Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 93: Thế giới 4:CHINH PHỤC LÃNH ĐẠM GIẢNG VIÊN (12)




Anh lùi ra trước sự ngỡ ngàng của nữ giảng viên y tế đó, đưa mắt thấy Khả Lạc lúc này đang ôm bụng, sắc mặt không mấy tốt đẹp, anh đăm dự tính lên tiếng hỏi cô, nhưng suy nghĩ một hồi thì đành im lặng không nói gì. Vị nữ giảng viên đó nhìn vẻ mặt khó xử của anh, cười nhẹ nói:
- Chính Thần, vết bầm của anh đã được thoa thuốc rồi đấy.
Lâm Chính Thần gật đầu, anh giương nhìn ánh mắt lãnh đạm của Khả Lạc, nhìn sang vị giảng viên:
- À ừm, vậy tôi đi trước đây.
Anh bước ra khỏi cửa, lướt qua cô một cách thản nhiên, Khả Lạc hơi liếc nhìn anh, môi mỉm cười nhẹ, cô tiến lại gần giảng viên y tế, lên tiếng:
- Lão sư, em đến xin thuốc đau bụng.
Vị giảng viên ý tế đó liền lấy một vỉ thuốc đưa cho Khả Lạc, liếc nhìn chiếc áo khoác được cô quấn che phần mông lại, nhẹ giọng hỏi:
- Em bị....cái đó hả?
Khả Lạc gật đầu, cô giảng viên đó thuận tay lấy một hộp đồ cần dùng cho Khả Lạc. Lát sau, cô thu xếp lại mọi thứ ổn thỏa, nói thanh cảm ơn vị giảng viên đó rồi rời đi. Trên hành lang, Khả Lạc vừa mới rời khỏi phòng y tế vài mét, chợt cô thấy anh đang đứng đợi, tâm trạng Khả Lạc lúc này đang không tốt, cô lướt qua người Lâm Chính Thần, lúc này anh quả thật có chút sững sờ, chạy theo bước chân cô, anh thử hỏi:
- Em bị bệnh rồi sao?
Khả Lạc lắc đầu, trông thấy cô đang không muốn nói chuyện với mình, ánh mắt anh tràn đầy khó xử, nhấp môi lên tiếng giải thích:
- Thật ra ban nãy Gia Linh lão sư chỉ đang giúp tôi thoa thuốc lên vết bầm trên cổ tôi thôi, không phải làm chuyện gì xấu hổ đâu, nếu em không tin thì tôi sẽ cho em coi vết bầm.
Khả Lạc dừng bước, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng cô đã nghe hiểu lời giải thích của anh, nào ngờ lúc này Khả Lạc thu hết vẻ mặt lấp ló tia mừng rỡ của Lâm Chính Thần, cô nghiêng đầu nhìn anh:
- Gia Linh lão sư? Gọi thẳng tên luôn, đúng là tình đồng nghiệp thân mật.
Vừa nói hết câu, cô đã nhanh chân rời đi, bỏ lại anh ở phía sau, Lâm Chính Thần khó hiểu gãi gãi đầu:
- Em ấy có phải đang giận mình không?
Trong phòng học, tiết tiếp theo lại chính là tiết vật lí do anh dạy, Khả Lạc vừa nhìn thấy anh liền gục đầu xuống bàn, một chút cũng không muốn nhìn anh. Lâm Chính Thần nghiêm túc giảng bài, nhưng ít ai biết được lúc này anh vẫn luôn để tâm nhìn Khả Lạc, dự tính lên tiếng gọi cô tập trung học, lại chợt nhớ đến cô đang bệnh, anh đành nuốt lời đó vào trong lòng.
Cuối giờ học hôm đó, Lâm Chính Thần như thường lệ ở phòng giảng viên chờ cô tới, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng cô, anh chạy nhanh đến lớp học của cô thì thấy cả lớp đã về, Lâm Chính Thần có chút lo lắng, anh nhanh chóng lái xe về nhà. Về tới nhà, thấy bàn ăn đã được chuẩn bị, trên bàn còn có tờ giấy ghi chú, nội dung tờ giấy đại loại là thông báo cho anh biết cô đã đến tiệm bánh rồi.
Lâm Chính Thần nhìn nét chữ trên tờ giấy hồi lâu, cuối cùng anh nhét tờ giất vào túi áo khoác, thầm nhủ:
- Chiều sau khi giải quyết công việc xong nhất định sẽ đến đón cô ấy.
Trời thoáng chốc cũng đã tới gần tối, anh vội vã chạy vào cửa hành bánh, công việc có chút nhiều nên anh đến hơi trễ, Khúc Lâm thấy anh, thắc mắc hỏi:
- Cháu đến kiếm con bé à? Nếu vậy thì tiếc quá rồi, bởi Tiểu Nguyệt đã về nhà sớm rồi.
- Ah. - Anh bất ngờ lên tiếng.
Nghe Khúc Lâm nói xong anh liền quay người rời khỏi cửa tiệm bánh. Về tới nhà, bàn ăn đã chuẩn bị, toàn bộ xung quanh cũng đã quét sạch, chỉ là căn phòng này như trở lại khoảng thời gian anh ở một mình, vắng lặng đến cô đơn. Anh bước đến cửa phòng cô, giơ tay gõ cửa, không nghe tiếng đáp lại, ánh mắt anh thoáng tia buồn bã:
- Em đang giận tôi chuyện gì phải không?
Lát sau, lúc anh đã hơi nản chí, định rời đi để cho cô được yên lặng, thì nghe cô đáp lời:
- Không có. Lão sư, thầy suy nghĩ nhiều rồi.
Lâm Chính Thần hơi ủy khuất, rõ ràng anh cảm nhận được cô đang giận anh, nhưng cô lại luôn miệng nói không có:
- Vậy em ngủ sớm đi, tôi không quấy rầy nữa.
Khả Lạc ngồi cười đắc chí trên giường, Tiểu Cửu bay ra khỏi không gian, hướng mắt nhìn ra phía cửa, cảm thán nói:
- Lâm lão sư trông thật tội. Ngươi cũng đủ vô tâm đấy.
Cô liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, nhướng mày cười vui vẻ:
- Ta chỉ đang để cho anh ta tự kiểm điểm bản thân thôi. À không đúng, phải nói là cho anh ta thời gian để tự hiểu thấu lòng mình.
Tiểu Cửu bĩu môi, đôi mắt hồ ly sắc sảo nhìn thấu Khả Lạc:
- Ngươi chính là đang trả thù vì Lâm Chính Thần chê bánh ngươi làm thì có.
Khả Lạc đưa tay che miệng, ánh mắt cong cong đã cho thấy cô đang cười thích thú như một đứa trẻ.
Mấy hôm sau, hầu như Lâm Chính Thần không nói chuyện với Khả Lạc, gặp mặt cũng rất ít, trên lớp lúc tiết anh dạy thì cô luôn gục đầu xuống bàn, bài tập anh giao thì cô nhờ người khác đem đến nộp anh, vừa về đến nhà thì cô đã chạy ngay đến tiệm bánh, ngay cả khi ở nhà thì có luôn đóng cửa nhốt mình trong phòng. Anh có cảm giác cô chính là đang trốn tránh anh.
...****************...
Giải Viên: sau quãng thời gian cày truyện cực nhọc thì cuối cùng tui cũng mở được nhóm tương tác rồi mọi người, mà tui thấy không có ai ứng làm admin:((
## Ai có hứng thú thì ứng cho tui đỡ quên được không dạ:>? Cày truyện lên 100k chữ để mở nhóm tương tác nhưng cuối cùng không ai làm admin:))
●Viên lúc này:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.