Editor: Hân
Beta-er: Tam Muội (Sam)
Ngay cả khi đối diện với điện hạ thì Hồng Uyên tỷ vẫn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không xuất hiện tình trạng mặt đỏ tía tai hay tim đập dồn dập.
Người ta vẫn thường nói khi con gái thích một ai đó sẽ có dáng điệu thiếu nữ tuổi xuân thì, nhưng rõ ràng Hồng Uyên không như vậy.
Nhạn Trúc giống như một người hâm mộ của Phù Gia, không nghĩ giữa Hồng Uyên và điện hạ có mối quan hệ gì đó.
Phí Xuân nhìn vẻ mặt khó tin, dáng vẻ cố gắng phản bác của Nhạn Trúc, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Phí Xuân mỉm cười trêu chọc: "Không phải ngươi đang ghen tị đó chứ? Ngày ngày ngủ với Hồng Uyên tỷ, sau này tỷ ấy không ngủ cùng nữa, ngươi chắn chắn sẽ rất buồn đó."
Dù gì ở Khúc Hòa cung, Phí Xuân cũng là người có thâm niên nhất, suy cho cùng cũng đã trải qua kha khá chuyện.
Nhạn Trúc lập tức lên tiếng phản đối: "Ngươi đang nói cái gì vậy, coi chừng ta xé miệng ngươi ra đó."
Bỗng nhiên Nhạn Trúc nhớ tới một chuyện: "Quả thật thì Hồng Uyên tỷ có người đối thực đó."
Trước đây tỷ ấy thường xuyên mang đồ ra ngoài tìm thái giám đối thực*.
*Đối thực (: 對食): nguyên là một cụm từ mô tả hành vi giữa trong cung đình, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và.
Phí Xuân ngạc nhiên: "Sao trước giờ ta chưa bao giờ nghe đến, là người ở đâu?" Mấy năm nay chưa từng gặp được thái giám nào cả, ngoại trừ Điền Sinh.
Chẳng lẽ đối tượng đối thực của tỷ ấy là Điền Sinh sao?
Nhạn Trúc lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa, có lẽ là đã chia tay rồi."
Điền Sinh ngồi ở bàn khác chỉ biết im lặng, tuy mấy cung nữ chỉ đang thì thầm với nhau nhưng hắn vẫn nghe được kha khá.
Hắn thật sự câm nín, những nữ hài tử ở với nhau đều nói mấy chuyện bạo dạn như vậy sao?
Điền Sinh vểnh tai lên nghe, vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa ăn bỗng thấy bữa cơm ngon hơn hẳn.
Điền Sinh ăn cơm xong thì đến chỗ thư phòng tiếp tục hầu hạ, Dịch Yếm đang luyện chữ, kế bên là một chồng giấy vừa được nắn nót viết ra.
Điền Sinh cảm thấy điện hạ nhà mình chắc chắn là người siêng năng nhất trong các hoàng tử, nhất là trong việc tập viết chữ. Cho dù ngài ấy không cần nỗ lực, thì tương lai vẫn có thể làm một vương gia nhàn hạ, không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Ấy thế mà ngài ấy vẫn lựa chọn cố gắng, quả thật rất đáng khen.
Dịch Yếm chấm mực, thuận miệng hỏi: "Sao tới trễ vậy?"
Điền Sinh vén tay áo lên mài mực, trả lời: "Nô tài mải nghe hai vị tỷ tỷ tán gẫu, họ đang nói về chuyện của Hồng Uyên tỷ."
Hai cung nữ lén lút nói chuyện à, là đang nói xấu Hồng Uyên sao?
Dịch Yếm viết chữ lên giấy, nét bút rồng bay phượng múa, rất hoa mỹ cũng rất có khí chất: "Bọn họ nói gì?"
Điền Sinh nhìn thoáng qua gương mặt của hắn, Dịch Yếm hỏi: "Có chuyện gì không thể nói sao?"
Điền Sinh: "Không phải, chỉ là, chỉ là Phí Xuân tỷ đùa rằng điện hạ thích Hồng Uyên tỷ, Nhạn Trúc tỷ nói không thể nào, khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, vả lại điện hạ sẽ được bệ hạ ban hôn."
Điền Sinh ngó thấy sắc mặt Dịch Yếm dần xấu đi, nói tiếp: "Điện hạ, các nàng ấy đùa giỡn một chút thôi, chứ không phải chê bai gì điện hạ đâu, bọn họ là người hiểu chuyện, đó chỉ là trò đùa dai giữa họ thôi."
Nhan sắc giữa điện hạ và Hồng Uyên tỷ, quả thật không xứng đôi tí nào.
Tuy rằng Hồng Uyên tỷ được nuôi tới trắng trẻo dễ nhìn, nhưng đường nét gương mặt chênh lệch nhau quá lớn.
Điền Sinh thở phào một chút: "Hơn nữa, nô tài nghe nói Hồng Uyên tỷ đã có thái giám để đối thực."
Ngòi bút trượt một đường, vệt mực tàu phá huỷ vẻ đẹp của tờ giấy, chỉ có thể vứt đi.
Vẻ mặt Dịch Yểm thờ ơ, cầm trang giấy vo lại thành viên rồi ném đi: "Đúng thật, Hồng Uyên cũng đã có tuổi rồi."
Mấy năm nữa, hắn cũng sẽ bị Thần đế ban hôn.
Dịch Yếm buông bút: "Ta không luyện chữ nữa, ngươi kêu Hồng Uyên tới đây."
Điền Sinh có chút do dự, cẩn thận hỏi: "Điện hạ định trách móc Hồng Uyên tỷ sao?"
Hắn nghe lén chuyện người khác không nói, lại còn làm liên lụy đến Hồng Uyên tỷ, ba vị tỷ tỷ nhất định sẽ lấy búa đập vỡ đầu hắn cho xem.
Dịch Yểm: "Ta muốn nói với nàng ấy chút chuyện, ngươi là nô tài của ta hay nô tài của người khác hả?"
Điền Sinh không dám nói thêm lời nào nữa, lập tức đi tìm Hồng Uyên.