Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 246: Vì đó là anh (12)




Sau khi Khởi Phong trở về, công việc chính của người hầu trong cung điện là chăm sóc hắn thật tốt. Cũng may yêu cầu của Khởi Phong cũng không cao, hắn càng sợ nếu bản thân hành động quá đáng sẽ bị cô ghi thù nên luôn cẩn thận từng li từng tí. Vì điều này mà Hạ Kỳ Như rất phiền lòng, thi thoảng cô vẫn sẽ nhắc hắn về vấn đề này nhưng hắn vẫn không chịu thả lỏng tinh thần. Hắn sợ hắn vừa lơ là liền vô tình thả con ác quỷ trong người ra ngoài.
Thái độ kỳ lạ của hắn nhanh chóng bị Hạ Kỳ Như phát giác, cô lập tức hỏi hắn.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
"Khởi Phong, rốt cuộc cậu đang giấu tôi chuyện gì?"
Khởi Phong phủ nhận theo bản năng: "Không có." Nói xong liền muốn bỏ đi nhưng bị cô giữ lại, lạnh giọng nói.
"Bây giờ cậu nói với tôi hoặc tôi sẽ đuổi cậu khỏi nơi này. Cậu chọn đi."
Hạ Kỳ Như nói xong liền buông tay ra, điều này khiến Khởi Phong hoảng sợ, hắn lập tức bắt lấy tay cô giữ chặt. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn hiện lên tơ máu bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng nổi đầy gân xanh, giống như hắn đang khắc chế cái gì đó. Nhưng bởi vì hắn luôn đội mũ trùm đầu nên Hạ Kỳ Như không phát giác ra điểm bất thường, thấy hắn giữ mình lại liền đứng nguyên tại chỗ chờ hắn giải thích. Khởi Phong ấp úng một hồi, sau cùng hắn từ từ thả tay cô ra, rồi quay người rời đi.
"Tôi sẽ đi."
"Khởi Phong, đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nếu cậu đi, cậu sẽ không còn cơ hội quay trở về đâu."
Hạ Kỳ Như nhìn theo bóng lưng hắn lạnh giọng nói, Khởi Phong thoáng ngừng lại, nhưng sau đó vẫn đi tiếp.
"..."
Hạ Kỳ Như nín nhịn một hồi, cuối cùng vẫn chạy theo giữ hắn lại.
Bỏ đi, bản cô nương đến đây cứu hắn, không phải làm giá với hắn. Thế giới này cô cho phép hắn làm nóc nhà đấy.
"Khởi Phong, nếu cậu không nói ra vấn đề của cậu, tôi sẽ không giúp cậu được."
"Tôi không có vấn đề gì cả."
"Cậu nói thật không? Vậy mấy ký hiệu kỳ quái trên người cậu là sao vậy?"
Đoàng.
Khởi Phong cảm giác như sét đánh ngang tai, hắn lập tức khép chặt vạt áo choàng trên người, ấp úng nói.
"Chị...chị, sao chị có thể?"
"Có thể cái gì? Tôi chỉ xem tay với cổ cậu thôi mà, đâu có xem hết, vẻ mặt kia của cậu là gì?"
Hạ Kỳ Như cảm thấy bản thân rất oan uổng, cô thật sự đâu có bỉ ổi đến mức nhân cơ hội hắn không có ý thức mà chiếm tiện nghi của hắn chứ, là tự nó đập vào mắt cô mà. Với cả sau khi uống máu cô xong những ký hiệu đó liền biến mất nên cô cũng chưa kịp nhìn kỹ nó vẽ cái gì. Giờ nghĩ lại có khi thằng nhóc này trúng phải lời nguyền gì rồi cũng nên.
"Thì...thì tôi thấy nó xấu, tôi không muốn để chị thấy nó. Sợ sẽ doạ đến chị."
"Nếu vậy cậu không cần lo lắng vấn đề đó, bởi cho dù cậu có dáng vẻ như thế nào tôi đều sẽ không bỏ rơi cậu."
Hạ Kỳ Như nghiêm túc thề thốt.
Mười năm đối với cô hay huyết tộc đều rất ngắn ngủi, chỉ như cái chớp mắt mà thôi. Nhưng Khởi Phong tiến hoá từ nhân loại thì chưa chắc, cho nên trong mười năm qua đã xảy ra những chuyện gì khiến cậu ta trở nên tự ti, đề phòng tất cả mọi người như vậy?
Khởi Phong giật mình nhìn cô chăm chú, cậu cũng nhớ lại quãng thời gian chung sống cùng cô. Mặc dù cô rất bạo lực lại cục súc còn hay đòi đánh cậu nhưng chưa lần nào làm thật cả, đến cả khi cậu bỏ đi biệt tích suốt mười năm cô cũng chỉ giận dỗi một chút rồi thôi. Một người đối tốt với cậu như vậy thì có lý gì cậu lại đề phòng cô chứ?
Khởi Phong suy nghĩ một hồi liền kéo cô vào phòng mình, sau một hồi cân nhắc cậu mới dè dặt nói.
"Hạ Kỳ Như, bây giờ tôi sẽ cho chị biết bí mật của mình."
Nói xong liền cởi áo choàng và áo sơ mi trên người ra, sau lưng hắn là vô số những đường gân màu tím xanh. Mà tất cả những đường gân này đều xuất phát từ một điểm, chính là vết cắn trên vai Khởi Phong.
Lúc cô nhìn thấy vết cắn này liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Đã mười năm rồi mà vết cắn này vẫn chưa lành lại sao?
Thậm chí nếu chỉ nhìn vết cắn, cô còn cho rằng cậu ta mới bị huyết tộc nào đó cắn xong.
Điều này không khoa học.
"Chị cũng thấy rồi đó, bất kể tôi làm cách nào cũng không thể xoá được những thứ này đi, ngược lại còn bị chúng nó hành cho sống dở chết dở."
Nhất là khi giọng nói đó xuất hiện, những gân xanh tím này sẽ lan rộng ra khắp cả người, lan đến đâu liền cảm thấy đau như nơi đó đang bị lóc xương xẻo thịt.
Hạ Kỳ Như vừa nhìn qua liền biết đây là một sinh vật ký sinh nhờ trên thân thể người khác.
Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì ngày xưa Khởi Phong đã uống máu mình, buộc cô phải giúp hắn điều tiết thân thể, vô tình lại giúp hắn áp chế sinh vật này, nếu không giờ này hắn đã không thể đứng ở trước mặt cô rồi. Chỉ là nó đã sống nhờ trên thân thể hắn mười năm, cũng không biết mức độ gắn kết đã đạt đến mức nào, bây giờ cô cưỡng ép nó ra liệu có ảnh hưởng đến tính mạng của hắn hay không?
"Vì sao chị không nói gì? Bị doạ rồi sao?"
Khởi Phong vừa nói xong liền cảm thấy một chỗ trên lưng mình mát lạnh, rất dễ chịu. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm giác dễ chịu đó bỗng biến thành cơn ác mộng, cơn đau đã hành hạ hắn suốt mười năm qua lần nữa xuất hiện, nhưng mức độ nghiêm trọng hơn nhiều. Đau đến mức hắn đứng không vững phải quỳ một chân xuống đất. Hạ Kỳ Như thấy vậy liền thu tay lại, lặng lẽ chắp ra sau lưng, giấu đi lòng bàn tay đang rướm máu của mình.
Xem ra không thể dùng cách trực tiếp để tiêu diệt thứ này được.
Cô có thể chịu đau, nhưng cô không muốn Khởi Phong chịu khổ.
"Cậu đừng lo, tôi sẽ giúp cậu xử lý nó. Giờ cậu nghỉ ngơi đi."
Cô nói xong liền đi ra ngoài, Khởi Phong dù đau đớn nhưng vẫn quay lại nhìn cô, vì vậy hắn cũng nhìn thấy lòng bàn tay nhiễm đầy máu tươi của cô.
Cô bị thương sao?
...
"Tiểu chủ nhân, rốt cuộc lời nguyền mà Khởi Phong dính phải là gì vậy?"
Tiểu Hắc ban nãy cũng nhìn thấy phần lưng của hắn, nói thực khá đáng sợ. Bây giờ nó chỉ cần nghĩ đến việc trên thân thể của mình đột nhiên xuất hiện một sinh vật ký sinh, còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường liền cảm thấy cả người không tự nhiên.
"Ta không biết."
Đáng hận nhất là chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, dù trí nhớ cô có tốt, cũng không thể tốt đến mức nhớ được từng chi tiết nhỏ nhặt từ tận mười mấy năm trước được.
Bây giờ việc cô có thể làm chỉ là tìm ra nguồn gốc của lời nguyền rủa và phá giải nó. Nếu vẫn tìm không được, vậy cô sẽ di chuyển nó lên người mình, thay cậu ta gánh chịu lời nguyền rủa kia.
Đáng tiếc Hạ Kỳ Như còn chưa kịp tìm ra manh mối, vụ Khởi Phong bị nguyền rủa đã bị người trong cung điện phát hiện ra truyền ra bên ngoài. Mấy người kia còn thêm mắm dặm muối khiến mọi người đã sợ càng thêm sợ hắn, hội đồng huyết tộc liền tìm gặp Hạ Kỳ Như, yêu cầu cô thiêu chết hắn để tránh hậu hoạ về sau. Đối với yêu cầu của bọn họ, cô chỉ lãnh đạm nói.
"Ngày trước các người cũng muốn thiêu chết ta vì ta là phù thủy. Nhưng giờ các người thấy đó, ta vẫn sống rất tốt, còn tổ tiên của mấy người nay còn lại mấy ai?"
Huyết tộc: "..." Cô đang uy hiếp bọn họ sao?
Có huyết tộc không sợ chết, vẫn cố gắng khuyên nhủ cô.
"Nhưng cô không giống với hắn, hắn là quái vật."
Hạ Kỳ Như lập tức phản bác lại lời nói của tên đó.
"Hắn không phải quái vật."
Huyết tộc kia bị cô doạ, lúc này cũng không dám lên tiếng nữa.
Nhưng làn sóng muốn giết chết Khởi Phong thì vẫn gia tăng không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.