Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 116:




Tam hoàng tử hưng phấn liếm môi: “Đánh đi, lẹ lên.”
Tay thái giám ôm gậy bắt đầu run rẩy, hắn, hắn không dám đánh đứa con yêu quái đâu.
Tam hoàng tử hung ác nham hiểm nói với Dịch Yếm: “Nếu ngươi không muốn bị đánh, vậy nhanh chóng biến thân đi.”
Dịch Yếm cười chế nhạo trong lòng, không biến thành yêu quái hắn sẽ chết, nếu biến thành yêu quái, vậy chắc chắn chết còn lẹ nữa.
Hôm nay hắn sẽ chết ở đây, hắn cảm thấy không có gì để lưu luyến cả.
Nhưng mà Hồng Uyên…
Dịch Yếm nhìn xung quanh bốn phía, thấy được Phù Gia, khuôn mặt hắn sửng sờ, ngọ nguậy, ngươi đi đi, mau đi đi!
Dịch Yếm không muốn bị Phù Gia thấy bộ dạng nhếch nhác vào những giây phút cuối đời của mình, hình dạng lúc chết của hắn chắc chắn trông rất thê thảm.
Trong hoàng cung này, không ai có thể cứu được hắn, Dịch Yếm hy vọng nàng đi đi, giữ im lặng và đi đi.
Thấy Dịch Yếm kích động, không biết có phải hắn chuẩn bị biến hình không, mọi người vừa tò mò vừa hồi hộp, cứ như sắp được thấy cảnh người biến thành hồ ly.
Cũng có thể Dịch Yếm không phải một con hồ ly thật, mà là nửa yêu thì sao.
Nửa yêu có thể biến thành nguyên con hồ ly không?
Có phải mình người đầu hồ không nhỉ, hoặc có thể là thân hồ đầu người. Úi, thật buồn nôn, chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy kinh hãi rồi, bọn họ vừa hiếu kỳ nhưng vừa ghê tởm.
Thái giám nhắm mắt lại, mắt thấy cây gậy sắp rơi vào người Dịch Yếm, Phù Gia ôm chăn bước ra khỏi hàng, hô to: “Đợi chút.”
Thái giám đang giơ cao cây gậy chợt hạ xuống, mọi người nhìn về phía Phù Gia.
Tam hoàng tử giương mắt nhìn chằm chằm Phù Gia: “Ngươi là ai?”
Hết lần này tới lần khác bị quấy nhiễu, Thái tử thì thôi đi, tên đó không thể trọc vào, thế nhưng một con cung nữ lại dám lên tiếng, tính làm phản à.
Phù Gia ném chăn xuống đất, rồi quỳ lên đó: “Nô tỳ tham kiến các vị quý nhân, nô tỳ là cung nữ hầu hạ điện hạ.”
Dịch Yếm vùng vẫy kịch liệt hơn, sao nàng lại lên tiếng, nàng không nên ra mặt. Ở chỗ này, bọn họ có quyền lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
Dịch Yếm sốt ruột đến mức mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh nước, ngay cả việc mở miệng cầu xin đám người này tha cho Hồng Uyên hắn cũng không dám.
Nếu hắn yếu đuối cầu xin, chỉ khiến bọn họ thấy thú vị hơn, giống như một con mèo đang đùa giỡn với chuột.
Bọn họ rất thích thấy bộ dạng khốn khổ của hắn, vậy nên hắn cần phải bình tĩnh lại.
Lúc này, Hồng Uyên đứng ra chỉ vì lòng trung thành muốn bảo vệ chủ nhân mình thôi, sau khi hắn chết, có lẽ Hồng Uyên sẽ giữ được mạng.
Hắn chết rồi, sao còn phải kéo theo Hồng Uyên chứ.
Hồng Uyên là người duy nhất đối xử tốt với hắn.
Tam hoàng tử giận tím người, chỉ vào Dịch Yếm bị trói trên ghế: “Ngươi kêu hắn là điện hạ, hắn xứng sao, bản điện hạ không có đệ đệ là yêu quái.”
Phù Gia khó hiểu, hỏi Tam hoàng tử: “Vậy nô tỳ phải xưng hô như thế nào?”
Tam hoàng tử bị chặn họng, chợt không biết nên nói gì tiếp, mọi người im lặng. Nói Dịch Yếm là hoàng tử, nhưng hoàng thượng lại không nhận hắn, nhưng đúng thật trong người Dịch Yếm chảy dòng máu của hoàng thượng. Vậy nên, chuyện xưng hô như nào quả thực là một vấn đề rắc rối.
Tam hoàng tử không quan tâm, hét to về phía Dịch Yếm: “Nhanh cút khỏi mắt ta.”
Phù Gia mở miệng nói: “Điện hạ chúng ta không phải con trai yêu quái.”
Tam hoàng tử vốn đã cảm thấy bực mình với nô tỳ này, hắn nói thẳng: “Cút đi, bản điện hạ không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Phù Gia đứng lên, cầm tấm chăn trên mặt đất: “Là thật đó, nô tỳ có thể chứng minh.”
Trong lúc nói chuyện, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, ném thẳng tấm chăn lên người Tam hoàng tử, chăn che phủ cơ thể của Tam hoàng tử đang ngồi trên ghế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.