. Tô Cẩn Hồng âm thầm cảm khái trong lòng.
Sau đó Tô Cẩn Hồng gặp được cha mẹ Tôn Kỳ, nghe cha Tô nói chuyện với bọn họ, Tô Cẩn Hồng hiểu rõ quan hệ hợp tác đã đạt được, quan hệ hai nhà Tô Tôn càng thêm thân thiết.
Trách không được cha Tô muốn tác hợp anh với Tôn Kỳ, hóa ra là muốn thân càng thêm thân.
Buổi chiều, ở đại học S, Lãnh Đan Thu nhận đồ xong, không thể chờ đợi được mở hộp, một mặt dây chuyền bằng ngọc trắng, lẳng lặng đặt trên miếng vải nhung.
Hoa văn trên ngọc cô không nhìn kỹ, sự chú ý đều bị thu hút bởi chữ “Hồng” ở mặt ngoài, lật ngược lại, là “Thu.”
Lãnh Đan Thu mím môi cười, nhìn vài giây rồi đeo lên cổ. Có chút lành lạnh trên ngực, nhưng cô không cảm thấy lạnh, ngược lại đó là sự ấm áp.
Vài bạn học bên cạnh chú ý đến, giọng điệu trêu chọc nổi lên, trong mắt Hoàng Lị Lị xẹt qua một tia u ám.
Thật đáng tiếc, con người có bao nhiêu hạnh phúc, thời điểm bất hạnh thống khổ còn nhiều hơn.
Kết thúc buổi học chung, đã là hơn chín giờ tối, Lãnh Đan Thu đeo cặp sách rời khỏi phòng học.
Bỗng nhiên phía sau có một tiếng gọi lớn: “Lãnh Đan Thu!”
Cô quay đầu lại phát hiện là Hoàng Lị Lị, nhịn không được nhíu mày, dừng bước, “Có chuyện gì?
Hoàng Lị Lị chỉ vào sân thể dục nói, “Chúng ta ra ngoài kia nói.”
Nhưng Lãnh Đan Thu thật sự không muốn tốn thời gian đấu võ mồm với cô ta, “Không cần, cô nói luôn tại đây đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.