Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!

Chương 13: Trùm Giải Trí Chưa Kết Hôn Đã Có Thai (13)




Edit: Mạt Trà
Beta: Manh
_____________
Bởi vì trước khi Dư Miểu đến, đoàn phim đang quay.
Lưu đạo diễn vừa nghe con gái nói đã tới rồi, ông vội vàng quay xong cảnh đang quay rồi tạm thời cho mọi người nghỉ ngơi.
Vì vậy, lúc này trong phòng chờ không còn một ai khác.
Vừa bước vào, Lưu Di liền đóng cửa phòng chờ lại, trực tiếp nhào vào đầu vai của ba, đôi mắt đỏ bừng.
Cô ta vẫn là một cô gái trẻ, làm sao có thể không sợ khi gặp loại chuyện này chứ.
Tuy là đã được người cứu giúp, nhưng bóng ma trong lòng không phải trong khoảng thời ngắn như vậy có thể biến mất.
Bí mật vừa rồi ở bên ngoài khó giữ nếu nhiều người biết, Lưu Di cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Bây giờ chỉ còn lại cô ta và ba cô ta trong phòng chờ, còn có ân nhân của cô ta là Dư Miểu, đứa bé được Dư Miểu ôm trong lòng thì cái gì cũng đều không hiểu. Còn mấy bảo tiêu thì canh giữ ngoài cửa không vào.
Nỗi tủi thân trong lòng Lưu Di không cần kìm nén được nữa mà bộc lộ ra ngoài.
Lưu đạo diễn kinh hãi biến sắc.
Ông vốn còn đang nghĩ về hành động vừa rồi của Liêu Vân Húc, nói gì đó cùng Dư Miểu để không liên lụy đến đoàn làm phim, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng này của con gái, ông nào còn tinh thần đi lau mông cho Liêu Vân Húc?
"Con gái, con bị làm sao vậy?" Lưu đạo diễn cũng luống cuống đến mức tay không biết nên để ở đâu, đường đường là một người đàn ông chân chính, mà lúc này đến cả chòm râu cũng đều bị ông làm loạn "Ai ức hiếp con, nói cho ba biết! Ba liền đi giúp con xả giận!!"
Người trong cái vòng này thật sự phức tạp, cái gì mà con ngoài giá thú, ngoại tình, những chuyện như thế này chưa bao giờ là thiếu.
Nhưng cũng không phải không có người giữ mình trong sạch.
Lưu đạo diễn chính là một trong số đó, sau khi kết hôn cùng vợ tình cảm vẫn luôn rất tốt, với đứa con gái này cũng là một mực yêu thương. Nguyên nhân chính là khi ông vẫn còn trẻ có một số nghệ sĩ vọng tưởng muốn đi lối tắt với ông và suýt khiến cho vợ ông hiểu lầm, nên Lưu đạo diễn đặc biệt chán ghét những nghệ sĩ có tác phong bất chính như thế.
Lúc này con gái yêu của ông đang khóc lóc đáng thương thế này, ông nào còn lo được những điều khác nữa.
Ngay cả sự hiện diện của Dư Miểu cũng không thể chuyển được sự chú ý của ông.
Trẻ con đều là như vậy, vừa đến trước mặt ba mẹ, hai điều ủy khuất cũng có thể biến thành mười, huống chi Lưu Di lại chịu đến mười hai vạn phần ủy khuất.
Vừa nghe thấy cha an ủi, nước mắt Lưu Di liền không giữ được mà bắt đầu tuôn rơi, thân thể run nhè nhẹ, khàn giọng thuật lại sự việc vừa xảy ra.
Sau khi kể xong cô ta còn nhấn mạnh: "May nhờ có Phùng tiểu... Phùng tổng....nếu không...."
Câu nói kế tiếp Lưu Di đã nói không được nữa, sắc mặt đều đã trắng vài phần, hiển nhiên còn có chút sợ hãi.
Sắc mặt Lưu đạo diễn càng tái xanh.
Tuy nói đoạn đường bên này tuy có chút hẻo lánh, nhưng đoàn làm phim lại có nhiều người, bên cạnh còn có cả cục cảnh sát.
Ông chẳng thể nào ngờ tới, ở khoảng cách gần đoàn làm phim như vậy, con gái suýt chút nữa đã rơi vào tay kẻ xấu.
Nếu đây chỉ là một sự tình cờ, thì ông sẽ làm những thứ cặn bã gặp sắc nổi lòng tham phải nếm thử quả đắng.
Còn nếu là người làm....
Trên trán Lưu đạo diễn nổi đầy gân xanh.
Ông không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong cái vòng này, từ khi ông nổi danh, đủ mọi loại thủ đoạn muốn cùng ông lôi kéo quan hệ, ông cũng không phải chưa thấy qua.
Điểm mẫn cảm của ông chính là vợ con.
Dù cho có thiết kế ông như thế nào thì cũng không sao cả, nhưng hiện tại thế nhưng còn duỗi cả móng vuốt đến trên người của con gái ông, chuyện này ông sẽ không để yên.
Lưu đạo diễn điều chỉnh hô hấp một chút, đặt tay lên lưng Lưu Di vỗ vỗ: "Yên tâm đi con gái, việc này giao cho ba xử lý. Hôm nay cha sẽ tìm người đi theo con, xem thử còn ai dám động thủ! Trước tiên là mấy tên khốn kia cha sẽ lập tức cho người đuổi theo tra, đợi khi bắt được rồi ba sẽ thay con xả giận. Ba nói lời là sẽ giữ lời!"
Sau khi nói xong, ông lại nói lời cảm ơn với Dư Miểu:"Phùng Tổng, thật cảm ơn cô. Ân tình này tính ra lão Lưu thiếu cô, về sau nếu như có việc cần cô cứ việc nói. Tôi nếu có một chút nhíu mày thì không phải là người!"
Dư Miểu bị bộ dáng này của ông làm cho suýt chút nữa cười ra tiếng, cô lộ ra một nụ cười có chút vi diệu:
"Nhìn thấy Lưu đạo diễn tức giận lớn đến như vậy, tôi nơi này cho ông một tin tức đi. Lúc đó tôi ở trên xe báo cảnh sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy người kia hiện tại đang đợi ở cục cảnh sát. Yên tâm, tôi nói là chặn đường cướp bóc, không nói đến cái gì khác. Còn lại, chắc Lưu đạo diễn biết nên làm như thế nào rồi đi??"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.