- tiểu tỷ tỷ, giờ tỷ định làm gì vậy?
Hạ Lăng đã quyết định phải ôm chặt lấy cái đùi này, thế nên suốt cả quãng đường đều bám theo Hạ Kỳ Như không rời.
Hạ Kỳ Như đánh không được đuổi cũng không xong liền trực tiếp tảng lờ cậu ta.
Tuy nhiên đôi lúc cô vẫn sẽ ngẫu nhiên trả lời đôi ba câu, ví như lúc này chẳng hạn.
- đi mua nhà.
Nơi ở cũ đã bị fan hai nhà Hà Nguyệt Nhi và Nam Hành tổng tấn công, khẳng định không về được.
Hà gia kia càng không cần nói tới.
Thế nên cô cần cấp tốc tìm nhà, hơn nữa còn đặc biệt tìm ở gần khu biệt thự Hắc Đế Kim kia.
Như đã nói, Cảnh Thiên ở đâu, Tiểu Hắc liền nhảy nhót ở đấy, thế nên việc cô cần làm bây giờ là ôm cây đợi thỏ, chờ hắn xuất hiện.
Hạ Kỳ Như vừa nghĩ vậy, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da bóng lộn.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của nó, là một người đàn ông thân mặc âu phục, tuổi chừng 30, vẻ ngoài có chút lạnh lùng, vừa thấy cô liền máy móc nói.
- nhị tiểu thư, mời cô về nhà.
Hạ Kỳ Như hơi nhếch môi, cặp bố mẹ này tìm người cũng nhanh thật đấy.
Về thì về.
"..."
Mạch não của tiểu chủ nhân nó thật sự không hiểu.
"Kẻ thù dâng đến tận cửa còn không nhận thì hóa thiểu năng à?"
Hạ Kỳ Như nói như lẽ đương nhiên.
Hà Nguyệt Vy không dám phản kháng nhưng bà thì dám nha.
Đừng tưởng chung huyết thống thì bà sợ.
Dám bắt bà đổ vỏ thì phải nghĩ đến hậu quả trước chứ.
"..."
Bởi vì ân oán cá nhân nên Hạ Kỳ Như không cho Hạ Lăng theo mà bảo cậu ta tiếp tục tìm nhà cho mình, còn bản thân mình thì cùng vệ sĩ lên xe đi về Hà gia.
...
Biệt thự Hà gia cũng nằm ở khu biệt thự này, tuy nói là cùng khu nhưng ngồi xe đến nơi cũng mất tận nửa tiếng mới tới.
Đúng là nhà đại gia có khác.
Hạ Kỳ Như vừa tiến vào Hà gia, cửa lớn liền đóng lại, một người phụ nữ từ trên cầu thang hình xoắn ốc đi xuống, cất giọng lạnh lẽo.
- Nguyệt Vy, thời gian này con đã đi đâu vậy, có biết mọi người lo lắng cho con lắm không?
- người Triệu gia đến đòi người rồi à?
Hạ Kỳ Như đứng ở giữa phòng khách, hai tay cô đút túi quần, vẻ mặt có chút tùy ý, nhìn không ra là châm chọc hay chỉ đơn giản là tò mò nên hỏi một câu.
Bà Hà nhìn cô hơi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy Hà Nguyệt Vy trước mặt bà có chút xa lạ, không, con bé vốn luôn là một người xa lạ với bà, chỉ là thái độ hôm nay của cô có chút khác biệt.
Không rụt rè sợ hãi, cũng không tìm cách lấy lòng bà như mọi khi.
Nhìn tư thế kia cô càng giống chủ nhà hơn là bà.
- Nguyệt Vy, mẹ nghe nói con bị thương, tình hình thế nào rồi?
Bà Hà áp chế lại nghi hoặc, dịu dàng đi tới chỗ cô muốn nắm lấy tay cô, nhưng Hạ Kỳ Như lại hơi lùi ra sau, hai tay cô vẫn đút trong túi quần, hoàn toàn không có ý định rút ra.
Bà Hà ngây người, sau thương tâm nói.
- Tiểu Vy, con vẫn còn giận mẹ sao?
Nào có, bà quá đề cao bản thân mình rồi.
Hạ Kỳ Như nghĩ thì nghĩ thế nhưng bên ngoài lại thẳng thắn gật đầu.
- vâng.
Bà Hà không nghĩ tới cô lại thừa nhận, thế là ngây người một lúc mới nói tiếp.
- Tiểu Vy, ba mẹ xin lỗi, nhưng ba mẹ làm vậy cũng là bất đắc dĩ, chị con là người nhạy cảm, ba mẹ sợ nó không thể vượt qua được cú sốc này, hơn nữa nó bị Nam Hành bỏ rơi, cũng coi như gặp quả báo rồi.
- vậy nên bà lấy tôi ra làm kẻ thế thân à?
Hạ Kỳ Như vẫn lạnh nhạt nói, con nào cũng là con, vậy mà vì cứu đứa con lớn lại nhẫn tâm dìm đứa con út xuống.
Lẽ nào vì Hà Nguyệt Vy sống xa họ từ nhỏ, nên họ đối với cô không có sự gắn bó như với Hà Nguyệt Nhi, nên mới thoải mái lợi dụng cô, dẫm đạp cô?
Chỉ đáng tiếc Hà Nguyệt Vy lại ngây thơ tin rằng bọn họ thật tâm đón mình về, dù biết mình bị lừa gạt vẫn nguyện tin tưởng bọn họ, chỉ mong có thể đổi lại sự quan tâm thật lòng của bọn họ, để rồi đến cuối cùng cái cô nhận được vẫn chỉ là sự vô tâm.
Bà Hà nghe cô nói vậy thì vẫn là một bộ dạng bất đắc dĩ kia, còn hơi khổ sở nói.
- ba mẹ biết ba mẹ làm vậy là sai, nhưng con mới ra mắt, cùng lắm mọi người chỉ coi đây là một cú vấp ngã đầu đời, sau cú ngã này con vẫn có thể đứng dậy lần nữa, nhưng chị con không như thế.
- tôi có phải con ruột của bà không vậy?
Hạ Kỳ Như cắt ngang lời bà Hà nói, bà Hà càng thêm bi thương.
- Tiểu Vy, vậy con muốn mẹ làm gì mới có thể tha thứ cho mẹ và chị gái con đây? Hay là mẹ lấy cái chết ra để tạ lỗi với con nhé.
Bà Hà vốn chỉ dọa dẫm cô, ai biết cô lại thật sự lôi từ trong túi ra một con dao rồi đưa cho bà chứ.
- không cần cảm ơn.
Bà Hà: "..."
- Tiểu Vy, con...con...mẹ không ngờ con nhẫn tâm như vậy, thật uổng công bao năm nay mẹ khổ cực cho người tìm kiếm con mà.
Bà Hà hất con dao đi, vẻ mặt vừa khổ sở vừa đau lòng nói, bất cứ ai nhìn vào cũng đều sẽ bị bà ta làm cho cảm động mà rơi nước mắt.
Kiếp trước cũng là như thế, bà Hà hết đấm lại xoa, lợi dụng triệt để mối liên kết huyết mạch giữa Hà Nguyệt Vy và Hà gia để cô vì bọn họ mà bán mạng lần nữa.
Kể cả sau này dù sắp chết cô ấy vẫn không oán hận gia đình mình dù chỉ một lần, chỉ cho rằng bản thân mệnh bạc nên mới sống khổ như thế.
Haiz, đây chính là kiểu thánh mẫu điển hình.
Tiếc là thánh mẫu nhà người ta làm người khác đặc biệt là mấy đứa cùng giới tính với mình tức gần chết mà không làm được gì.
Thánh mẫu nhà cô thì hay rồi, toàn tự bê đá đập chân mình, tin người một cách quá đáng, cuối cùng bị người ta ăn đến xương cũng chẳng nhả.
Thảm, quá thảm mà.
- mẹ vất vả rồi.
Hạ Kỳ Như không lạnh không nhạt nói một câu, bà Hà nước mắt sụt sùi bộ dạng khổ sở đến cực điểm.
- ba mẹ biết ba mẹ có lỗi với con, thế nên ba mẹ mới muốn tìm cho con một nhà tốt, có thể giúp con che mưa chắn gió.
Đến.
Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn là dụ bà lấy tên điên kia.
Mơ đi rồi bà đồng ý.
- Tiểu Vy, Triệu gia rất có thế lực, Triệu thiếu gia cũng là một người rất tốt, mẹ tin con lấy cậu ấy rồi nhất định có thể hạnh phúc cả đời.
- ồ, một mối hôn sự tốt như thế sao mẹ không cho chị đi đi, dù sao người đứng đầu mũi nhọn công kích của mọi người là chị ấy chứ không phải con.
Hạ Kỳ Như đột nhiên nở nụ cười âm trầm, bà Hà nghi hoặc nhìn cô.
- Nguyệt Vy con muốn làm gì?
- công bố sự thật.
- Hà Nguyệt Vy, nếu con dám làm vậy mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con.
Bà Hà lập tức thay đổi sắc mặt mà giận dữ nhìn cô, Hạ Kỳ Như cũng nhìn bà ta, vẻ mặt bình thản.
- con vì sao lại không dám, con không phải quân cờ cũng không phải con rối của mấy người, hôm nay con đến đây chỉ để thông báo cho mẹ biết, đừng cho người tới làm phiền con nữa, nếu không hậu quả mẹ tự gánh chịu.
- Hà Nguyệt Vy, con đang uy hiếp mẹ?
Bà Hà giơ tay lên muốn tát Hạ Kỳ Như, nhưng cô lùi ra sau nên bà ta tát hụt, cả người hơi loạng choạng tiến về phía trước, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền duỗi một chân ra.
Rầm.
Bà Hà ngã chổng vó trên sàn nhà, đầu gối cọ lên sàn nhà khiến bà ta có chút đau đớn, làm gì còn bộ dạng kiêu sa đài các như vừa rồi.
- Hà Nguyệt Vy, con dám đẩy ngã mẹ?
- con không làm gì cả, là mẹ tự ngã mà.
Hạ Kỳ Như tỏ vẻ vô tội, bà Hà tức gần chết, ngón trỏ chỉ về phía cô có chút run rẩy, muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
- mẹ, chuyện gì vậy?
Đúng lúc này Hà Nguyệt Nhi trở về, thấy bà Hà ngã dưới đất liền vội vã chạy tới đỡ bà lên đồng thời lên tiếng quát nạt Hạ Kỳ Như.
- cô làm gì thế hả? Thấy mẹ tôi ngã mà không biết đường đỡ bà dậy à?
Mẹ tôi?
Ha, quả nhiên thái độ tốt đẹp trước đó đều chỉ là một vở kịch mà.
Cái gì mà tỷ muổi tình thâm, gia đình đoàn tụ, rồi bù đắp các kiểu.
Phi.
Không hổ danh là diễn viên nổi tiếng mà.
- lại không phải tôi đẩy mẹ ngã, chị gào lên với tôi làm gì?
"Tiểu chủ nhân, cô sờ thử lương tâm mình xem có thấy đau không?"
"Không có nha."
"..."
Được rồi, nó không nên quá kỳ vọng ở cô.
Tiểu Hắc lựa chọn tử trận, an an tĩnh tĩnh làm một dải ruy băng buộc gọn gàng ở cổ tay Hạ Kỳ Như.
- Hà Nguyệt Vy, cô đừng có không biết tốt xấu.
Ta chính là không biết tốt xấu thế đấy.
Mà thôi vào chính sự nào.
- đến đủ rồi nhỉ?
Hạ Kỳ Như đột nhiên nói một câu như thế, chưa đợi hai người kia phản ứng, cô đã bẻ khớp ngón tay từ từ tiến đến chỗ hai người kia, vẻ mặt âm trầm như ác quỷ đến từ địa ngục.
Không, không phải giống như mà cô chính là ác quỷ bò ra từ địa ngục.
...