Xuyên Nhanh Công Lược: Nam Chủ Bệnh Kiều Đang Hắc Hoá

Chương 2: Tuyến đường xe buýt số 44 (2)




Hạ Lâm Âm lấy chiếc túi đen đeo trên người xuống, đổ ra xem có thứ gì dùng được không.
Son môi, chì kẻ mày, mascara, bông dặm phấn...
Mỹ phẩm chất thành đống ngổn ngang trên ghế, nhìn đống mỹ phẩm, Hạ Lâm Âm gần như tuyệt vọng.
Ngoài mỹ phẩm, Hạ Lâm Âm còn tìm thấy một chùm chìa khóa, một chiếc ví, một gói thuốc lá và bật lửa, với một chiếc điện thoại di động.
Trong bóp tiền có xấp tiền, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng, còn có ít tiền lẻ, Hạ Lâm Âm lấy chứng minh thư trong ví nhìn thoáng qua.
Giống như đúc chứng minh thư của bản thân cô.
Có lẽ... Đây là chứng minh thư của cô ở ngoài thế giới hiện thực.
Hạ Lâm Âm mở gương trang điểm, mặt phản chiếu trong gương được thoa một lớp phấn dày và tô son chói lọi, lớp trang điểm dày cộp lộng lẫy không gì sánh bằng.
Hoạ thật giống con quỷ, Hạ Lâm Âm 'bang' một cái đóng gương trang điểm lại, sau đó mở điện thoại.
“Chết tiệt!” Hạ Lâm Âm rủa thầm một tiếng, điện thoại hết pin tự động tắt máy. Kịch bản thấy trong phim kinh dị, ở thời khắc mấu chốt thì dây chuyền bị rơi và điện thoại di động không mất nguồn thì là không có tín hiệu.
Cô muốn dùng điện thoại để gọi cho mẹ, viện trưởng cô nhi viện, mặc dù sau khi bấm dãy số quen thuộc liệu mình có thể kết nối được hay không, nhưng cô muốn thử một lần.
Ôm một tia may mắn thử một lần.
Có lẽ cô không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
Hạ Lâm Âm lau mặt một phen, cô cảm thấy mình bây giờ có hơi bực bội, giống như sợ hãi sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cô.
Sau khi nhét tất cả mọi thứ trên ghế vào túi đen, Hạ Lâm Âm chỉ lấy ra một chiếc gương trang điểm, một chiếc bật lửa và ít tiền lẻ, cô chỉ có thể lấy những thứ này.
Gió lạnh thổi qua, giống như váng băng rơi trên người, quần áo Hạ Lâm Âm mỏng đến mức hàm răng run lên, dùng sức ôm chặt hai tay nhưng tầng da gà lại nổi lên không dứt.
Đứng dậy, Hạ Lâm Âm đi đến biển báo trạm dừng xe buýt bên cạnh, đương nhiên, trên biển báo trạm dừng không có xe buýt số 44.
Cô nán lại trước trạm xe buýt, vừa đi tới đi lui vừa xoa xoa cánh tay.
"Cộp cộp cộp–"
Tiếng giày cao gót giẫm lên đất vang lên rõ ràng trong đêm khuya tĩnh mịch.
“Tê—” Cô chưa từng đi giày cao gót như vậy bao giờ, Hạ Lâm Âm không cẩn thận đặt vẹo chân, cô nhăn mặt lại vì đau, ngồi xổm xuống xoa xoa mắt cá chân.
Cũng may là không có gì nghiêm trọng, lúc sau xoa xoa cũng không ảnh hưởng đến đi lại, Hạ Lâm Âm dứt khoát cởi giày cao gót ra, dùng chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo.
Đôi giày cao gót đỏ rực như hút no máu, gót giày mỏng cao gần mười phân, đúng là vũ khí giết người.
Hạ Lâm Âm nắm lấy đôi giày cao gót múa máy vài cái, nghĩ thầm, nếu cô lập tức nện xuống, đoán chừng có thể đem đầu người đập thành đống máu, đáng tiếc thứ mà cô phải đối mặt là quỷ.
Nhưng có thứ vũ khí như vậy trong tay còn hơn không, ít nhất lúc sợ hãi có thể đập nó vài cái như điên, mặc dù chả làm được cái mẹ gì.
Có thể đập nó như điên vài lần khi sợ hãi, mặc dù nó vô dụng.
"Bá bá--"
Nghe thấy âm thanh, Hạ Lâm Âm nhanh chóng quay đầu lại, một chiếc xe buýt đang từ từ chạy tới đây.
“Thình, thịch, thình, thịnh!” Trái tim kịch liệt nhảy lên, lồng ngực nặng nề đập mạnh, như trống trận.
Cảm giác ớn lạnh leo lên lưng Hạ Lâm Âm, hàn ý từ trong ra ngoài trái tim cô, lạnh hơn cả cơn gió đêm quanh mình.
Xe buýt đến gần, Hạ Lâm Âm ngơ ngác khi thấy tấm biển "Số 17" trên xe buýt.
Xe buýt không dừng, lúc lái xe rời khỏi Hạ Lâm Âm, gió thổi khiến mái tóc cô có hơi rối tung.
Hạ Lâm Âm thở phào nhẹ nhõm, tay chân nhũn ra như mất đi sức lực, cô đưa tay vén mớ tóc rối bù trên mặt ra sau đầu, ngước mắt lên, ngay lập tức đồng tử đột nhiên co rút lại.
Không biết từ khi nào trước mặt cô xuất hiện một chiếc xe buýt!
Trên kính chắn gió của xe buýt, dòng chữ "số 44" được viết bằng phông chữ màu đỏ như máu, liếc mắt qua đã làm người hoảng sợ.
"Lách cách" một tiếng, cửa xe buýt mở ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, thân Hạ Lâm Âm run lên.
Rốt cuộc chuyện gì đến cũng phải đến, Hạ Lâm Âm hít một hơi thật sâu, căng da đầu nhấc chân đi về phía cửa xe buýt.
Biết rõ đây là chuyến xe buýt quỷ, nhưng cô không thể không đi lên, Hạ Lâm Âm không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không lên xe, nhưng cô không dám đánh cược.
Trên hộp tiền xu dán một cái nhãn "2 nhân dân tệ", Hạ Lâm Âm ném hai nhân dân tệ vào trong hộp.
Tài xế xe buýt là một người đàn ông trung niên bình thường, ăn mặc bộ đồng phục màu xanh lam.
Mắt tài xế nhìn thẳng, không liếc mắt nhìn Hạ Lâm Âm một cái, lúc Hạ Lâm Âm đã lên xe liền bắt đầu khởi động xe buýt.
Cánh cửa "lách cách" một tiếng, đóng lại phía sau lưng Hạ Lâm Âm.
Hạ Lâm Âm nắm chặt giày cao gót trong tay, liếc nhìn quanh xe buýt.
Xe buýt vắng tanh, ngoại trừ cô và tài xế, còn có một người ngồi bên cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng.
Xét về dáng người và cách ăn mặc thì hẳn là nam thanh niên.
Người nọ mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, hai tay bắt chéo trước ngực và đầu cúi xuống, làm người không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn, có lẽ hắn đang ngủ.
Nhìn qua tài xế và người đàn ông này đều không giống quỷ, vậy… Quỷ ở đâu?
Liệu quỷ có phải ở đó...
Hạ Lâm Âm lấy hết can đảm thực hiện một hành động lớn mật, cô ngồi xổm xuống, nằm nửa người trên mặt đất, lần lượt nhìn xuống gầm ghế...
Không phát hiện được gì, cũng không có mặt quỷ dữ tợn nhăn nhó đột nhiên xuất hiện, Hạ Lâm Âm đứng vịnh ghế đứng lên, mới không đến nỗi làm cho mình ngã sấp trên mặt đất.
Trên trán cô chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn vô cùng.
Đột nhiên, người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm Âm, sau đó lại cúi đầu xuống.
Xe buýt dừng lại, một người phụ nữ trung niên mặc váy hoa, tóc xoăn mì gói bước lên xe, cô đi dép lào, khi đi ngang qua bên cạnh Hạ Lâm Âm liền nghi hoặc nhìn cô, như thể đang thắc mắc có chỗ trống sao không ngồi, mà lại giống như cục đá bất động ở nơi này.
Người phụ nữ trung niên tìm một chỗ ngồi phía trước ngồi xuống, cô nhìn lên nhìn xuống Hạ Lâm Âm, lúc nhìn thấy chiếc bật lửa trên tay Hạ Lâm Âm thì hỏi: "Có điếu thuốc nào không?"
“Sao?” Hạ Lâm Âm nhìn cô, sau đó gật đầu, "À, có."
Hạ Lâm Âm rút hộp thuốc lá trong túi đưa cho người phụ nữ trung niên, nhìn cô ta chằm chằm hỏi: "Cô biết đây là tuyến xe buýt số mấy không?"
Người phụ nữ trung niên cầm lấy hộp thuốc lá, cau mày liếc Hạ Lâm Âm, trong mắt truyền đến một tia thông báo "Cô không phải có bệnh đi? Hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy."
Nhưng nể mặt mũi Hạ Lâm Âm đưa điếu thuốc, người phụ nữ trung niên đáp: "Đường số 17."
“Thứ lỗi cho tôi hỏi, trễ thế này sao cô vẫn ở bên ngoài như vậy?” Hạ Lâm Âm thận trọng hỏi.
Xem chương mới nhất tại truyenhd.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.