- Hoàng tiểu thư, mời.
Chú Ngôn rõ ràng không cho cô cơ hội từ chối, rất nhanh liền đưa cô vào trong.
Tiểu Hạ nhìn căn biệt thự to lớn này mà có cảm giác mình lạc vào mê cung.
Này nào phải biệt thự, là lâu đài mới đúng.
Nhìn từ bên ngoài, căn biệt thự này chủ yếu phát triển bề ngang, cho nên chiều dọc không cao lắm, có khoảng bốn tầng thôi.
Hơn nữa xung quanh nơi này được bao phủ bởi cây xanh, phía bên trái nếu cô không nhầm là một cái sân chơi gon, bên phải là một hồ nước nhân tạo, thậm chí còn có cả núi giả.
Hoàng Tiểu Hạ tự thấy bản thân là thiên kim tiểu thư, từ bé chưa có thứ gì chưa thấy qua, nhưng cô vẫn bị choáng ngập bởi sự xa xỉ của nơi này, không hẳn bởi diện tích rộng lớn của khu biệt thự mà còn bởi những chi tiết xây dựng nên nó nữa.
Nó không xa hoa tráng lệ một cách khoa trương mà đơn giản tinh tế, đem lại cho người nhìn cảm giác dễ chịu khi đặt chân tới đây, nhưng Hoàng Tiểu Hạ biết mỗi một đồ vật ở nơi này, thậm chí là tấm sàn gỗ dưới chân cô đều có giá trị trên trời mà chỉ cần vô tình làm xước một vệt thôi cũng đủ để người khác táng gia bại sản rồi.
Bên ngoài đã thế, bên trong còn đáng sợ hơn.
Tuy cô đã lường trước về sự rộng lớn của nơi này nhưng lúc bước vào vẫn cảm thấy bất ngờ.
Tông màu chủ yếu đều là màu trắng hoặc xám, không gian bên trong rất rộng lớn, tuy không đặt nhiều đồ nhưng những thứ nên có đều có đủ cả nên nhìn cũng không trống trải cho lắm.
- Hoàng tiểu thư, thiếu gia đang bị thương nên không tiện ra ngoài, cảm phiền cô đi theo tôi lên gặp cậu ấy nhé.
Chú Ngôn nói xong liền đi tiếp, Tiểu Hạ rất bất đắc dĩ cũng phải đi theo.
Hết cách, ai bảo bản thân quá nhỏ bé ở nơi này chứ.
Hoàng Tiểu Hạ đi rồi đi, cuối cùng cũng tới được phòng của vị thiếu gia thần thần bí bí kia.
- đại thiếu gia, người cậu cần tìm đã tới rồi.
- vào đi.
Trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông, Hoàng Tiểu Hạ nhìn chú Ngôn, ông ta lại chỉ nhìn cô cười.
"..."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, cuối cùng cô chỉ có thể tự mình đi vào.
- xin chào.
Tiểu Hạ nhìn quanh một vòng, rất nhanh liền xác định được vị trí của thiếu niên kia.
- cô lại đây đi.
Người kia đang ngồi dựa vào thành giường, trên tay hắn là một cái Ipad, không biết là đang làm gì nữa, lúc vừa nhìn thấy cô đi vào hắn liền đặt Ipad xuống rồi nhìn cô chăm chú.
- cô tên Hoàng Tiểu Hạ?
- đúng vậy, anh là...
Người đàn ông cười mỉm.
- tôi tên Lục Cửu, chính là cái người mà cô vứt ở ngoài đường 1 tháng trước.
Tiểu Hạ: "..."
Thần linh ơi, cô quả nhiên đụng nhầm người không nên đụng rồi.
Làm thế nào bây giờ?
Có khi nào hắn sẽ vì muốn trả thù chặt cô làm tám khúc để hả giận không vậy?
Lúc Tiểu Hạ cảm thấy hối hận sâu sắc vì đã không nghe lời em trai mình thì đã muộn rồi.
- không cần hoảng sợ như thế, tuy cô bỏ mặc tôi giữa đường nhưng trước đó cô đã giúp tôi xử lý vết thương, còn giúp tôi cầm máu mới khiến tôi có thể khôi phục lại nhanh như thế.
- nếu anh vì chuyện này mà đưa tôi tới đây để cảm ơn thì không cần đâu.
Tiểu Hạ vừa dứt lời, người đàn ông liền giơ tay lên, trong tay hắn là một khẩu súng ngắn, nòng súng hiện đang nhắm vào đại não của cô.
- Hoàng tiểu thư, nếu tôi nhớ không nhầm thì khi đó có cả bạn cô và em trai cô cũng tham gia, không biết cô muốn nằm ngang đi ra gặp họ hay để bọn họ nằm ngang đi vào đây gặp cô trước?
"..."
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là uy hiếp công khai luôn.
- tôi nghĩ lại rồi, ở chỗ anh làm khách cũng rất tốt.
- ồ.
Người thiếu niên không rõ ý vị cười một cái, cũng chậm rãi thu lại khẩu súng trên tay, đồng thời phân phó người bên ngoài tới đưa cô đi.
- chú Ngôn, đưa cô ấy đến phòng nghỉ đi.
- vâng, đại thiếu gia.
Chú Ngôn lúc này mới đi vào dẫn cô đi.
Lúc nhìn thấy căn phòng cùng tất cả những trang phục và đồ dùng sinh hoạt giành cho con gái đã được chuẩn bị từ trước, nội tâm Tiểu Hạ liền vỡ vụn.
Xem ra họ đã có kế hoạch bắt cô từ lâu rồi.
Tiểu Hạ ngoài mặt rất phối hợp, nhưng chú Ngôn và mấy người kia vừa rời đi liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cứu viện, nhưng mà...
- không có sóng?
Không phải chứ!!!!
Tiểu Hạ vừa giơ điện thoại lên vừa chạy đông chạy tây xem có bắt được vạch sóng nào không, nhưng mọi nỗ lực của cô đều thất bại.
Hèn gì họ không đòi điện thoại của cô, hóa ra điện thoại ở đây hoàn toàn vô dụng.
Tiểu Hạ không từ bỏ, lại chuyển sang kết nối mạng wifi.
Nhưng sự thật lại vả cho cô một cái tát đau điếng.
Chỗ này không có mạng.
Biệt thự rõ là to mà lại không có tiền lắp mạng.
Đây là trời muốn diệt cô sao?
- Hoàng tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa, mời cô ra dùng bữa ạ.
- tôi biết rồi.
Tiểu Hạ nhìn xung quanh vài vòng, cuối cùng quyết định giấu điện thoại vào tủ quần áo rồi mới ra ngoài.
Lúc thấy đường đi có vẻ không đúng thì tò mò hỏi người bên cạnh.
- chúng ta đi đâu vậy?
Không phải nói đi ăn sao? Sao hướng đi lại là phòng của tên kia vậy? Đây là muốn cô đi đón cả hắn cùng đi à?
Nữ hầu gái nghe vậy liền mỉm cười giải thích.
- Hoàng tiểu thư, thiếu gia nói từ giờ mỗi ngày cô đều phải sang dùng bữa với cậu ấy.
"..."
Cô nhịn.
Tiểu Hạ là một người co được giãn được, cho nên sau đó cô cực kỳ ngoan ngoãn đi đến chỗ của Lục Cửu rồi cùng hắn dùng bữa.
- Tiểu Hạ, cô có vẻ thích nghi rất tốt.
Lục Cửu nhìn cô tự nhiên như nhà mình thì nở nụ cười đầy ý vị.
- tôi cũng cảm thấy thế.
Tiểu Hạ cực kỳ không khiêm tốn nhận lời khen từ hắn.
Cứ thử bị bắt cóc tống tiền mấy lần liền học ra kinh nghiệm thôi.
Càng náo người chịu thiệt càng là mình, thà ngoan ngoãn ngồi một chỗ còn có cơm ăn.
Lục Cửu: "..."
Lục Cửu nghẹn họng hồi lâu, mãi sau mới cười nói.
- vậy thì tốt.
Đáp lại hắn là nụ cười trừ của Tiểu Hạ, sau đó chính là mạnh ai người nấy ăn.
Chú Ngôn nhìn khung cảnh kỳ cục ở trước mắt, mày cũng không nhíu lấy một cái, lúc ra ngoài còn dặn người hầu tìm hiểu khẩu vị của Tiểu Hạ một chút.
Dù sao tâm trạng cô ấy tốt thì thiếu gia mới vui vẻ được.
Người hầu rõ ràng không hiểu ý ông cho lắm nhưng không dám trái lệnh nên vẫn nhanh chóng đi tìm hiểu.
- Lục thiếu gia, nếu đã dùng bữa xong, vậy tôi...
- còn món tráng miệng chưa đưa lên mà, cô vội cái gì?
"..."
Cô vội về ngủ có được không?
Đương nhiên Tiểu Hạ không dám nói ra, lại tiếp tục ngồi phát ngốc ở đó cùng hắn ăn trái cây.
Nhưng đa phần là cô ăn còn tên đó thì nhìn.
Tiểu Hạ thấy vậy không khỏi chột dạ, cũng không dám ăn nhiều nữa.
Lục Cửu nhìn cô với vẻ mặt cưng chiều, nhưng cô vừa ngẩng đầu lên hắn liền trở về vẻ lãnh đạm xa cách như thường mà hỏi cô.
- no chưa?
Gật gật.
- vậy cùng tôi đi dạo đi.
Á.
Sao lắm trò thế hả?
Thằng thần kinh!!!!!
Tiểu Hạ vô thức chửi ra một câu không được lập trình sẵn.
- không muốn?
- tôi bây giờ có hơi buồn ngủ...
- đi dạo xong sẽ không buồn ngủ nữa.
"..."