Trần Dịch Sâm nắm lấy tay Lê Viện, bước đi từ ngoài vào.
Đường Ngọc Kiều đứng đấy nhìn bóng dáng hai người, quay sang nói chuyện cùng Trần Dịch Bác: “Bác lang, đại ca có phải nổi giận hay không?”
Trần Dịch Bác cười ôn nhu với Đường Ngọc Kiều: “Đồ ngốc, chẳng lẽ bởi vì hắn nổi giận nàng liền phải gả cho hắn sao? Nàng hiện tại chính là người của ta rồi.”
Nghe vậy Đường Ngọc Kiều cả gương mặt liền ửng hồng xấu hổ: “Bác lang, chàng nói bậy cái gì đó? Ta đương nhiên là người của chàng rồi. Đời này đều là người của chàng.”
_______ Đường phân cách đến cắt ngang đôi tra nam tiện nữ a~_______
Khi Trần Dịch Sâm cùng Lê Viện đi vào đại môn, tầm mắt mọi người liền dừng lại trên người bọn họ.
Toàn bộ những ánh mắt ấy đều tràn đầy khí lạnh cùng ác ý. Tựa như bọn họ đều khoác lên mình bộ da rắn, muốn dùng nọc độc bên trong cơ thể giết chết hai người họ.
Trần Dịch Bác cùng Đường Ngọc Kiều cũng đi theo vào trong. Những ánh mắt đó lập tức thay đổi, tựa như đông qua xuân đến, băng tuyết giá lạnh đều bị hòa tan, chỉ còn ý xuân ấm áp.
“Nếu đều tới đông đủ rồi, chúng ta liền giải quyết sự tình kiệu hoa đưa nhầm phòng tối qua đi.” Tĩnh An hầu nhìn về phía hai tân nương. “Các con có nghĩ ra biện pháp gì không?”
Đường Ngọc Kiều cùng Lê Viện là tân nương tử, loại chuyện này không tới phiên các nàng mở miệng. Tĩnh An hầu hỏi như vậy, không phải là muốn nghe ý kiến các nàng mà đơn thuần chỉ là hỏi theo lẽ.
Nữ nhân là những người phải sống phụ thuộc, vận mệnh của họ bị nắm giữ trong tay nam nhân. Thậm chí chuyện sinh tử của các nàng cũng phải dựa vào ý tứ của Trần Dịch Sâm cùng Trần Dịch Bác.
“Đại ca, ai cũng không nghĩ đến được chuyện sẽ phát sinh theo hướng này. Chỉ là sự việc đã thành ra như thế, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Vì giữ mặt mũi của hai nhà, bây giờ việc phải làm là tìm một lý do tốt để giảng hòa. Bất quá từ chuyện này cũng có thể nhìn ra, nhân duyên của chúng ta đã được ông trời định đoạt rồi. Đã vậy thì cứ nên thuận theo ý trời đi.” Trần Dịch Bác nói.
Trần Dịch Sâm cười nhạo một tiếng: “Có phải ý trời định đoạt hay không, ta sẽ điều tra rõ. Nếu để ta biết có người dám tính kế ta, nhất định hắn sẽ sống không bằng chết.”
“Cái loại hỗn trướng, lời nói như vậy có thể nói bậy ra sao? Cái gì gọi là sống không bằng chết hả?” Tĩnh An hầu trừng mắt Trần Dịch Sâm nói: “Chẳng lẽ Nguyễn gia tiểu thư còn không xứng với ngươi?”
Trần Dịch Sâm nhìn về Lê Viện đứng bên cạnh.
Lê Viện bĩu môi, trong mắt tràn đầy u oán.
Đôi mắt hắn liền trở nên ôn nhu, đem nàng ôm vào trong ngực: “Đây là nữ nhân của ta. Mà đã là nữ nhân của ta, dĩ nhiên có ta bảo vệ. Mặt khác ta cũng chỉ tới thông báo cho các ngươi, từ hôm nay trở đi nếu ai dám trêu chọc nữ nhân của ta, hang xà động rắn của ta đã lâu không dùng liền mở rộng cửa tiếp đón kẻ đó. Nữ nhân của ta thân thể yếu mềm, những quy củ như mỗi ngày phải kính trà cũng đừng tìm đến nàng. Nàng cưới vào cửa không phải để làm nô tì tới hầu hạ các ngươi. Chút này sức lực của nàng, còn không bằng dưỡng thân thể cho tốt để sinh nhi tử cho ta.”
“Ngươi! Ngươi đúng là cái đồ bất hiếu. Nàng gả đến Trần gia, chẳng lẽ không nên thỉnh an kính trà cho bá mẫu sao hả?” Tĩnh An hầu nổi giận.
“Hoàng Thượng đã từng chính miệng khen ta trung hiếu, hầu gia hiện tại lại nói ta bất hiếu. Đây là ý muốn bảo Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc nói sai lời sao?” Trần Dịch Sâm khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi cút đi cho ta. Bản hầu không muốn nhìn thấy ngươi.” Tĩnh An hầu bắt lấy chén trà bên cạnh, hung hăng mà quăng đến.
Trần Dịch Sâm giơ tay lên phất ống tay áo, chén trà bắn bay, đụng vào bên cạnh cây cột thượng, tức khắc nước trà bên trong đều văng ra.
“A!” Đường Ngọc Kiều duyên dáng kêu to một tiếng.
Trần Dịch Bác vội vàng hỏi: “Nàng có bị thương không?”
Ngay lúc này, Trần Dịch Sâm ôm thân thể lấy Lê Viện đi ra cửa. Cái gì kính trà? Căn bản là hắn không có ý này. Tĩnh An hầu tức giận đến phồng mũi trừng mắt, ngoài ra hắn cũng không còn cách nào hả giận.
Lê Viện ngước lên nhìn nam nhân đang ôm mình.
Hắn cả người tản ra hơi thở âm trầm, tựa như mới từ địa ngục bò ra tới. Nhưng thời điểm nàng nhìn hắn, hắn lại chuyển thành bộ dạng ôn nhu như nước.
“Chúng ta không kính trà, như vậy thật sự có ổn không?” Lê Viện hỏi.
“Nàng muốn đi vào đấy quỳ xuống dập đầu với những người đấy?” Trần Dịch Sâm bộ dạng không vui mà hỏi ngược lại nàng.
“Không phải. Ta chỉ là lo lắng người khác nói ra nói vào. Như vậy đối với thanh danh của chàng không tốt.” Lê Viện lắc đầu trả lời.
“Bản tướng quân sẽ để ý mấy lời nói đấy sao?” Trần Dịch Sâm nhẹ nhàng nhéo lấy gương mặt non mịn của nàng. “Về sau bọn họ sai người đến tìm nàng, nàng cứ bảo rằng thân thể không khỏe, không cần để ý tới bọn họ. Đừng có ngốc ngốc ngơ ngơ liền bị bọn họ lừa gạt đi. Đến khi bị thương rồi thì cũng đừng trách ta không cảnh cáo nàng trước.”
“Phu quân nói như thế nào, ta liền nghe như thế nấy. Ta chỉ nghe theo phu quân.”
༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐ ༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐
Vì đang trong dịch nên tui rảnh rỗi, sẽ cố chạy cho nhanh ra chương. Nhưng mà edit liên tục mắt tui cũng muốn đình công rồi hic.. QvQ