Diệp Nhược Nhược đẩy Lệnh Hồ Lan ra.
"Cô đúng là tâm thần, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!"
Lệnh Hồ Lan xòe ngửa tay ra.
"Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ vậy!"
Đội trưởng đội bảo vệ mau chóng xen vào giữa hai người, bảo vệ Diệp Nhược Nhược ở phía sau.
"Cô gái, mời cô về phòng bảo vệ với chúng tôi nói rõ toàn bộ sự việc!"
"Không đi!" Lệnh Hồ Lan quả quyết từ chối.
"Nếu vậy thôi chỉ có thể báo cảnh sát thôi!"
"Mau báo cảnh sát đi, tôi gọi điện giúp anh!"
Lệnh Hồ Lan nửa đùa nửa thật.
Đội trưởng đội bảo vệ lập tức không biết nói sao.
Cô gái này lẽ nào là cố tình làm lớn sự việc, tới đây để gây sự?
Diệp Nhược Nhược mau chóng nghĩ tới điều ngày.
Khi sắp đi lướt qua Lệnh Hồ Lan liền lạnh lùng nói: "Giang Mỹ Cảnh, cô hãy đợi đấy!"
Diệp Nhược Nhược chen ra khỏi đám đông đi vào trong thang máy, cô cần nhanh chóng thay một bộ lễ phục mới.
Lệnh Hồ Lan vội vàng bám theo sau Diệp Nhược Nhược.
Không được để lá bùa hộ mệnh này chạy mất.
Đội trưởng đội bảo vệ liền ngăn Lệnh Hồ Lan lại.
"Cô Giang, mời cô đi ra, chỗ chúng tôi không hoan nghênh cô!"
"Anh... chắc chắn chứ?"
Đội trưởng đội bảo vệ do dự trong giây lát nhưng sau đó vẫn kiên quyết nói: "Mời cô ra ngoài!"
"Được thôi!"
Lệnh Hồ Lan dứt khoát lấy ra một tấm danh thiếp.
Bên trên có ghi:
Văn Hóa Giang Hà.
Giám Đốc Sáng Tạo.
Giang Mỹ Cảnh.
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn rõ danh thiếp liền cảm thấy hoa mắt, cô gái này chắc chắn là cố tình.
Anh nghiêm mặt nói: "Vừa rồi là hiểu nhầm, xin lỗi, xin mời giám đốc Giang!"
Lệnh Hồ Lan cất danh thiếp đi, bước lên trước mấy bước rồi dừng lại.
"Tôi biết anh là người tốt, rất chính nghĩa. Có điều trên đời sự giả tạo có rất nhiều, ví dụ như cô Diệp vừa rồi, nếu như tôi nói rằng cô ta cướp bạn trai thanh mai trúc mã của tôi, anh có thấy rằng tôi làm vậy là quá đáng không?
Thẻ người tốt, chị đây cũng biết phát nhé!
Đội trưởng đội bảo vệ tốt bụng sắc mặt lập tức nghiêm nghị.
"Vừa rồi là tôi thất lễ, mời giám đốc Giang."
Lệnh Hồ Lan khẽ mỉm cười, bước về phía Diệp Nhược Nhược.
Cạm bẫy nhiều vô số, chắc chắn sẽ có một hố bẫy được anh.
Ví dụ như đằng trước chữ Giám Đốc Sáng Tạo còn có hai chữ trợ lý. Tôi có thể để anh nhìn thấy sao?
Không được!
Có bảo vệ rầu rĩ hỏi: "Sếp, cứ để cô ta đi như vậy sao?"
"Nếu không thì phải làm sao, cậu giữ cô ta lại?"
Đội trưởng đội bảo vệ mặt đen như đít nồi.
Văn Hóa Giang Hà cũng là khách hàng lớn của họ, hôm nay cũng họp tại đây, anh ta có thể đuổi giám đốc của người ta ra được không?
Không thể!
Vì thế...
Đám nhãi các chú vẫn chưa thông thạo nghiệp vụ, hôm nay ai họp cũng không biết, vậy thì còn làm bảo vệ cái nỗi gì chứ?
Diệp Nhược Nhược chân trước vừa bước vào thang máy, phía sau liền có một người chen vào cùng.
Diệp Nhược Nhược nhìn thấy Lệnh Hồ Lan đang thở dốc, mặt lạnh như tiền: Âm hồn bất tán.
"Hi!" Nữ chính đại nhân, chào cô!
Hai người giữ im lặng, thực sự không có gì để nói.
Thang máy sắp tới tầng 18.
Lệnh Hồ Lan nắm chặt lấy lan can bên cạnh, trong lòng đếm nhẩm:
1o
9
8
...
2
1
Tới tầng 18 rồi.
Thang máy dừng lại.
Diệp Nhược Nhược kiên nhẫn đợi mở cửa.
Cửa rung lên hai lần nhưng không hề mở ra.
Diệp Nhược Nhược có chút lo lắng, khẽ giậm chân.
Thang máy bất ngờ rơi xuống.
"A!!!"
Diệp Nhược Nhược kêu chói màng nhĩ.
Lệnh Hồ Lan cảm thấy hết đỡ nổi.
Ôi vãi!
Biết ngay là thang máy sẽ rơi xuống mà.
Thế nào mới gọi là xui xẻo?
Chẳng qua chính là ở nhà không có mạng.
Ra đường bị đụng xe.
Cạm bẫy!
Tất cả đều chỉ là cạm bẫy.
Hai mắt chị đây đã nhìn thấu tất cả từ lâu rồi.
Có điều...
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị nhưng tố chất tâm lý cũng không thể muốn có là có ngay được!
Cô cũng sợ hãi kêu lên thất thanh.
Tiếng thét của hai cô gái đâm xuyên qua màng nhĩ của nhau.
Không biết tới tầng mấy, thang máy bất ngờ sững lại, dừng hẳn.
Tiếp theo đó, đèn tối sầm.
"Đều tại cô cả! Hôm nay tôi phải xui xẻo tới nhường nào mới gặp phải đồ sao quả tạ là cô!" Diệp Nhược Nhược tức tới phát điên.
Lệnh Hồ Lan không biết phải đối đáp ra sao.
Xin lỗi, cô có dám nói rằng cô giậm chân không phải là đang gửi tín hiệu cho cốt truyện không?
"Cô vui vẻ là được!"
Cô bình tĩnh mở điện thoại chiếu sáng, nhấn chuông cảnh báo.