Edit: Ochibi (khong9chu)
Dọn dẹp đồ vật nằm loạn gọn gàng, cẩn thận quét lại kho hàng lần nữa. Chờ lúc nương của cô trở về, bên trong đã ngăn nắp sạch sẽ.
“Như Ý, là con làm?” Từ mẫu kinh ngạc.
“Dạ vâng, dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi.” Từ Như Ý xoa xoa eo có chút mỏi.
“Chắc là mệt muốn chết rồi? Như Ý này, lần sau không được như vậy. Thân thể con yếu đuối, chỗ nào có khả năng làm việc nặng này?” Từ mẫu đau lòng cực kỳ.
“Nương, đúng là vì thân thể yếu đuối, mới là nên vận động nhiều.”
Từ mẫu nhìn nữ nhi đột nhiên trở nên hiểu chuyện, vui mừng đồng thời cũng nghi hoặc, “Như Ý, tại sao con lại nghĩ tự mình quét dọn?”
“Nương, nữ nhi đau lòng cho người, này còn không tốt sao?” Từ Như Ý cười cười, cô chuyển đề tài, “Đúng rồi, Lâm Nhị Nương vừa rồi tới nói, trời sẽ nhanh chuyển xấu đi. Chúng ta tìm người tới thu lúa đi.”
“Được rồi, nhìn thấy con như vậy, nương đương nhiên cảm thấy tốt. Nhưng mà, con cũng đừng mệt. Ta nhìn thấy trời không giống như là muốn chuyển xấu đi đâu?” Từ mẫu kỳ quái, nghi hoặc nhìn nhìn phía bên ngoài.
“Có lẽ hiện tại nhìn vẫn chưa thấy được. Nhưng Lâm đại ca nếu đã nói như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn.”
“Ừ, Như Ý con nói đúng. Đứa nhỏ Dật Dương này, là đứa duy nhất trong thôn chúng ta đọc qua sách. Nó đã nói, thì chắc chắn sẽ có việc này. Vậy ngày mai nương liền bắt đầu thu hoạch dần dần.”
“Nương, người một mình, nhất định không kịp. Chúng ta tìm người tới giúp đỡ đi.”
Từ mẫu kéo tay cô, nhìn nhìn nhà nghèo rớt mồng tơi, có chút khó xử thở dài.
“Ai, Như Ý, lúc cha con đi ông ấy đã nợ rất nhiều tiền, đến năm nay vẫn chưa trả hết, tiền đâu mà thuê công nhân đây?”
“Nương, chuyện tiền nong người không cần nhọc lòng, giao cho con là được. Nương chỉ nên lo thu xếp trong đất.”
Từ mẫu nghĩ thầm, nữ nhi tuy rằng hiểu chuyện, nhưng luôn được nuông chiều, hẳn không biết kiếm tiền rất nhiều gian nan đi? Đến lúc đó nàng liền đem của hồi môn cuối đáy hòm ra tới là được.
Từ mẫu đi rồi, không biết từ chỗ nào xuất hiện một tiểu hài tử, đứng trước mặt Từ Như Ý.
Cậu đại khái khoảng mười một, mười hai tuổi, mặc áo khoác ngoài màu xám, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động không ngừng.
“Từ Như Ý! Ngươi lại khi dễ nương ta, phải không!” Từ Xuân chặn đường đi của cô, chống nạnh quát. Đó là tiểu nhi tử của Từ Lương Thị, Từ Xuân.
“Đúng vậy.” Từ Như Ý hào phóng trả lời.
“Hay lắm, vậy mà dám thừa nhận, hãy xem ta giáo huấn ngươi một trận!” Từ Xuân tuy rằng tuổi không lớn, nhưng từ nhỏ sinh hoạt ở nông thôn, một thân cậy mạnh.
Lúc này, cậu hung tợn nhào tới, muốn đối phó với Từ Như Ý.
Từ Như Ý học qua Tae Kwon Do, tiểu hài tử thế này vẫn là dư sức.
Từ Xuân chỗ nào là đối thủ của cô? Bị đánh bò trên mặt đất vài ba lần. Nhưng trong miệng cậu quật cường, “Ngươi, ngươi dám đánh trả?”
“Hửm? Ta phải nên ngồi chờ ngươi đánh sao? Lên đi, chúng ta đánh tiếp.”
Từ Xuân hét lớn một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy. Nhưng không tới vài cái, lại bị đả đảo.
“Lại đến đi.”
Từ Xuân sao có thể chịu phục? Nhanh chóng lại bò lên. Nhưng mà, chưa được hai đòn lại té ngã trên đất.
“Lên, tiếp tục.”
“Không tới nữa, ngươi bắt nạt người! Nương……” Từ Xuân đánh không lại, bắt đầu ngồi dưới đất chơi trò ngang ngược.
“Giọng quá nhỏ, để ta giúp ngươi kêu.” Từ Như Ý cười, đi ra sân, “Mọi người mau đến xem, Từ Xuân bị nữ hài tử đánh quá thảm, giờ nằm sấp xuống đất khóc luôn này!”
Từ Xuân đúng là ở tuổi tranh mạnh háo thắng, nghe lời này so với bị đánh càng chịu không nổi, từ trên mặt đất lăn long lốc bò dậy, xoa nhẹ cái mũi ngăn cô lại.
“Ta mới không bị nữ hài tử đánh thảm!”
11/1/2020