《 [ xuyên nhanh ] nữ phụ toàn năng》
Tác giả: Bồ Đào Quả Trấp
E.d.i.t+ B.e.t.a: NPQ
Bạch Nguyệt dựa vào kí ức trong đầu nên dễ dàng tìm được lớp mình, khi trở lại đã qua tiết thể dục, nhìn Bạch Nguyệt tiến vào phòng học, chỉ có lác đác vài người hỏi tình huống của thân thể cô, phần lớn là những người ngẫu nhiên quay đầu lại rất nhanh đã xoay đi chỗ khác.
Cô đi đến chỗ ngồi của mình mới phát hiện trên ghế có một bạn nữ đang ngồi đưa lưng về phía mình, mặt đầy vui vẻ nói chuyện với bạn cùng bàn của cô, hoàn toàn không nhận ra Bạch Nguyệt đã tới gần. Nhưng trong lúc vô tình ngẩng đầu, bạn cùng bàn của Ôn Bạch Nguyệt đã thấy cô, ngây người một lúc, duỗi tay đẩy đẩy cô gái bên cạnh ý bảo nhìn đằng sau.
Cô gái bị cắt ngang tỏ vẻ không kiên nhẫn, một bên không vui hỏi “Ai thế”, một bên quay đầu tới nhìn về phía sau mình. Nhìn thấy Bạch Nguyệt, cô gái vội ngừng miệng, ngẩn ngơ chuẩn bị đứng dậy.
Bạch Nguyệt giơ tay ngăn lại, nhanh nhẹn thu thập mấy quyển sách giáo khoa, thuận tay cất áo khoác Hạ Lẫm vào cặp sách, nghĩ lần sau gặp Hạ Lẫm sẽ trả cho hắn. Hơi gật đầu với bạn nữ đang xấu hổ: “ Cậu cứ ngồi ở đây đi, tiết sau tớ xin nghỉ.” Ngữ khí của cô vẫn lãnh đạm giống trước đây.
Tuy rằng từ trong trí nhớ, cô biết quan hệ của Ôn Bạch Nguyệt và bạn học đều không thân thiết, nhưng cũng không ngờ nó có thể mới lạ như thế này, học chung gần một năm, quan hệ của Ôn Bạch Nguyệt và những người này chẳng khác gì người xa lạ. Mà trong trí nhớ Ôn Bạch Nguyệt thì bạn nữ trước mặt cũng từng xuất hiện qua, nhưng bây giờ Bạch Nguyệt chỉ thấy thoạt nhìn cô ấy khá quen mắt, lại không nhớ ra tên người ta. Học chung một năm mà đến tên cũng không gọi được, bởi vậy có thể thấy Ôn Bạch Nguyệt không có bạn bè nào. Thật lòng mà nói cũng là điều có thể tha thứ, ở phương diện này cô cơ hoàn toàn không qua tâm gì.
Nhưng bây giờ Bạch Nguyệt cũng không muốn so đo, bụng ẩn ẩn co rút đau đớn làm cô phiền lòng, hơn nữa cô nhìn thời khóa biểu phía trước, tiết sau là tiết Ôn Bạch Nguyệt ghét nhất: Địa lý. Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, Ôn Bạch Nguyệt có tâm nguyện “Trốn học” là được nhất, cho nên Bạch Nguyệt dứt khoát thu dọn sách giáo khoa, chuẩn bị chạy thoát tiết sau, tìm một chỗ mượn mấy quyển sách củng cố kiến thức một chút.
Nguyện vọng Ôn Bạch Nguyệt tuy có “Không làm học sinh tốt”, nhưng Bạch Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình không thể hoàn toàn từ bỏ học tập, rốt cuộc thì có khả năng cô sẽ sống ở thế giới này cả đời, dù sao cũng phải vì chính mình tính toán cho tương lai. Đời trước cô cũng chỉ là học sinh bình thường, không gây được sóng gió to lớn, sau này nếu muốn đấu tranh với mẹ Ôn, thi đại học thật tốt để an cư lạc nghiệp là vô cùng quan trọng.
Tuy nói ở đời trước, cô đã học mấy năm đại học, nhưng Bạch Nguyệt đã sớm quăng hết kiến thức cấp ba ra sau đầu, bây giờ muốn nhặt nó lên một lần nữa nhặt lên cũng không dễ dàng, cô cũng chỉ có thể cố hết sức.
……
Trên sân thượng có cái bồn hoa nhỏ, không biết ai đặt, bên trên bồn hoa dẫn vào một lều hoa tử đằng xanh um, lúc này hoa đã nở vô cùng đẹp, cúi xuống là nhìn cánh hoa màu tím bị gió thổi qua liền nhẹ nhàng lay động, đẹp không sao tả xiết, cách bồn hoa vài bước, chỗ xa có mấy cái ghế nằm, trên ghế vương vài vụn cánh hoa màu tím.
Hạ Lẫm thở phì phò đứng trước cửa sắt của ban công hít thật sâu hai lần mới nhẹ nhàng đẩy cửa. Khi hắn chạy về lớp học, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Ôn Bạch Nguyệt chịu đựng thân thể không thoải mái mà vẫn tiếp tục đi học, không ngờ người luôn luôn không trốn học lại không ở lớp. Hắn lo lắng cho Ôn Bạch Nguyệt, đi khắp nơi để hỏi, vừa vặn có học sinh gặp qua Ôn Bạch Nguyệt, hắn mới sờ soạng tìm lên đây.
Cửa sắt bị đẩy ra lặng yên không một tiếng động, đi vài bước chuyển qua chỗ ngoặt, tầm nhìn chậm rãi xuất hiện cảnh tượng khiến Hạ Lẫm ngây ngẩn cả người ngay lập tức.
Trên đường đến đây hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần, không lâu trước đây mình đã đào tẩu rất mất mặt, gặp cô lần nữa thì lời đầu tiên nói là gì, vẻ mặt nên thế nào. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không ngờ, khoảnh khắc hai người gặp nhau là lúc thiếu nữ đã ngủ không hề phòng bị.
Theo bản năng hô hấp Hạ Lẫm ngừng lại một chút, đến tiếng bước chân cũng cố tình nhẹ xuống, chậm rãi đến gần thiếu nữ đang dựa vào ghế dài, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Lúc này cô nghiêng đầu nằm trên ghế, mặt giãn ra, đôi tay đặt trước người, bàn tay ôm lấy một quyển sách, thấp thoáng vết ố vàng ở dưới bìa sách, mười ngón tay thiếu nữ nhỏ dài. Ánh mặt trời từ khe hở cây tử đằng cành lá quấn quanh chiếu ánh sáng xuống dưới, nhuộm vàng lông tơ trên vành tai cô, lấn đến sườn má và phần cổ, da thịt trắng nõn như lòng trắng trứng gà, trắng như tuyết.
Không biết gió từ nơi nào thổi tới khiến hoa tử đằng trên đỉnh đầu thiếu nữ đong đưa, vài cánh hoa rời cành lá bay xuống dưới, dừng ở góc váy thiếu nữ, lại theo góc váy phất phơ phiêu phiêu bay xuống mặt đất.
Hạ Lẫm chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc một câu cũng nói không nên lời. Theo bản năng nắm tay chống lại ngực, cảnh tượng trước mắt in vào lòng hắn, hình như làm trái tim hắn run lên khác thường, có lúc như đập chậm lại khiến hắn hít thở khó khăn, có lúc lại như đập đến cực nhanh khiến hắn cảm thấy ngực mình giống con thỏ không an phận,nhảy nhót khắp nơi có khi giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi ngực mình.
Hắn căng cứng người đến ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, tay chân căng chặt, môi nhấp gắt gao nhìn cô lúc ngủ mơ, sắc mặt cô hòa hoãn không còn là thiếu nữ lãnh đạm, ngay cả chớp mắt hắn cũng không muốn, cứ ngơ ngác nhìn thiếu nữ như thế, trái tim dần chậm rãi yên ổn, bình thường Hạ Lẫm không có tính nhẫn nại, thế nhưng không ngờ hắn có thể lẳng lặng mà nhìn cô thật lâu, thời gian như mây bay thật nhanh đã trôi qua.
“ Cộp ”.
Không biết qua bao lâu, có tiếngquyển sách rơi xuống đất vang lên, như đột nhiên từ trong mơ trở về hiện thực, không tìm được phương hướng, ngay lập tức hắn nhìn thấy thiếu nữ hơi rung lông mi, nội tâm hắn lập tức hoảng loạn vô cùng, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, theo bản năng mà nhảy dựng lên, đành chui vào chỗ ngoặt gần bồn hoa, may mắn bồn hoa nhiều hoa tươi, vừa vặn che thân thể hắn một cách hoàn hảo.
Chỉ là mới vừa ngồi xổm xuống, Hạ Lẫm liền ảo não*, hắn không làm cái gì trái với lương tâm sao lại phải lén lút thế?! Ý nghĩ mới vừa nổi lên trong đầu, hắn đã điều chỉnh vẻ mặt, muốn đứng dậy. Trong lòng duy nghĩ cách đối mặt với cô, đầu tiên nhất định phải làm như không có việc gì, chào hỏi Bạch Nguyệt, tỏ vẻ hai người gặp nhau hoàn toàn là trùng hợp.
(*) Ảo não: Buồn bã rầu rĩ, trông đến thảm hại như mất hết sinh khí
Nên nói: " Trùng hợp thật, cậu cũng trốn học sao?”, “ Cậu cũng tới nơi này ngủ à?”, Lấy cái gì làm mở đầu được đây?
Cho dù trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi đang chuẩn bị đứng dậy, Hạ Lẫm từ khe hở bụi hoa thoáng nhìn thiếu nữ mang ánh mắt nghi hoặc đảo qua, lập tức đầu óc đã trống rỗng, trung thành với hành vi cái gì cũng không nghĩ ra, thành thành thật thật mà ngồi xổm xuống một lần nữa. Vì động tác mạnh quá mức cho nên hắn “ Bộp ” một tiếng đầu đã đập vào bồn hoa.
“……”
Hạ Lẫm cố gắng rũ đầu xuống thật thấp, dùng sức để đầu ở trên đùi, sống không còn gì luyến tiếc. Nội tâm càng là bi phẫn không thôi, giống như người cao cao tại thượng nhưng tất cả việc hắn làm tất đều dại dột khiến người giận sôi. Nhớ lại, Hạ Lẫm không nhịn được phải che mặt lại, không nỡ nhìn thẳng. Rõ ràng mỗi lần thấy cô đều muốn mang bộ dáng tốt nhất của chính mình cho cô xem. Bây giờ vĩnh viễn để lại cho cô đều là bộ dạng mình chật vật bất kham, cứ tưởng tượng như vậy, tức khắc Hạ Lẫm trở nên nản lòng thoái chí dứt khoát bất chấp tất cả, đột ngột đứng lên từ bồn hoa bên kia, cách bồn hoa cùng Bạch Nguyệt bốn mắt nhìn nhau.
Tuy rằng Bạch Nguyệt đã có dự cảm, nhưng vẫn bị con người đột nhiên đứng lên làm giật mình lùi lại một bước nhỏ, cô suy xét người trước mặt, trên mặt hắn tràn ngập dòng chữ “Sống không còn gì luyến tiếc”, thiếu niên cuối cùng không nhịn được mà cong cong khóe môi.
“ Chào cậu”
Trong một ngày cô đi vào thế giới này đã là lần thứ hai nhìn thấy Hạ Lẫm, thoạt nhìn người trước mặt vẫn là một bộ dáng lỗ mãng hấp tấp. Cái trán Hạ Lẫm đã đỏ bừng một chỗ, đầu tóc lộn xộn, còn không cẩn thận cọ một đoạn lá cây màu xanh lục, là nguyên nhân khiến người hiếm khi nhu hòa như Bạch Nguyệt lại mỉm cười. Hắn ngây ra, ánh mắt thẳng lăng ngơ ngác, nhìn qua giống như một đứa ngu đần.
Bạch Nguyệt cảm thấy hình như mình đã chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của Ôn Bạch Nguyệt. Cô nhìn Hạ Lẫm như vậy, lòng đã mềm mại hơn. Người trước mặt là thiếu niên có tình cảm quá mức sạch sẽ thuần túy, trong suốt giống như thủy tinh, khiến người vừa thấy đã không nhịn được mà mỉm cười phát ra từ nội tâm. Cố tình hắn luôn không biết, còn nghĩ vì mình làm ra hành động không đủ thoả đáng mà lòng ảo não. Hắn nào biết mỗi lần hai người gặp mặt, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên cũng đủ chọc người vui.
“ Sao thế?” Thấy Hạ Lẫm còn đang nhìn mình đến sững sờ, Bạch Nguyệt dứt khoát đi đến trước người hắn, nhấc tay để trước mắt hắn lắc nhẹ, dù chưa lấy lại tinh thần, hắn vẫn theo bản năng bắt được tay Bạch Nguyệt, bóp một chút đã cảm giác không đúng.
Từ nhỏ Hạ Lẫm đã là đứa nhóc thô lỗ có bé gái nào lại gần cũng đều bị hắn đuổi đi. Từ lúc Hạ Lẫm mới bảy tám tuổi mẹ hắn muốn cho hắn một cái hôn chúc ngủ ngon như thường lệ đã bị Hạ Lẫm dùng lời lẽ chính đáng mà ghét bỏ. Tuy rằng lúc trước hắn có ôm Bạch Nguyệt đưa cô đến phòng y tế, nhưng đang sốt ruột thì làm sao sẽ còn chú ý tới những thứ khác. Lại nói tiếp, trừ mẹ mình xem như mười mấy năm qua lần đầu tiên Hạ Lẫm tiếp xúc với cô gái khác.
Hạ Lẫm kéo linh hồn đang phiêu phiêu lại, tất cả lực chú ý đều tập trung vào bàn tay trước mặt mình, nín thở cảm nhận được bàn tay này khác với tay con trai ngang ngạnh. Thiếu nữ tuy rằng gầy ốm, nhưng tay lại mềm như bông, lúc nắm dường như không xương, tựa như dùng một chút lực cũng có thể siết đỏ, da cô tinh tế mềm mại, nắm trong tay lại như một đuôi cá, cho người ta một loại ảo giác không cẩn thận sẽ thoát ra ngoài, làm cho Hạ Lẫm muốn dùng lực nắm lấy không cho cô thoát ra, lại sợ hãi một khi không cẩn thận sẽ niết cô đau, trong lúc khẩn trương bàn tay đã dính đầy mồ hôi lạnh.
Bạch Nguyệt bị hắn nắm tay có chút không thoải mái muốn tránh đi đã bị Hạ Lẫm theo bản năng nắm chặt.
“ Cậu làm gì vậy?” Bạch Nguyệt ngửa đầu, khẽ nhíu mày nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Hạ Lẫm trốn tránh, Bạch Nguyệt nhìn cổ hắn và bên tai lại bắt đầu đỏ lên, nắm lấy tay mình càng ngày càng chặt, nắm đến mức Bạch Nguyệt đã đau đến suýt xoa, hắn lại vội vàng buông lỏng ra chút, ngón tay run nhè nhẹ, nhưng mà vẫn là cố không buông tay. Ấp ủ lời nói thật tốt, sau một lúc lâu hắn mới quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt một hồi lâu, há miệng thở dốc muốn nói cái gì, trong cổ họng lại không thể phát ra một âm thanh nào.
Bạch Nguyệt đợi một lúc, không biết hắn có chịu nói gì không nên giật giật cánh tay, ý bảo Hạ Lẫm buông tay mình ra. “ Cậu không nói thì tớ phải về lớp, còn có thể vừa kịp tiết cuối cùng".
“Không đừng!”
Vừa nghe thấy cô nói phải đi, lập tức Hạ Lẫm sốt ruột, đột nhiên túm tay Bạch Nguyệt, kéo cô tiến tới gần mình vài bước. Cũng bất chấp thẹn thùng, trực tiếp nhắm hai mắt rống lên: “Không được đi! Ôn Bạch Nguyệt, tớ, tớ có lời muốn nói với cậu!”