[Xuyên Nhanh] Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 27: Cái thế giới cẩu huyết này không xứng với mỹ mạo của tôi (27). ༻




Edit: Miểu.
---------------
Nụ hôn này tựa như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm thì ngay lập tức tách ra.
Bạch Trà buông lỏng cổ áo của hắn, cô suy nghĩ một chút rồi ngẩng lên nhìn người vẫn đang cứng đờ không có phản ứng trước mặt, cô gật đầu, "Ừm, không đáng ghét, chắc là chị cũng có cảm giác với em đi."
Lúc này Tống Tuyên mới có phản ứng, chậm rãi chớp mắt một cái rồi lại sâu kín nhìn cô, đáy mắt hắn bình tĩnh đến mức quỷ dị, giống như ở trên là gió êm biển lặng còn ở dưới chính là mạch nước ngầm mãnh liệt, chính là cất giấu một con dã thú tùy thời chờ đợi con mồi.
Bạch Trà cảm nhận được ánh mắt mang tính xâm lược tính kia.
Hắn chậm rì rì nói: "Trà Trà."
"Ừ?"
"Trước kia cô đều dùng phương pháp này xác định mình có cảm giác với đàn ông khác hay không sao?"
Bạch Trà suy nghĩ một lúc, nhưng đáng tiếc là mỗi lần rời khỏi một thế giới thì tất cả ký ức của cô đều bị quét sạch. Cho nên nên cô thật sự không thể nhớ rõ là mình có làm điều này hay không. Vì vậy, cô thành thật trả lời, "Không nhớ rõ."
Ngay sau đó, Bạch Trà liền bị thiếu niên kia ép sát vào cửa, cô còn chưa kịp kêu đau vì lưng bị đập vào cửa, thì hắn đã cúi lưng hung hăng chặn môi cô lại. Tất cả đều là sự thúc giục nguyên thủy mà không hề kỹ năng nào cả.
Bạch Trà cảm thấy đau liền đẩy hắn mấy cái nhưng không được, cô tức giận xoay đầu đi né tránh, "Tống Tuyên! Anh phát điên cái gì?"
Cô định đẩy mặt hắn ra, nhưng vừa mới chạm vào mặt hắn liền cảm nhận được trên tay một mảnh ấm áp ướt át.
Bạch Trà vừa quay đầu lại nhìn hắn thì ngay lập tức bị hắn dùng bàn tay mặt, không cho cô tránh thoát.
Từng nụ hôn ngắn ngủi, vụn vặn chạm ở trên mặt cô, "Có anh là đủ rồi, anh sẽ cố gắng làm em vui vẻ...... Đừng dùng cách này với những người đàn ông khác."
Khi hắn nói những lời này đều là kèm theo giọng mũi.
Bạch Trà nhìn hốc mắt đỏ bừng kia của hắn liền dừng động tác lại, không khỏi cảm thán một câu:
Đúng là một đứa trẻ.
......
"Thế nên hai người các ngươi cứ như vậy ở bên nhau!"
Nghe tiếng hét chói tai không thể tin được ở trong điện thoại Bạch Trà liền đem điện thoại để ra xa một chút. Chờ người bên kia kêu xong cô mới để lại điện thoại bên tai, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Mai Du Tâm điên cuồng cười nói: "Ha ha, tên Tống Trình kia mà biết khẳng định sẽ bị tức chết!"
"Có vẻ tinh thần của cậu rất tốt nhỉ? Nếu đã vậy thì cậu Gameshow kia đi, tớ không cần thay thế cậu để đi nữa."
"Không được! Tớ còn chưa có tỉnh rượu đâu, ai dà...... Đầu tớ đâu quá...... Không được rồi, tớ phải đi ngủ." Giọng Mai Du Tâm nhanh chóng trở lại trạng thái yếu ớt, sau đó liền ngắt đứt luôn cuộc điện thoại.
Mai Du Tâm gần đây đang bị đả kích. Cô thích chơi, nhưng từ trước đến nay cô chỉ chơi cùng người có thể chơi được, còn loại đàn ông đứng đắn là cô sẽ không chạm vào. Nghe nói một lần cô uống rượu say, sau đó thì đã vấy bẩn một người đàn ông nhà lành. Và bây giờ cô đang cắt rứt lương tâm chỉ muốn trốn ở trong nhà, hận mỗi ngày không thể uống rượu tiêu sầu. Cũng chính vì thế cái Gameshow mà cô muốn làm giám khảo lúc trước, liền đẩy cho Bạch Trà.
Dù sao thì hai người đều là tiểu thư nhà giàu, ở giới giải trí cũng có lưu lượng, hắc hồng* nửa nọ nửa kia. Hơn nữa Bạch Trà gần đây còn đang là trung tâm của mấy tin trên mạng, tổ tiết mục cũng rất vui vẻ tiếp nhận thông tin thay người.
[(*) Hắc hồng: Ý nói nổi tiếng nhờ Scandal.]
- -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.