Hạ Kỳ Như cầu hôn thành công, bệnh dính người của tên họ Lục kia càng thêm trầm trọng.
Lần này Hạ Kỳ Như dung túng hắn cực kỳ, không ý kiến ý cò gì cả, mãi đến gần sát ngày cưới mới bảo hắn đưa mình đến nơi tổ chức hôn lễ để sau này đỡ bỡ ngỡ.
Lục Cửu đương nhiên đồng ý rồi.
Rất nhanh liền đưa cô đến lễ đường, là một không gian ngoài trời với hành cây xanh rợp mắt cùng thảm cỏ xanh mượt khiến nơi đây tràn ngập hơi thở của thiên nhiên.
Lúc Hạ Kỳ Như đi tới, nơi này đã được chuẩn bị hoàn thiện rồi.
Cô giống như cô nhóc mới lớn lần đầu đến một thế giới xa lạ mà tò mò chạy khắp nơi, mỗi chỗ dừng một lúc, mày mò mấy cái rồi lại chạy đến chỗ khác xem xét.
Lúc đi qua con đường nhỏ dẫn đến sân khấu hôn lễ, Hạ Kỳ Như đứng ở đấy mày mò hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi quay lại nhìn người đàn ông ở phía sau mình.
- Lục Cửu, em rất vui, thật sự rất mong chờ đến ngày đó.
Có lẽ là do đã chơi cả ngày lại thêm nơi này về ban đêm thường có gió nên sắc mặt của cô có hơi tái nhợt, Lục Cửu lập tức đi tới ôm cô lên.
- vậy thì em phải giữ sức khỏe thật tốt mới được.
Hạ Kỳ Như không rõ ý vị cười một cái.
- ồ, đó là điều chắc chắn rồi.
Vừa nói xong liền nhắm mắt lại ngủ luôn.
Lục Cửu: "..."
Vốn còn muốn cùng cô làm chút chuyện gì đó không thể miêu tả, nhưng xem ra đành phải để hôm khác rồi.
...
Lúc Lục Cửu bế Hạ Kỳ Như về Lục gia, thằng nhóc Hạ Lăng đang ngồi bó gối ở sô pha phòng khách mà xem ti vi, cậu lúc này nhìn hiền hòa đến lạ, không còn phải gồng mình như ngày trước nữa, nhìn không khỏi có thêm vài phần sinh khí.
Lúc thấy hắn bế Kỳ Như vào, cậu nhóc chỉ nhìn một cái rồi thôi.
Từ sau lần bị cô giáo huấn một trận kia, Hạ Lăng trầm hẳn không còn hay phá đám Lục Cửu nữa, một phần vì cậu không muốn đối đầu với chị mình, phần vì cậu đã bắt đầu lờ mờ đoán ra được cái gì đó, cho nên hiện tại ánh mắt cậu nhìn ông anh rể tương lai này không còn địch ý như trước, nhiều hơn cả chính là sự tìm tòi.
- ngày mai cậu rảnh không?
Lục Cửu đi đến cầu thang đột nhiên dừng lại rồi quay người hỏi Hạ Lăng, cậu nhóc liếc nhìn hắn ý hỏi có chuyện gì.
- mai đi thử đồ với anh chị, dù sao cũng là đại diện bên nhà gái, ăn mặc chỉn chu một chút mới tốt.
- tôi biết rồi.
Hạ Lăng nói xong, thấy Lục Cửu muốn rời đi liền gọi giật lại.
- Lục Cửu.
- sao?
- nhớ bảo vệ chị tôi thật tốt đấy.
- tôi biết rồi.
Lục Cửu trả lại nguyên xi câu nói ban nãy của Hạ Lăng rồi bế người lên phòng.
Hạ Lăng: "..."
Cậu nhịn.
...
Xét về mấy khoản trang phục hay trang trí hôn lễ, Lục Cửu nghiên cứu rất cẩn thận, cũng rất đầu tư, cho nên hôm sau Hạ Lăng đi thử đồ, thì đúng là chỉ cần thử đồ thôi thật, hoàn toàn không phải chỉnh sửa gì cả.
Hạ Lăng nghi ngờ tên này nhân lúc cậu ngủ mà lén vào phòng sờ mó cậu, nếu không sao có thể may được bộ trang phục vừa khít với dáng người cậu như thế chứ.
"..."
Hạ Lăng đi, Hạ Kỳ Như đương nhiên cũng đi cùng.
Váy cưới của cô là được thiết kế riêng lấy màu trắng làm chủ đạo, là kiểu váy cưới công chúa tay dài nổi tiếng của thương hiệu váy cưới Marchesa, một thương hiệu nổi tiếng với những mấu váy cưới bồng bềnh, màu sắc tươi sáng và tràn đầy tinh tế, rất phù hợp với nhan sắc có phần ngọt ngào và trong sáng của Hạ Kỳ Như.
Cho nên lúc cô đi ra từ phòng thay đồ tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
Người ta nói con gái luôn đẹp nhất trong ngày lễ trọng đại của mình, quả thật không sai tý nào mà.
Mới chỉ thay lễ phục thôi đã đẹp như vậy, nếu còn trang điểm nữa không biết sẽ còn đẹp đến mức nào đây.
- tôi biết tôi đẹp rồi, mấy người không phải nhìn tôi như thế đâu.
Hạ Kỳ Như lại bắt đầu bước vào giai đoạn tự kỷ.
Mọi người bày tỏ, bọn họ quen rồi.
Với cả cô có đủ cơ sở để tự tin như vậy.
- đúng vậy, vợ anh là người đẹp nhất.
Lục Cửu rất phối hợp mà khen cô một câu, còn tự mình đi đến chỉnh lại vạt váy cho cô, từ động tác đến ánh mắt đều thể hiện sự yêu thương lẫn cưng chiều đến cực điểm.
Mọi người bất đắc dĩ phải làm bóng đèn liền lập tức đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
Khi chỉ còn lại hai người, Lục Cửu mới lấy ra một chiếc nhẫn bạc với những hoa văn kỳ lạ ở trên đó, cũng không biết có ý nghĩa gì nữa.
Hạ Kỳ Như thấy hắn lấy nhẫn ra thì ngẩn người.
Làm cái gì vậy?
Lại muốn cầu hôn à?
Lục Cửu giống như chứng minh suy nghĩ của cô, nhưng hắn không quỳ một chân xuống mà đưa tay phải đặt lên ngực trái của mình, cả người cũng cúi xuống một góc 45°.
- Tiểu Hạ, em có muốn làm nữ hoàng của đời anh, để anh có thể che chở bảo vệ em suốt đời hay không?
"..."
Hắn đây là đang muốn chiếm lại quyền chủ động đúng không?
Cầu hôn đi cầu hôn lại thế này không mệt à?
- Tiểu Hạ, bảo vệ em là trọng trách của anh, hơn nữa anh cũng muốn cho em một lời hứa hẹn, và chiếc nhẫn này chính là minh chứng cho lời hứa đó của anh, bất kể kiếp này hay kiếp sau, bất kể em và anh trong hình dáng nào, hoàn cảnh nào, thân phận nào, thì anh cũng sẽ luôn đứng về phía em, bảo vệ em.
Lục Cửu làm vậy, một phần là bởi hắn muốn hoàn thành việc mà trước kia hắn chưa thể làm được với cô, phần còn lại là vì hắn dù sao cũng là đàn ông, việc cầu hôn gì đó nên là hắn làm, ừm, nói thẳng ra là hắn đúng là đang muốn giành lại quyền chủ động về bên mình.
Hạ Kỳ Như trong lòng không phục, nhưng nói cô không cảm động thì là nói dối, nhất là khi nhìn thấy động tác kỳ lạ của hắn, trong đầu cô không hiểu sao lại lướt qua một vài hình ảnh quen thuộc.
Hình như đã nhìn thấy hoặc nghe thấy ở đâu rồi thì phải.
Trong lúc cô còn đang nghiền ngẫn chuyện nhân sinh, Lục Cửu đã lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô rồi.
Hạ Kỳ Như giơ tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay hồi lâu, luôn cảm thấy chiếc nhẫn này có ẩn tình gì đó mà cô không biết.
- Lục Cửu, tuy chiếc nhẫn này có chút kỳ lạ, nhưng mà em rất thích.
Hạ Kỳ Như nói xong liền nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của Lục Cửu cũng tốt theo.
Hắn cuối cùng cũng hoàn thành được những điều còn dang dở khi trước rồi.
Lần này dù có chết hắn cũng không còn gì để nuối tiếc nữa.
...
Thời gian tổ chức hôn lễ rất nhanh đã tới.
So với lần trước khi Hạ Kỳ Như lần đầu tới đây, hiện tại nơi này đã rực rỡ lên không ít.
Hôn lễ lấy hai màu trắng đỏ làm chủ đạo.
Từ con đường nhỏ dẫn tới lễ đường, nơi tuyên thệ của hai người đã được gắn kết đầy hoa tươi với hai màu hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đan xen với nhau, hai bên là những hàng ghế dài được trang trí, bố trí tỉ mỉ, cẩn thận.
Bởi vì thân phận đặc thù của cả nhà trai lẫn nhà gái, cho nên số lượng khách mời cũng được hạn chế tối đa.
Hiện trường tổ chức hôn lễ cũng có kết cấu bảo vệ nghiêm ngặt. Súng ống, camera… đều bị tịch thu. Những kẻ lạ mặt trà trộn vào cũng đều bị loại khỏi đây ngay từ vòng gửi xe.
Hạ Lăng với tư cách là đại diện nhà gái, dù đã sống khá lâu rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu đảm nhận trọng trách quan trọng như vậy, tự mình dẫn Hạ Kỳ Như đi tới lễ đường để giao cô cho Lục Cửu, cho nên trong lòng không tránh khỏi có chút căng thẳng.
- căng thẳng cái gì, lát còn căng thẳng hơn kìa.
Hạ Kỳ Như thấy bước đi của cậu hơi cứng nhắc liền vỗ nhẹ lên tay cậu an ủi, so với lúc đi thử đồ, lần này cô còn đẹp hơn mấy phần khi đã được trang điểm làm tóc cẩn thận, tỉ mỉ, nhất là chiếc vương miện trên đầu cô.
Tuy nhan sắc cô thiên về vẻ trong sáng ngọt ngào, nhưng khí chất của cô lại hoàn toàn ngược lại, khắp người đều tràn ngập hơi thở của nữ vương bệ hạ, vừa kiêu kỳ lại không kém phần sang chảnh.
Cho nên chiếc vương miện không biến cô trở thành một công chúa mà ngược lại nó khiến cho khí chất vương giả của cô lại hiện rõ thêm mấy phần.
Hạ Lăng thấy cô bình tĩnh ung dung như vậy thì không khỏi bội phục.
- chị, lẽ nào chị không căng thẳng sao?
- vì sao phải căng thẳng?
Ra chiến trường cô còn chưa sợ lại đi sợ một đám cưới nhỏ nhoi? Nực cười.
Hạ Kỳ Như nói xong liền bổ sung thêm một câu.
- lát nữa cậu giao chị cho Lục Cửu xong đừng rời đi ngay mà đứng ở bên cạnh chị nhé?
Hạ Lăng: "..."
Vậy mà còn nói mình không căng thẳng?
Quả nhiên tin lời ai cũng không thể tin được lời chị mình mà, haiz....