Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn vùi đầu vào lòng Hàn Diệc Triết, cả người đều tản ra hơi thở bi thương, hai tay lúc đầu đặt ở hai bên người, chuyển sang nắm chặt quần áo của Hàn Diệc Triết, khiến người ta vừa cảm thấy đáng thương cũng vừa cực kỳ đáng yêu.
Hai tay đặt ở sau lưng Lê Tử Ngôn chậm rãi đổ mồ hôi, thân thể hơi nhút nhích, một luồng gió lạnh thổi qua khe hở giữa tay và lưng Lê Tử Ngôn, khiến hắn cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Bây giờ là đầu mùa đông, nhiệt độ không khí đã sớm chuyển lạnh, trên đường đều tản ra cảm giác hiu quạnh, Lê Tử Ngôn vừa mới vội vàng đi ra khỏi hậu trường, trên người chỉ mặc một bộ trang phục mỏng màu xanh, làm nổi bật dáng người mảnh khảnh của cậu, giờ phút này càng nhu nhược.
Hàn Diệc Triết vốn còn đang sững sờ, lúc này chỉ cảm thấy lo lắng cùng đau lòng, hắn cau mày cởi áo khoác bóng chày trên người mình, nhẹ nhàng khoác lên người Lê Tử Ngôn.
"Anh, trước tiên đi ăn chút gì đó đi, đã mệt mỏi cả buổi sáng rồi."
"Ừm."
Lê Tử Ngôn gật đầu, tiếng khóc nức nở rất nhỏ, vẫn cúi đầu như trước, nhìn bộ dạng ủy khuất này khiến trong lòng Hàn Diệc Triết đều chua xót.
Hắn duỗi tay ôm lấy bả vai Lê Tử Ngôn, nửa ôm trong lòng mình, hai người cùng nhau đi đến phòng ăn gần nhất.
"Anh, anh ngồi ở đây nghỉ ngơi đi."
"Ừm, em đi đi, không cần lo lắng cho anh."
Lê Tử Ngôn vẫn cúi đầu, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng, không biết là vì hành động vừa rồi của mình làm cho ngượng ngùng, hay là vì gió lạnh thổi.
Hàn Diệc Triết đặt đồ xuống, cầm điện thoại đi đến một cửa hàng trà sữa trong phòng ăn mua một ly ca cao nóng, tiếp tục đi lấy một ít đồ ăn nhẹ rồi quay về bên cạnh Lê Tử Ngôn.
"Anh uống một chút để làm ấm thân thể đi, bên ngoài quá lạnh, đừng để bị cảm."
"Cám ơn em, Diệc Triết."
"Giữa chúng ta mà còn cảm ơn cái gì."
Hai người lẳng lặng ngồi vào bàn, đều không nói gì, trên người Lê Tử Ngôn khoác áo bóng chày của Hàn Diệc Triết, dáng người hai người vốn có sự chênh lệch, hơn nữa Hàn Diệc Triết do thường xuyên luyện tập thể thao, cơ bắp trên người rất phát triển, khác với Lê Tử Ngôn vì vẻ đẹp khiêu vũ nên phải duy trì thân hình không quá cứng rắn, cường tráng.
Lê Tử Ngôn mặc áo khoác bóng chày rộng rãi, làm cho dáng người mảnh khảnh càng thêm nhỏ nhắn, khiến Hàn Diệc Triết không khỏi nghĩ đến cái ôm vừa rồi của hai người. Làm hắn nhớ tới Lê Tử Ngôn ở trong lòng mình giống như con mèo sữa đang chịu ủy khuất làm nũng với hắn.
"Anh, chuyện hôm nay..."
"Chuyện hôm nay đã qua rồi, dù sao anh cũng không thèm để ý, em cũng không cần so đo, sau khi trở về đừng cãi nhau với Hạo Hiên, dù sao cũng là bạn cùng phòng, còn phải ở chung một thời gian dài, không cần vì chuyện của anh mà sinh ra hiềm khích."
"Nhưng mà, anh, chuyện này là cậu ta không đúng, mọi người quen biết với nhau cũng sắp một học kì rồi, chẳng lẽ cậu ta còn không biết anh như thế nào sao? Những lời nói hôm nay, có câu nào để ý đến tình cảm giữa hai người không?"
Lê Tử Ngôn trầm mặc cắn môi không nói, nếu cậu tức giận như người khác, Hàn Diệc Triết sẽ cảm thấy không có gì, nhưng cậu cứ nghẹn ở trong lòng, cam chịu tất cả những đau khổ, càng khiến hắn đau lòng, khó chịu hơn.
"Thật ra, thật ra cũng không có gì...Có lẽ anh thật sự đã làm gì sai, tổn thương đến Tiểu Bạch, nên Tiểu Bạch hiểu lầm gì đó. Hơn nữa thanh giả tự thanh*, chỉ cần em có thể tin tưởng anh, cảm thấy anh không phải người tâm địa xấu xa là anh đã rất vui rồi."
*thanh giả tự thanh: là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình. Thì họ vẫn là những người trong sạch. Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình. Bản thân họ vẫn là một người xấu.
Trong mắt Lê Tử Ngôn dường như có nước mắt, nhưng không rơi xuống, chỉ là toàn bộ hốc mắt đều ngập nước:
"Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em là người rất tốt, đừng nghĩ anh bây giờ có rất nhiều bạn bè, danh tiếng, nhưng lần đầu mọi người thấy anh, cũng không thích anh lắm, bởi vì nhìn anh quá gầy yếu, như con ma ốm, hơn nữa khuôn mặt....khuôn mặt của anh không phù hợp với định nghĩa về con trai của mọi người, vì vậy không nhiều người thật lòng bày tỏ ý tốt với anh, nhưng em rất đặc biệt.......Anh không biết tại sao lại muốn nói chuyện này với em nữa, em cảm thấy anh thật phiền phải không?"
Trong giọng nói của Lê Tử Ngôn mơ hồ mang theo sự bất an, ánh mắt nhìn Hàn Diệc Triết đặc biệt bối rối, Hàn Diệc Triết chỉ cảm thấy đau lòng, hắn hung hăng lắc đầu, giọng điệu kiên định:
"Anh thật sự rất tốt, đừng vì vấn đề của người khác mà đi phủ nhận chính mình, không ai có thể quy định diện mạo của con trai phải như thế nào, cũng không có tư cách quy định. Anh là chính anh, là duy nhất trên thế giới, không ai có thể thay thế anh được, anh thực sự rất tốt."
Mắt Lê Tử Ngôn khẽ chớp, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, rơi vào tay Hàn Diệc Triết, nóng đến mức khiến đầu quả tim hắn run rẩy, sau đó bị đối phương nhào vào lòng lấp đầy.
Tuy bây giờ mức độ chấp nhận đồng tính của công chúng đã rất cao, nhưng người đồng tính ở nơi công cộng vẫn rất thu hút sự chú ý của người khác, hiện tại Hàn Diệc Triết cùng Lê Tử Ngôn ôm nhau, đã thu hút không ít người nhìn, nhưng Hàn Diệc Triết không có một tia phản cảm và bất mãn nào, chỉ lẳng lặng dung túng đối phương trút giận trong lòng mình.
Ăn xong hai người cùng nhau trở về ký túc xá, bởi vì vừa mới khóc, đôi mắt hoa đào của Lê Tử Ngôn đều sưng lên, chóp mũi còn hơi hồng vì lạnh, thoạt nhìn thật đáng thương.
"Anh, để em đưa anh về, em ở ký túc xá cùng anh."
"Em sắp phải thi rồi, không cần đi theo anh, lo chuẩn bị cho kỳ thi của em đi."
"Không sao, bài thi viết của em cũng không nhiều, em đã chuẩn bị xong hết rồi."
Lê Tử Ngôn vẫn lắc đầu:
"Tiểu Bạch chắc cũng đã trở về, em về nói chuyện với cậu ấy đi, đừng vì chuyện của anh mà cãi nhau."
"Em không phải..."
Hắn định giải thích mình không phải muốn trốn tránh gặp mặt với Bạch Hạo Hiên, chỉ đơn giản là lo lắng cho Lê Tử Ngôn. Nhưng nhìn bộ dáng kiên cường của Lê Tử Ngôn, hắn cũng biết đối phương là muốn tốt cho mình, trong lòng càng thêm mềm mại, chỉ có thể gật đầu.
Lê Tử Ngôn đứng ở cửa ký túc xá, nhìn bóng lưng Hàn Diệc Triết quay đi cho đến khi biến mất, cậu mới nhếch khóe môi.
"Cơ hội tốt như vậy mà ngài để cho hắn ta trở về? Ngài không sợ cậu bạn kia tái hợp lại với hắn ta sao?"
"Mi đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Tiểu Bạch Liên rồi, tính cách này của cậu ta được hình thành trong thời gian dài, không có khả năng nhanh chóng nhận thức được sai lầm của mình. Cho dù cậu ta có xin lỗi với Hàn Diệc Triết, cũng chỉ là cho có, còn lại là cố gắng biện minh cho mình, hoàn toàn không giải quyết được ngăn cách giữa hai người."
"Vậy ngài không lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì sao? Lỡ như Hàn Diệc Triết biết được tâm ý của cậu ta đối với hắn."
Lê Tử Ngôn khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo sự vui sướng cùng thỏa mãn:
"Tiểu Bạch Liên đến bây giờ cũng chưa nói tiếng nào. Một là sợ sau khi bày tỏ bị từ chối đến làm bạn cũng không được, hai người ở chung cũng ngượng ngùng. Hai là sợ rằng sau khi cậu ta thổ lộ, Hàn Diệc Triết đã thông suốt, đi kể cho ta nghe về chuyện này, từ đó thúc đẩy quan hệ giữa hai chúng ta. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, trái tim của Hàn Diệc Triết đều đứng về phía ta, mi không cần lo lắng."
"Lần đầu tiên tôi thấy ngài tự tin như vậy."
Lê Tử Ngôn không trả lời 007 nữa, cậu không tính là tự tin, cậu chỉ muốn cho đứa nhỏ kia một cơ hội mà thôi, Diệc Triết đối với cậu ta không có tình cảm nào khác, nhưng hắn thật sự coi Bạch Hạo Hiên làm bạn, nếu Bạch Hạo Hiên vẫn không nhận ra sai lầm trong suy nghĩ và cách làm của mình, vậy bọn họ sau này chỉ sợ bạn bè cũng không làm được.
Đứng ở dưới lầu một lát mới trở về phòng ngủ, nhìn nửa ly sữa cacao còn lại trong tay mình, còn ấm nóng, uống một ngụm, là một hương vị quen thuộc cùng ấm áp, cảm giác giống như được Hàn Diệc Triết ôm trọn, khiến cậu thả lỏng và mê mẩn.
_________
"Diệc Triết! Cậu đã về!"
Ngay khi khóa cửa ký túc xá phát ra âm thanh, Bạch Hạo Hiên đã vội vàng đứng lên khỏi ghế, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Bộ dáng như vậy rất dễ khơi dậy khát vọng muốn che chở trong lòng, mà trong lòng Hàn Diệc Triết một tia gợn sóng cũng không có, chỉ thấy điều này khiến hắn chán ghét.
"Diệc Triết, cậu còn đang giận tớ sao? Hôm nay tớ thật sự không phải cố ý, tớ chỉ là, tớ chỉ là không muốn giấc mơ của người khác tan vỡ, tớ..."
"Cho nên cậu muốn lấy nỗ lực của anh ấy đưa cho người ta, phải không?"
Giọng nói của Hàn Diệc Triết rất lạnh lùng, từ trước đến nay hắn đều nhiệt tình hoà đồng, chưa bao giờ lộ ra một mặt như vậy với người khác:
"Không phải chỉ có lần này, Bạch Hạo Hiên, công bằng mà nói, anh ấy đã đối tốt với cậu bao nhiêu lần, nhưng cậu lại nhiều lần nghi ngờ nhân phẩm của anh ấy, nếu anh ấy không đủ ưu tú, không thật sự giỏi, thì anh ấy xứng đáng nhận được như vậy sao?"
"Tớ..."
"Tôi mặc kệ cậu là cố ý hay vô tình, cũng mặc kệ mục đích cuối cùng của cậu là cái gì, sau này cậu cách xa anh ấy một chút, tôi mà biết cậu lại làm gì tổn thương đến anh ấy, đừng trách tôi không bận tâm đến cái gì gọi là tình cảm bạn cùng phòng."
"Làm sao cậu có thể nói như vậy với tớ, bởi vì học trưởng sao? Cậu đang giận tớ vì anh ta phải không?"
Hàn Diệc Triết hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Hiên:
"Cậu tưởng rằng ai cũng như cậu sao."
Hắn tránh bàn tay đang đặt trên người mình, vào phòng vệ sinh, hai người khác trong ký túc xá không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau, không dám phát ra tiếng động.