Edit: Lemon
Beta: Darn
Ôm cái bụng to làm việc nhà cũng không phải một loại trải nghiệm tốt đẹp.
Nhưng tới lúc Dư Miểu nằm ở trên giường, nhìn đến(cả) căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, còn cả quần áo ướt ngoài ban công tung bay theo gió, lại có một loại cảm giác thỏa mãn.
Tất cả mệt nhọc lo âu về nhiệm vụ khi vừa mới đến thế giới này đều tiêu tán.
Bây giờ cô một lần nữa lại sục sôi ý chí chiến đấu.
Không phải chỉ là đòi lại tài sản, sinh con thôi sao? Nói tóm lại chính là kiếm tiền a!
Mà nói đến kiếm tiền, Dư tổng cô chưa từng sợ ai!
Dư Miểu xoay người ngồi dậy, kiểm kê tài sản.
Ngoại trừ sổ tiết kiệm có mấy chục đồng, cô vừa rồi còn tìm được một ít tiền lẻ trong ngăn tủ, hiện tại cô có tổng cộng 111 đồng tiền mặt.
Nhưng cũng vì dọn dẹp lại phòng ở, mà cô tìm ra được vài thứ đáng giá.
Một cái đồng hồ và một cái lắc tay, đều là phiên bản số lượng có hạn.
Đồng hồ là quà sinh nhật 18 tuổi của Phùng Miểu, đây là món đồ mà ba mẹ cô ấy khi xảy ra chuyện vẫn cẩn thận che chở.
Lắc tay là lần đầu tiên Phùng Miểu trộm lén đi trung tâm thương mại với Liêu Vân Húc mua được.
Nhưng đây chỉ là Liêu Vân Húc nhìn giá cả tùy tay chọn ra, tiền vẫn là Phùng Miểu tự trả, cô gái ngốc này còn vui mừng mà coi như đây là quà Liêu Vân Húc tặng cho cô, cho đến lúc cùng đường rồi mà vẫn cẩn thận nâng niu nó, không muốn bán đi.
Còn mấy vật phẩm có giá trị khác, trong khoảng thời gian này đã bán sạch sẽ.
Nếu không chỉ bằng mấy trăm đồng Liêu Vân Húc ném cho cô, cũng sẽ không đủ để Phùng Miểu bình yên sống đến lúc thai nhi lớn hơn rồi mới chết ở phòng thuê.
Trên thực tế, nếu Phùng Miểu có thể có chút quyết đoán, dùng tiền bán đồ làm chút việc, cục diện cũng không đến mức như vậy.
Nhưng thế gian muôn hình vạn trạng, vốn dĩ phong cách giải quyết vấn đề của mỗi người không giống nhau. Không thể bởi vì thói quen của bản thân mà bắt người khác cũng phải mạnh mẽ.
Ít nhất, hoàn cảnh lớn lên và tính cách của Phùng Miểu đã quyết định kết cục của cô ấy.
Hiện tại, Dư Miểu nhìn sổ tiết kiệm cùng số tiền lẻ ít đến đáng thương trước mặt, lại nhìn nhìn những món đồ kia.
Chậc, cái này mà cũng phải do dự?
Đồng hồ thì giữ lại.
Nói thế nào thì cũng là di sản duy nhất cha mẹ người ta để lại, Dư Miểu không định động đến món đồ trân quý này.
Nhưng lắc tay?
Nếu đây là Liêu Vân Húc mua thì còn được, có chứng cứ ở đây, nói không chừng sau này lại có thể có tác dụng gì đó.
Nhưng trên biên lai là Phùng Miểu trả tiền, cố tình quá trình mua sắm lại có một chút liên quan với Liêu Vân Húc, giữ lại không phải làm người khó chịu sao?
Dư Miểu cũng không phải là Phùng Miểu, đối với tên cặn bã kia không có một chút cảm tình.
Không.
Nếu phải nói đến cảm tình, vậy cũng là muốn diệt trừ cho bõ ghét.
Vì thế, Dư Miểu không chút do dự mang theo tiền tiết kiệm, lại cầm lắc tay và biên lai, cũng không quay đầu lại mà ra cửa.
Chờ đến lúc cô trở lại phòng cho thuê, tiền trong sổ tiết kiệm đã thêm vài con số, trong tay cũng nhiều hơn một cái laptop không tồi, tiện thể còn kêu người ta giao đến tận cửakhông ít nguyên liệu nấu ăn.
Kiếm tiền nuôi thân hai tay đều phải làm, hai tay đều phải có sức!
Số tiền bán lắc tay đối với học sinh bình thường là không ít, trong khoảng thời gian ngắn ăn ăn uống uống đương nhiên không thành vấn đề.
Nếu thật sự chỉ ăn không ngồi rồi, thì có khác gì Phùng Miểu đâu chứ?
Dựa vào vốn liếng chơi thị trường chứng khoán, đó mới là cách làm việc của Dư Miểu.
Nếu chỉ có mấy chục tệ, Dư Miểu còn sẽ kiềm chế một chút, đầu tiên là tìm con đường kiếm tiền tích lũy dần dần.
Nhưng bây giờ đã có vốn ban đầu, dậm chân tại chỗ là điều không thể nào, đường đường là một đại tổng tài như cô, lấy tiền sinh tiền còn không làm được chắc?
Ngay trong hôm đó, cái tên Dư Miểu đã xuất hiện trên thị trường chứng khoán, bắt đầu từ phạm vi nhỏ mà theo nước dâng lên.
Trong cùng thời điểm đó, Liêu Vân Húc vừa mới chụp xong một đại ngôn quảng cáo, về tới biệt thự nhỏ của hắn.