Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 213: Học sinh cá biệt (1)




Rào.
Hạ Kỳ Như vừa mở mắt đã được "tưới" nguyên một chậu nước giặt giẻ lau bảng xuống đầu, cô hơi ngây ra một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn thủ phạm.
Cậu bạn kia sao ngờ tới bên dưới có người, còn đang định chạy xuống xin lỗi, nhưng khi thấy người bị dội nước là Hạ Kỳ Như liền khinh khỉnh nói.
"Cậu không có mắt à, tự dưng xông ra đấy làm gì vậy? Đúng là đáng đời mà."
Cậu ta mắng chửi xong liền quay về lớp.
Hạ Kỳ Như ghi nhớ khuôn mặt của nam sinh kia xong liền đi vào nhà vệ sinh gội lại đầu và thay đồ, sau khi đi ra thấy cô lao công chuẩn bị đổ xô nước đi liền xin lại bảo mình giúp cô ấy đổ, cô lao công không nghi ngờ gì, lập tức đưa cho cô.
Kết quả cô một đường xách thẳng xô nước đến dãy lớp 12 mà cụ thể là lớp chọn 12A1.
Bởi vì vẫn chưa tới giờ vào lớp nên học sinh vẫn rất nhộn nhịp, mỗi bàn tụ thành một nhóm, nói chuyện vô cùng rôm rả.
"Ban nãy chúng mày không nhìn thấy đó thôi, dáng vẻ của nó tức cười lắm, làm tao đến câu xin lỗi cũng không nói ra được."
"Xời, nếu là Hạ Vũ thì xin lỗi làm gì, cậu ta có biết giận ai đâu."
"Đúng vậy đó, mà sao mày không chụp ảnh lại để đăng lên facebook,  khẳng định bức ảnh kia sẽ nổi tiếng lắm đây."
Hạ Kỳ Như vừa đi vào liền nghe thấy những lời bàn tán này, nhưng cô lại coi như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh xách xô nước về phía trước.
Bởi vì dáng đi của cô rất bình thường lại thêm mọi khi cô rất cam chịu nên đám người đó dần hình thành được thói quen phớt lờ cô trong mọi hoàn cảnh, dẫn tới không một ai chú ý đến xô nước trên tay cô. Chỉ đến khi cô đặt xô nước lên trước mặt nam sinh đã hắt nước giặt dẻ lau xuống người mình, đám người kia mới chú ý đến sự tồn tại của nó.
"Hạ Vũ, cậu lấy thứ này từ đâu vậy hả? Hôi quá, mau lấy ra ngoài đi."
Mấy người thấy xô nước màu nâu đen phát ra mùi hôi trong tay cô liền vội vã lùi ra xa rồi yêu cầu cô đưa đi. Đáp lại những tiếng kêu la của bọn họ là giọng nói lạnh lùng của Hạ Kỳ Như.
"Xin lỗi tôi hoặc tôi xô nước này sẽ được đổ lên người cậu."
Cả đám nghe cô nói xong liền ngây ra, một lúc sau họ mới ý thức được cô đang nói chuyện với nam sinh trước mặt mình, nam sinh kia thấy cô gái bình thường rất dễ bắt nạt bỗng trở nên đáng sợ như vậy liền có chút e ngại, nhưng cậu ta lại có tính sĩ diện cao nên nhanh chóng bật lại cô, còn hơi vênh mặt lên.

"Xin lỗi tôi hoặc tôi xô nước này sẽ được đổ lên người cậu."
Cả đám nghe cô nói xong liền ngây ra, một lúc sau họ mới ý thức được cô đang nói chuyện với nam sinh trước mặt mình, nam sinh kia thấy cô gái bình thường rất dễ bắt nạt bỗng trở nên đáng sợ như vậy liền có chút e ngại, nhưng cậu ta lại có tính sĩ diện cao nên nhanh chóng bật lại cô, còn hơi vênh mặt lên.
"Cậu có dám đổ không đã."
Rào.
Cậu ta vừa nói xong cả xô nước liền đổ lên đầu cậu ta, sau đó Hạ Kỳ Như lại yên lặng đặt xô nước bình tĩnh nói từng chữ.
"Nhớ trả lại xô nước cho bác lao công giúp tôi."
Cô chỉ nói như vậy nhưng nam sinh kia lại thật sự làm theo, dù sao cậu ta cũng mới 17 tuổi, mặc dù ghét Hạ Kỳ Như nhưng lại bây giờ cậu lại càng sợ cô hơn, có trời mới biết ban nãy lúc nhìn vào mắt cô, cậu đã sợ đến cỡ nào đâu.
Bây giờ cậu mới biết một người trông có vẻ yếu đuối hiền lành nhưng lúc tức giận lên lại đáng sợ như vậy.
Không chỉ cậu mà những người xung quanh cũng có cảm giác tương tự, chỉ đến khi Hạ Kỳ Như rời đi, sự áp bức đè trên vai bọn họ mới từ biến mất.
"Đáng sợ quá."
Mấy người xung quanh cảm thán xong liền nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, không dám tụm năm tụm bảy nữa.
Mà Hạ Kỳ Như sau khi rời khỏi lớp học liền trở về nhà.
Lúc cô trở về vừa đúng lúc một chiếc điện thoại từ trên lầu rơi xuống trước mũi chân cô, người bên trên vẫn chưa biết cô đã trở về mà tiếp tục cãi nhau.
"Tôi không cần quan tâm quan hệ giữa hai người là gì, bây giờ bà và đứa con hoang kia của bà phải cút khỏi nhà của tôi, ngay lập tức."
Người đàn ông mắng xong mới chú ý tới người ở bên dưới, ông ta ngay lập tức thay đổi sắc mặt vội vàng đi xuống cầu thang.
"Tiểu Vũ, sao con lại về nhà vào giờ này vậy?"
Hạ Kỳ Như im lặng một chút mới nói.
"Con để quên sách nên về lấy ạ."
Nói xong cô liền quay về phòng mình, một lúc sau liền quay ra rồi đi thẳng ra ngoài, người đàn ông thấy cô như vậy cũng không để ý, dù sao tính cách của cô trước giờ vẫn vậy rồi nên lại quay lên tiếp tục xử lý chuyện ban nãy báo hại Hạ Kỳ Như còn chưa ra khỏi nhà được mấy mét đã bị người phụ nữ kia đuổi theo mắng một trận.
"Mày đúng là đồ sao chổi, từ ngày khỏi bệnh đến giờ cứ khắc hai mẹ con tao không ngừng, tại sao khi đó mày không chết trong bệnh viện luôn đi."
Đáp lại lời nói của bà ta là giọng nói lạnh lùng không chút hơi ấm của cô.
"Tránh ra."
"Mày bảo tao tránh? Haha, thấy mẹ con tao bị đuổi còn mày thì không nên mày đắc ý chứ gì? Tao nói cho mày biết..."
Hạ Kỳ Như mất kiên nhẫn mà cắt ngang lời người phụ nữ kia.
"Bà nói thêm một trăm nghìn câu nữa cũng chẳng thay đổi được gì đâu, tránh ra đi."
"Tao không tránh."
Người phụ nữ kia giây trước vẫn còn tinh tướng, giây sau đã bị cô đẩy sang một bên, bà ta muốn chửi cô nhưng cổ họng như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại không tài nào nói chuyện được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô từ từ rời đi.
Lúc này bà ta mới cảm thấy Hạ Vũ này có gì đó không đúng, tức thì cả người đều cảm thấy không tự nhiên, sau đó dù có nói lại được cũng không dám ý kiến gì nữa.
...
Hạ Kỳ Như cũng không biết mình nên đi đâu về đâu, cô hiện tại như đứa trẻ không nhà, cứ thế lang thang hết con phố này đến con phố khác, mãi đến khi trời tối rồi mới dừng chân lại cảm thán.
"Tiểu Hắc, ta mới chỉ ngủ có một giấc mà thôi, sao thế giới ở bên ngoài bây giờ lại xa lạ như vậy?"
Hay là cô ngủ lâu quá nên lạc hậu so với thế giới này rồi?
Dù sao cô bây giờ cảm thấy bản thân với thế giới này không được hoà nhập cho lắm, thậm chí còn hơi bài xích những con người ở đây.
Tiểu Hắc thấy tâm trạng cô không tốt liền vỗ tua vải lên mu bàn tay cô.
"Tất cả những thế giới mà cô đến sắp tới đều có vấn đề, cô tất nhiên sẽ cảm thấy xa lạ rồi."
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền không nói gì nữa.
Ban đầu cô vốn định dùng thân thể thật của mình để đến đây, nhưng không hiểu sao khi đi qua cánh cổng thời gian lại thành ra như vậy, hơn nữa khi cô muốn quay lại cũng không quay lại được, chỉ có thể đợi sinh mệnh của thân thể này kết thúc cánh cửa không thời gian mới lại mở ra một lần nữa để cho cô vào.
Nói cách khác, không biết vì điều gì mà cánh cổng không thời gian lại đột thu lại năng lực đi qua các thế giới của cô.
Cũng có lẽ đây là ý của thiên đạo, nó không cho phép một người có năng lực quá cường đại tồn tại ở trên đời này, nếu có, vậy Hạ Kỳ Như chính là ví dụ điển hình.
Giết không được cô thì thu hẹp năng lực của cô lại.
Hạ Kỳ Như chợt cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.
"Này!"
Ngay khi cô định rời đi, một giọng nói chợt vang lên gọi cô lại.
Vừa nghe thấy giọng nói của người kia, thân thể cô đang trú nhờ đột nhiên run lên theo bản năng, xem ra cô ấy rất sợ chủ nhân của giọng nói kia, vì vậy khi hắn vừa đến gần mình cô liền lùi ra sau một bước, lạnh giọng nói.
"Có việc?"
Người này là con riêng của mẹ kế nguyên chủ, cũng chính là con của người ban chiều vừa mắng chửi cô xong, tên Lưu Đức Tuấn.
Sở dĩ nguyên chủ sợ anh ta như vậy là bởi năm người này vô cùng bạo lực, cũng rất biến thái, có sở thích hành hạ động vật nhỏ, thậm chí có lần còn thử nghiệm trên người nguyên chủ khiến cô ám ảnh không quên. Mặc dù khi đó hắn ta chỉ hù doạ cô về mặt tinh thần, không gây ra tổn hại về thể xác, mà thời gian về sau cũng đối tốt với cô nhưng vẫn không thể nào xoá nhoà những gì hắn đã từng làm với cô được.
Quan trọng nhất, thằng cha này vô cùng cục súc, rõ ràng là quan tâm người ta nhưng lại làm như muốn lao vào đánh con người ta không bằng.
Hạ Kỳ Như vừa nghĩ vậy, Đức Tuấn ở phía đối diện đã ngay lập tức xác nhận suy nghĩ của cô.
"Ba đang tìm mày khắp nơi đấy, cả ngày hôm nay mày chết ở xó xỉnh nào vậy?"
Ngoại trừ ông anh cục súc này thì ba của nguyên chủ có thể coi là người đối tốt với cô ấy nhất, tiếc là mục đích ông ta đối tốt với cô lại không tốt đẹp cho lắm. Bởi vì từ bé nguyên chủ đã được người ta đặt mua, bọn họ nói đợi cô tròn 18 tuổi sẽ đến đón cô đi, nếu cô mất một sợi tóc nào, bố cô sẽ phải gánh tai hoạ, cho nên ông ta dù không thích cô cũng sẽ không nặng lời hay bạc đãi cô. Chỉ đáng tiếc nguyên chủ vì bị bạo lực học đường lại bị dì ghẻ hành hạ nên cô cuối cùng cũng không sống được đến năm 18 tuổi, cho nên mục đích người kia muốn mua cô là gì, cô cũng không có cơ hội được biết.
"Tôi biết rồi."
Mặc dù Hạ Kỳ Như rất không muốn về, nhưng ở nơi đó cô vừa có ăn vừa có mặc, vậy cô tội gì phải chịu khổ ở ngoài này chứ.
Đức Tuấn thấy thái độ của cô khác lạ cũng không để ý, dù sao tính của cô trước giờ vốn hâm dở như vậy, hắn nhìn nhiều rồi cũng sẽ quen nên chỉ hất mặt về phía trước.
"Vậy còn không đi đi, hay muốn tao cõng mày đi?"
Đức Tuấn đang nói liên mồm, cô gái nhỏ đi bên cạnh hắn nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng phê bình.
"Anh ồn quá."
Nói thêm câu nữa bà đấm vỡ mồm luôn bây giờ, đàn ông con trai gì mà lắm mồm thế không biết.
Đức Tuấn: "..."
Đức Tuấn muốn mắng lại cái đứa ranh con dám bật lại mình một trận, nhưng Hạ Kỳ Như vừa nói xong đã leo tót lên xe rồi, hắn ta thấy vậy chỉ có thể lên xe theo cô, ai ngờ hắn vừa mở cửa xe ra đã bị cô gái nhỏ ngồi ở bên trong chặn lại, khi thấy hắn nhìn mình cô còn điềm nhiên nói.
"Tôi nghe nói ban chiều anh bị bố đuổi đi rồi nên chắc không cùng đường với tôi nữa đâu nhỉ. Tạm biệt nha, anh trai."
Đức Tuấn: "!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.