Edit: Soli
Beta: Minh
__________________
Khi Liêu Vân Húc tiến tổ quay chụp, Dư Miểu vẫn bình tĩnh kiếm tiền ở nhà và nuôi con.
Như thể cô chưa bao giờ nói về việc giải quyết một người.
Ít nhất, Dương tiên sinh không thể nhìn thấy những gì cô muốn làm, chỉ biết rằng mình cần phải kiểm soát ngày càng nhiều tiền hơn, thậm chí đến mức cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Dư Miểu, bà chủ thực sự, dường như không quan tâm chút nào, thậm chí còn không lo lắng rằng hắn sẽ bỏ trốn với số tiền này, vì vậy cung cấp nguồn tài chính cuồn cuộn không ngừng.
Cảm thấy được Sếp hết lòng tin tưởng, Dương tiên sinh rất cao hứng, ý chí chiến đấu sục sôi muốn tỏa sáng mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp.
Vào lúc này, Dư Miểu cuối cùng cũng đợi được tin tức mà cô muốn.
Cô ôm con, dắt theo hai vệ sĩ rồi vô tư lái xe theo hướng của đoàn.
Thấy sắp đến đích, Dư Miểu đột nhiên cho tài xế rẽ vào một khúc cua, lái vào ngã ba bên cạnh.
Những người trong xe này đã ở cùng Dư Miêu một thời gian, biết rằng người này trước giờ luôn nói một không hai.
Người lái xe không hỏi nhiều, anh ta quay tay lái, lái xe theo hướng Dư Miểu chỉ.
Địa điểm quay của đoàn ban đầu nằm ở một khu đất rộng, dân cư thưa thớt, con đường ngã ba này lại càng hẻo lánh.
Cô thậm chí không nhìn thấy camera giám sát hai bên, chỉ có một ngọn đèn đường lờ mờ, vào ban ngày bị tắt.
Những bức tường cao chắn mất ánh sáng mặt trời, bầu không khí u ám đến mức có thể cảm nhận được khi chạy xe vào.
Dư Miêu trầm mặc không nói, xe cũng không dám dừng lại.
Tài xế bật đèn xe chạy về phía trước được một đoạn thì nghe tiếng phụ nữ kêu cứu.
Ngay sau đó, tiếng bước chân lộn xộn tiến tại gần.
Dư Miểu, người đã im lặng một lúc, cuối cùng yêu cầu tài xế dừng xe.
Bước chân phía trước ngày càng gần.
Đi đầu là một cô gái trẻ trạc tuổi đôi mươi, tóc ngắn và đeo kính gọng đen.
Chỉ là hình ảnh hiện tại của cô hơi xấu hổ, phần lớn áo sơ mi xuyên thấu đến cạp quần đã bị xé toạc ra, cúc áo trên cổ dường như bị giựt đứt, lộ ra một mảng áo lót.
Một khuôn mặt tái mét vì hoảng sợ, có chút trắng bệch.
Sau lưng cô, có một vài người đàn ông đang vẻ lưu manh, vừa nhìn liền biết không phải hạng tốt lành gì, vừa đuổi theo cô,vừa nói lời hạ lưu.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Khi người phụ nữ nhìn thấy một chiếc ô tô đi tới, hai mắt sáng lên, lo lắng chạy tới,nôn nóng vỗ vào cửa xe.
"Mở cửa," Dư Miêu gật đầu với tài xế, "Để cô ấy vào."
Khi người phụ nữ đứng ngoài xe nhìn thấy cửa xe mở ra, vẻ mặt càng vui mừng, nhanh chóng lên xe.
Nhìn thấy mấy tên vệ sĩ cường tráng ngồi trong xe, thân thể cô run lên. Nhưng khi nhìn thấy Dư Miểu Và đứa bé chớp mắt, cô lại thoải mái, nhanh chóng nở nụ cười cảm kích dành cho Dư Miểu: "Cảm ơn, cảm ơn cô gái nhỏ."
Mấy người bên ngoài xe nhìn con mồi chạy thoát, bọn họ nơi nào nguyện ý?
Trực tiếp cầm đồ trên tay chặn trước đầu xe và sau xe, thấy cửa không mở, hắn đứng ngoài quát: "Thức thời thì mau giao cho con đàn bà kia ra! Nếu không, bọn mày cũng đừng hòng chạy thoát."
Vừa nói vừa múa chiếc gậy trên tay đập mạnh vào chiếc xe, phát ra tiếng "rầm".
Người phụ nữ vừa mới thoát khỏi sự cố rùng mình, có chút sợ hãi nhìn đám người Dư Miểu.
Dư Miểu dường như đã hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp của những người này, thẳng thừng nói với tài xế: "Lái xe đi."
Tài xế nghe vậy thì do dự: "Phùng tổng, những người đó còn đứng ở trước xe, nếu..."
Nếu lái xe qua,còn không phải sẽ có mạng người sao?
Những người đó rõ ràng cũng nghĩ như vậy, liền đánh cược người trong xe không dám gây chuyện, không ai có ý muốn nhường đường.
Dư Miêu giễu cợt ngẩng đầu nhìn tài xế: "Có người tìm cái chết, đương nhiên là tôi sẽ nguyện ý thành toàn. Chỉ là một đám cặn bã, tôi thật ra rất muốn xem bọn họ rốt cuộc có là gần kia hay không?. Lái xe! Nếu như anh đâm chết, tôi sẽ bồi thường."
Người lái xe không dám làm trái ý cô, bị cô lạnh giọng hét lên, liền nhấn chân ga.
"Ồ!"
Chiếc xe một tiếng ù ù, lập tức liền lao về phía trước.