Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 163: Đen trắng (14)




Tưởng tượng thì tốt đẹp lắm, nhưng hiện thực quá phũ phàng.
Vừa ôm cô đến giường thôi mà vết thương ở bụng hắn đã vỡ ra tiếp rồi.
Nếu còn thật sự làm tiếp e là sẽ có thảm án xảy ra mất.
Lục Cửu: "..."
Trời muốn diệt hắn mà.
Tiểu Hạ nhìn hắn với vẻ đồng cảm.
- để em đi gọi chú Ngôn.
Lục Cửu như dẫm phải than hồng, lập tức dãy nảy nói.
- không cần, em băng bó cho tôi đi.
Gọi chú ấy về để hiểu lầm càng thêm chất chồng à?
Tiểu Hạ: "..."
- Ò.
- tôi nhấn mạnh lại lần nữa tôi và chú Ngôn không có gì cả, nếu em còn hiểu lầm nữa thì tôi hôn em đấy.
Lục Cửu vừa nói xong, thấy người đối diện đưa tay lên che miệng mình liền cười đắc ý.
Hừ, để xem sau này cô còn dám nghĩ lung tung nữa không?
Tiểu Hạ nhìn hắn âm thầm bĩu môi.
Cô nghĩ ở trong đầu hắn cấm thế nào được.
Tưởng dọa thế thì cô sợ chắc.
"..."
- mà sao anh lại bị thương vậy?
Tiểu Hạ nhìn vết thương ở bụng hắn, hình như là bị dao đâm thì phải.
- bất cẩn một chút.
Lúc đó nhận được tin em trai cô vẫn còn sống, đã tìm được vị trí nên mới đến đó tìm người, không ngờ tới thằng nhóc đó thấy hắn liền điên cuồng tấn công, hắn không muốn cậu ta bị thương nên mới bị đâm ngược lại.
Có lẽ cậu ta hiểu lầm hắn là người hại chết cả nhà mình nên mới có thái độ thù địch như thế.
Nhưng mà Lục Cửu không muốn cô biết cho nên không nói ra, hắn sợ cô sẽ cảm thấy áy náy trong lòng, tệ hơn là cô nghĩ hắn sẽ làm hại thằng nhóc đó.
Dù sao từ lúc biết bố mẹ mình đã chết, thái độ của cô với hắn liền thay đổi hẳn, không còn thân thiết như trước nữa.
Hắn sợ khoảng cách giữa hai người vốn đã xa nay sẽ lại càng xa hơn.
- thế giới của các anh đều là như vậy sao?
Lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ, đi một bước cũng phải tính toán từng chút một nếu không không ai biết ngày mai mình còn có thể trở về hay không.
Sống như vậy...không mệt mỏi sao?
Tiểu Hạ vừa băng bó lại vết thương cho hắn vừa nói, động tác cô hơi vụng về, còn không biết nặng nhẹ, sợ quấn lỏng quá sẽ không cầm được máu mà vòng nào cũng kéo thật chặt, Lục Cửu hồ nghi bản thân một ngày nào đó chưa chết vì bị người khác ám sát mà chết vì bị cách băng bó của cô giết trước rồi.
Cũng may sức lực của cô nhóc này không lớn, hắn vẫn cảm thấy bản thân chịu được.
Lục Cửu thấy cô loay hoay cố gắng không chạm vào người hắn liền chống hai tay ra hai bên, người cũng hơi ngửa ra sau để cô quấn băng dễ hơn, Tiểu Hạ quả nhiên thở phào nhẹ nhõm mà bắt đầu quấn từng vòng quanh bụng hắn, cô hơi mím môi lại, động tác vừa chuyên chú vừa cẩn thận giống như sợ làm hắn đau vậy, ánh mắt hắn nhìn cô không khỏi sáng lên.
- đúng vậy, đây chính là thế giới của tôi, Hoàng Tiểu Hạ, em có đồng ý tiến vào thế giới của tôi không?
Lục Cửu không muốn bày tỏ sớm như thế, dù sao mối quan hệ hiện tại của bọn họ vẫn luôn lúc gần lúc xa, hắn tiến một bước cô liền lùi mười bước, nhưng mà hắn sợ cô hiểu lầm quan hệ giữa hắn và chú Ngôn.
Hắn cũng sợ nếu hắn không nói ra cô nhóc này vĩnh viễn cũng không hiểu.
Dù sao với cái đầu óc đen tối lại ngốc nghếch kia của cô, hắn sợ cô không chỉ không hiểu, còn tự tay đẩy hắn cho người khác nữa cũng không biết chừng.
Cánh tay của Tiểu Hạ hơi khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt cô khi đó lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn như chứa cả dải ngân hà, Lục Cửu vừa không phòng bị liền bị hút vào trong đó.
Tiểu Hạ im lặng hồi lâu, sau vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích hay bao biện gì, ánh mắt Lục Cửu nhìn cô có chút đau đớn, hắn đột nhiên giữ chặt tay cô lại, kiên định nói.
- Tiểu Hạ, anh thích em, bất kể em đồng ý hay không, cả đời này của em cũng chỉ có thể làm thiếu phu nhân của Lục Cửu này mà thôi.
Tiểu Hạ: "..."
Đến rồi, đến rồi.
Trước đó chỉ chơi trò mập mờ với cô, để người khác tự đoán.
Giờ chính thức xác nhận thân phận cho cô luôn rồi kìa!!!!
Lẽ nào bọn họ sợ cô tiết lộ bí mật ra bên ngoài nên đang mua chuộc cô, muốn cô giữ bí mật đồng thời làm lá chắn cho mối tình bí mật của bọn họ?
- anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ chuyện của anh và chú Ngôn ra ngoài đâu, dù sao cũng là anh cứu em từ quỷ môn quan về, em giúp anh cũng là điều đương nhiên.
Lục Cửu thấy người trước mặt lại chìm đắm trong thế giới của riêng mình, vẻ mặt nhìn hắn không khác gì lúc thấy hắn và đại quản gia ở bên nhau, mặt lập tức đen như đít nồi.
Hắn chân thành bày tỏ như thế, thế mà con nhóc này lại không có phản ứng gì, còn tưởng tượng lung tung nữa.
Rốt cuộc là cô có bao nhiêu hiểu lầm về giới tính của hắn vậy hả?
Lục Cửu nhịn không được mà gầm lên một tiếng.
- Hoàng Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ bị quát liền co người lại, liên tục gật đầu vừa gật vừa nói.
- em biết rồi, anh là đàn ông, là chuẩn men 100%.
Nhưng mà có ai nói đàn ông thì không thể thích đàn ông đâu.
Hơn nữa bây giờ mọi người đối với vấn đề này cũng đã thoáng ra rồi mà, lại thêm thân phận hiện tại của hắn ai mà dám ý kiến chứ, ý kiến hắn bẻ gãy cổ luôn rồi sao.
"..."
Lục Cửu dỗi chả buồn giải thích với cô luôn.
Hắn chán nản nằm xuống giường rồi lấy chăn trùm kín người, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh nữa.
Tiểu Hạ: "..."
Cô sai rồi, lần sau cô sẽ không nói ra nữa mà chỉ âm thầm nghĩ thôi.
Tiểu Hạ thấy giường bị chiếm đóng liền ôm gối xuống nền đất nằm.
Chịu thôi, cô sợ chú Ngôn hiểu lầm lắm.
Dù sao chú ấy đối tốt với cô như thế, cô không thể làm chú ấy buồn được.
Hơn nữa cô cũng sợ hắn đột nhiên nổi thú tính thật.
Dù sao có những người nam nữ đều ăn cả mà, cô sợ Lục Cửu chính là một trong số đó.
- hắt xì...
Lục Cửu ở bên này hắt hơi mấy cái, Tiểu Hạ nghe vậy liền nín thinh, không dám nghĩ gì nữa.
- em chui xuống đấy làm gì?
Lục Cửu không thấy cô nhóc kia có động tĩnh gì liền gỡ chăn ra, kết quả lại thấy cô đang nằm co người dưới đất.
Tiểu Hạ: "..." Còn không phải vì phòng này chỉ có một chiếc giường thôi sao.
Ai bảo phòng của cô không được Vip như phòng của hắn nên không có lắp sô pha, chỉ có thể đau khổ nằm dưới đất.
Giờ thấy hắn nhìn mình cô liền cười khan hai cái.
- em thấy hơi nóng, nằm dưới đất cho mát.
Lục Cửu cười gằn, trực tiếp xách người từ dưới nền đất lên nhét vào trong chăn rồi ôm luôn cả chăn lẫn người.
- vừa hay tôi lại thấy hơi lạnh, vậy em lên đây làm túi sưởi cho tôi đi.
Tiểu Hạ: "..."
Chơi ngu rồi.
- Lục Cửu, em thấy không hay cho lắm.
Cô không nói còn tốt, vừa nói xong Lục Cửu liền chui vào trong chăn trực tiếp ôm lấy cô luôn.
- có gì mà không hay, em bây giờ chính là bà Lục, nếu em cảm thấy chúng ta danh không chính, ngôn không thuận vậy ngày mai tôi sẽ đưa em đi đăng ký kết hôn rồi làm đám cưới luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.