Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 192: Em là ánh dương ấm áp của anh (3)




Mười phút sau, vẫn tại con hẻm nhỏ ban nãy.
- bà cô của tôi ơi, rốt cuộc tôi đắc tội với cô từ khi nào chứ?
Hoàng Việt đáng thương ngồi một góc, ngoại trừ khuôn mặt ra cả người đều đau nhức không thôi, cũng không phải do Hạ Kỳ Như nể tình gì, cô vốn luôn nhằm vào mặt cậu mà đánh đầu tiên, sau thấy cậu che chắn kỹ quá mới chuyển xuống thân thể.
Đây là điều mà một con người có thể làm sao? Vó thể sao????
Đồ độc ác!!!
- nhìn cậu tôi thấy ngứa mắt.
Hoàng Việt: "..."
Nếu có thể cậu thật muốn đập chết bà cô trước mặt này.
Cô có mắt thẩm mỹ không vậy hả? Có biết ở trường cũ cậu là nam thần của bao nữ sinh không?
Ngứa mắt?
Cậu nhìn cô mới thấy ngứa mắt ý.
- cậu còn một người anh trai nữa hiện đang ở đâu vậy?
Hoàng Việt còn đang rủa xả Hạ Kỳ Như không tiếc lời, cô lại đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan liền ngừng lại, buột miệng nói.
- sao cô biết tôi còn một người anh trai nữa?
Thiếu niên đối diện nhìn cô đầy cảnh giác, dù sao chuyện cậu có anh trai sinh đôi không phải ai cũng biết, lý do chủ yếu là bởi anh cậu từ lúc sinh ra đã mang dị tật trên người mà cụ thể là đôi mắt của anh có hai màu một bên màu đen, một bên màu đỏ, tóc lại còn bạc trắng nên bị người ta coi như quái vật mà xa lánh, bị ba mẹ nhốt trong phòng không cho ra ngoài gặp mọi người, so với súc vật đãi ngộ còn kém hơn.
- cậu trả lời câu hỏi của tôi trước.
Hoàng Việt bị Hạ Kỳ Như dùng bạo lực áp chế, rất không cam tâm kể lại mọi chuyện.
- tôi không biết, tôi cũng đang tìm anh ấy đây.
Bởi vì bị coi là quái vật nên anh trai cậu thậm chí còn không được đặt tên, lúc mới sinh ra cũng suýt bị chết đói mấy lần, nhưng lần nào cũng may mắn thoát chết nên bố mẹ không nhẫn tâm giết anh, nhưng cũng không dám cho anh ra ngoài, sợ mọi người dị nghị bàn tán.
Nhưng vào năm hai anh em tròn mười tuổi, Hoàng Việt vì muốn trêu chọc anh trai của mình nên đã kéo anh ra ngoài, khiến anh bị mọi người phát hiện, mà lúc đó anh trai cậu vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên làn da trở nên trắng bệch, cộng thêm màu mắt và màu tóc kỳ lạ càng khiến anh trở nên đáng sợ hơn, dọa cho mọi người trong khu phố một trận náo loạn.
Trước sức ép của mọi người, bố mẹ đành phải chuyển đi nơi khác, nhưng lần này họ không đưa anh theo mà bỏ mặc anh lại để anh tự sinh tự diệt.
Cho đến hiện tại Hoàng Việt vẫn không thể nào quên được ánh mắt tuyệt vọng khi đó của anh mình, thời gian sau đó cũng thường xuyên gặp ác mộng, nếu ngày đó cậu không kéo anh ra ngoài, anh sẽ không bị mọi người xa lánh, bị ba mẹ vứt bỏ. Cho nên sau nhiều năm sống trong hổ thẹn, Hoàng Việt quyết định đi tìm anh để chuộc lại lỗi lầm, nếu ba mẹ không nuôi anh cậu, vậy thì cậu sẽ nuôi, nếu xã hội này không chấp nhận anh, vậy thì cậu sẽ đưa anh đến một nơi không có sự kỳ thị, lặng lẽ ở bên anh đến già, nhưng khi cậu quay lại nơi đó tìm anh lại hay tin anh đã bị người ta đưa đi nơi khác, Hoàng Việt liền lần theo manh mối người kia cung cấp cuối cùng tìm được trò chơi này.
Nhưng tính bảo mật của trò chơi vô cùng cao, thân phận của chủ nhân trò chơi lại vô cùng bí ẩn, cậu mất rất nhiều thời gian cũng không tra ra được bất cứ manh mối gì hữu dụng, ngay lúc cậu đang cảm thấy tuyệt vọng nhất, người của trò chơi đột nhiên xuất hiện mời cậu tham gia trò chơi này nên cậu mới thi thoảng lại gây chuyện để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cũng để anh cậu có thể nhanh chóng tìm ra mà đến gặp cậu.
Hạ Kỳ Như nghe cậu nhóc kia nói xong liền im lặng hồi lâu, bởi manh mối mà cô thu được cũng không nhiều hơn thằng nhóc này là bao, hơn nữa còn là do chạm vào tay cậu rồi mới biết được sự tồn tại của anh.
Thế giới này quả nhiên hố người mà.
Cô còn đang cảm thán, ánh mắt chợt liếc xuống những chấm xanh đang tụ lại chỗ này.
- tìm được rồi.
Trong con ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện rất nhiều người chơi, Hoàng Việt giật mình nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình.
Thời hạn truy sát vậy mà vẫn còn tận bảy phút nữa!!!
Trái ngược với vẻ lo lắng bất an của Hoàng Việt, Hạ Kỳ Như bình tĩnh hơn nhiều, mắt thấy mấy người kia lại gần liền lập tức xách cổ áo cậu ta lên rồi lấy đà bật nhảy.
- khoan đã, cô làm thế sẽ chết người đấy.
Hoàng Việt thấy cô muốn nhảy lên bức tường cao hai mét kia liền tái mặt, chưa bàn đến chiều cao của bức tường kia, chỉ riêng việc một cô gái muốn xách cổ một người đàn ông trưởng thành còn cao hơn cô hẳn hai cái đầu đã là chuyện bất khả thi rồi.
- Ồ.
Hạ Kỳ Như nhìn cổ cậu ta một cái cuối cùng sáng suốt buông tay ra, chuyển sang xách lưng quần cậu, lấy đà bật nhảy.
Người chơi: "..."!!!!
Hoàng Việt: "..."
Cứu mạng!!!
Trái ngược với dự đoán, cậu không bị rơi giữa chừng, đầu cũng không bị đập vào đâu cả, vô cùng an toàn mà tiếp đất.
Bà cô này là quái vật à?
Hoàng Việt nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, nhất là cánh tay vừa xách cậu kia của cô, không ngờ đến lại nhìn thấy tua vải trên tay cô đang cử động.
Nó..nó...vừa cử động đúng không?
Tiểu Hắc vẫn chưa phát hiện ra mình bị lộ, vẫn tích cực lấy lòng tiểu chủ nhân của mình.
"Tiểu chủ nhân thấy không, ta là một con quỷ rất có ích, nếu cô mà thả ta về nhà sẽ tiếc lắm đó."
"Ừm."
Hạ Kỳ Như nghiêm túc gật đầu, trong lòng nghĩ gì không ai rõ, nhưng về sau cô thật sự không dọa Tiểu Hắc nữa, trái tim yếu đuối của nó lúc này mới thật sự được an ủi phần nào.
- này bà cô, tua vải trên tay cô vừa cử động thì phải.
Hoàng Việt ấp úng hồi lâu cũng nói ra một câu hoàn chỉnh, Hạ Kỳ Như thờ ơ.
- gió thổi nên nó bay thôi, cậu bị mắc chứng hoang tưởng à?
"..."
Nhưng ban nãy làm gì có gió???
- để xem lần này chúng mày chạy kiểu gì?
Hoàng Việt còn muốn thắc mắc, có mấy người chơi ở phía trên kia bức tường đã tới rồi.
"..."
Trời muốn diệt cậu hay gì? Vì sao thời gian trôi qua đã lâu như vậy mà vẫn chưa kết thúc??
Hoàng Việt đang định quay sang cầu cứu Hạ Kỳ Như, nhưng ở bên cạnh cậu làm gì còn ai nữa.
"..."
Còn được cả bà cô này nữa, không lẽ cô chưa nghe câu giúp người giúp cho trót sa, sao lại đem con bỏ chợ giữa chừng như thế?
May làm sao khi đúng lúc này hệ thống trò chơi thông báo thời hạn truy sát đã chấm dứt, Hoàng Việt vì vậy mới may mắn nhặt được một mạng về, cậu tranh thủ mấy người chơi kia lơ là, cũng trèo tường chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.