Bùi Du sau khi tiễn cô đi liền đóng cửa phòng, anh quay người nhìn Tô Điềm Điềm:
- Em sao lại tới đây?
Nhìn đôi mắt đang dần đỏ hoe của nữ chủ, anh mím môi, đôi mắt long lanh ấy, lúc rơm rớm nước mắt càng đẹp, con ngươi đen huyền to tròn là điều anh bị thu hút ở Tô Điềm Điềm. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại chẳng còn cảm xúc với đôi mắt đẫm nước của cô ấy.
Tô Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, chỉ duy nhất đôi mắt không ngừng rơi lệ. Lúc trước, chỉ cần cô ta khóc, anh nhất định sẽ dỗ dành, nhưng bây giờ anh lại lạnh nhạt nhìn cô ta khóc.
Bùi Du lấy khăn tay đưa về phía cô ấy:
- Lau nước mắt đi. Sau này cũng đừng đến phòng riêng của anh lúc chỉ có hai người như này, sẽ bị mọi người hiểu lầm.
Tô Điềm Điềm nhận lấy khăn tay, cô ấy lúc này mới lên tiếng:
- Bùi Du, có phải anh muốn chia tay em không?
Anh sửa lời:
- Chúng ta từ khi nào yêu nhau mà chia tay?
Tô Điềm Điềm muốn lên tiếng cãi lại nhưng cô ta chợt nhớ, anh chưa bao giờ nói yêu cô, mối quan hệ giữa hai người dường như rất mập mờ, vượt xa so với mức đồng nghiệp.
Anh nhàn nhạt nhìn cô ta, đặt quả quýt lên bàn, tay chồm lấy túi đựng sữa chua rời khỏi phòng.
Tô Điềm Điềm tức muốn nổ phổi, cô ta có cảm giác mình là chú hề bị anh xoay vòng vòng, nhưng sau đó cô nghĩ lại:
- Không, không phải do anh Bùi Du. Chắc chắn là do rào cản hôn nhân nên anh ấy mới đẩy mình ra xa, không dám đón nhận tình yêu chân chính.
Với danh xưng tình yêu chân chính của Bùi Du, Tô Điềm Điềm khoác lên mình trọng trách cao cả là cứu anh ta ra khỏi nấm mồ hôn nhân với Trang Vân Du.
Tô Điềm Điềm sau khi quyết tâm thì mở cửa phòng, chợt cô ta thấy quả quýt trên bàn, liền muốn vứt thùng rác nhưng quả quýt này đã được anh cầm. Nghĩ vậy, cô ta lột vỏ ra, tách múi quýt ra cho vào miệng, chua tới mức nhức cả răng, nhăn cả mặt, cô ta đành vứt thùng rác phần còn lại.
Lúc này, Bùi Du bắt gặp Khả Lạc trên cầu thang bộ, anh đi về phía cô:
- Sao không dùng thang máy?
Khả Lạc khẽ cười:
- Tôi cố ý đứng đây đợi anh đấy. Đi thôi.
Anh gật đầu liền đi theo cô, nhưng bước chân cô càng lúc càng chậm, chẳng mấy chốc anh đã đi trước cô.
Bùi Du dừng chân:
- Mệt rồi à?
Cô ngẩng mặt nhìn anh, chợt cô nhanh chóng chồm người, từng bước ép sát anh, ép anh phải dựng lưng vào tay cầm của cầu thang bộ:
- Tôi cảm thấy anh không phải chồng tôi.
Bùi Du nhướng mày, thay vì đáp lời cô, anh lại hỏi:
- Vân Du, hình như lá gan cô lớn hơn rồi thì phải?
Khả Lạc ép sát anh, ngực của cô đè lên người anh, cô ngẩng cao mặt:
- Lớn hơn rồi, anh có muốn xem thử không?
Anh cụp mi nhìn cô, từ khi nào mà gương mặt cô trở nên dễ nhìn như vậy nhỉ? Lông mi dài, cong cong như cánh bướm, đầu mũi nhỏ, môi mọng.
Khả Lạc nhướng người, gương mặt cô gần gương mặt anh trong gang tất, đầu mũi cô chạm vào đầu mũi anh, cô nhẹ hôn lên khóe môi anh, chỉ thoáng cái đã vội tách ra.
Cô lùi bước, ngẩn ngơ nhìn anh, đưa tay chạm lên ngực trái:
- Xác nhận xong rồi.
Anh hỏi:
- Xác nhận gì?
Cô đáp:
- Xác nhận xem anh phải chồng tôi không.
Anh lại hỏi:
- Vậy có phải là chồng em không?
Mắt anh nhu hòa hơn, xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn.
Cô gật đầu, thấy vậy anh thắc mắc:
- Vì sao? Vì cái hôn à?
Khả Lạc mím môi:
- Vì lúc hôn anh, tim tôi đập nhanh lắm.
Câu trả lời của cô khiến anh có chút không ngờ, anh không nghĩ cô bày tỏ tình cảm rõ ràng vậy:
- Em thích tôi à?
Cô phủ định:
- Chưa đâu, tôi chưa thích anh đâu.
Anh trêu chọc:
- Nhưng chúng ta là vợ chồng mà.
Nghe tới đây, Khả Lạc muốn chọc tiết nam chủ, anh ta nói hai chữ vợ chồng mà không ngượng mồm sao?
Cô đưa tay xoa trán:
- Tự nhiên tôi nhức đầu quá, chắc là do bệnh tái phát.
Bùi Du khẽ cười, vươn tay búng trán cô:
- Em bớt giả vờ, tôi rõ tình trạng bệnh của em hơn ai hết.
Khả Lạc bị cái búng trán của anh làm chấn động, cô vươn hai tay che kín mặt, giọng run rẩy:
- Đau quá, đầu đau quá, như bị chấn động vậy. Đau quá.
Bùi Du không thấy được gương mặt cô, anh sợ ban nãy cô đau thật, vội vàng đưa tay muốn gỡ tay cô xuống:
- Bỏ tay xuống, để tôi xem thế nào.
Giọng cô nức nở như muốn khóc đến nơi, anh càng gấp:
- Để tôi xem.
Lúc anh gỡ tay cô xuống thì thấy cô đang lè lưỡi trêu anh, Khả Lạc cười lớn, chạy vội lên lầu:
- Bị lừa rồi nhé.
Bùi Du đứng sững tại chỗ, anh nghiến răng:
- Trang Vân Du.
Đúng là anh điên rồi nên ban nãy mới cảm thấy cô đáng yêu, thấy cô xinh đẹp, lo lắng cho cô.
Anh đi nhanh lên cầu thang:
- Sữa chua này em đừng hòng lấy.
Lúc này vang lên tiếng bước chân, cô ló đầu từ trên tay cầm cầu thang nhìn anh, giọng mang theo âm mũi:
- Đại nhân đừng chấp nữ nhân mà.
Bùi Du bất lực thở dài, từ khi cô mất trí nhớ, anh liền không trị được cô, ngược lại còn bị cô hành hạ.