[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 124: Nông Môn Kiều Nữ VS Tướng Công Trạng Nguyên (8)




Edit: Ochibi
Mặc dù giống như Từ Lương Thị nghi ngờ cô, Từ mẫu cũng sẽ vì cô che chở nói tốt.
“Như Ý nhà ta vẫn luôn liền rất hiểu chuyện, các ngươi không biết đừng nói bừa.”
Ngay cả Từ Xuân cũng nhịn không được vì cô nói tốt.
Tiểu hài tử là dễ dàng bị thu mua nhất, lần đầu tiên ăn đồ ăn ngon miệng đến như vậy, cậu kiêu ngạo mà nói: “Tỷ tỷ của ta vốn dĩ xinh đẹp lại có khả năng, muốn cưới được tỷ ấy đương nhiên không thể là người bình thường!”
Cậu nói như vậy có hiềm nghi khoe khoang, nhưng xác thật cũng không sai.
Một nữ hài nhi xinh đẹp như vậy, cần mẫn lại có khả năng, có cô là vốn niềm cao ngạo của mình. Huống hồ, Từ Như Ý hiện tại, sau khi tiếp xúc gần gũi sẽ phát hiện, cô cũng không như trong tưởng tượng khó ở chung.
Chờ Từ gia thu hoạch xong lúa, Từ Như Ý liền đánh chủ ý lên những quả nho khe suối.
Vườn nho treo đầy quả nho nặng trĩu, một đám vừa tròn vừa to, cô chính là vẫn luôn yên tâm.
Thừa dịp trước khi mưa to kéo đến, cần đem chúng nó thu hồi.
Cô ra cửa, một mình một người đi đến khe suối nhỏ trước kia. Quả nho trong rừng, lá cây xanh mượt, quả hồng hồng, nhìn liền thập phần đẹp mắt.
Từ Như Ý đang không biết nên xuống tay từ đâu, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Cô quay đầu, bắt gặp nam nhân đứng cách đó không xa, chủ động cười chào hỏi: “Lâm đại ca.”
“Muội tử Từ gia, muội ở chỗ này làm gì?” Lâm Dật Dương bên tai ửng đỏ. Hiển nhiên hai nam nữ độc thân ngoài ý muốn tương ngộ ở chỗ này vẫn là có chút xấu hổ.
“Ta nhìn một vườn nho lớn như vậy, mà hoang phế quá đáng tiếc. Muốn hái về tìm điểm hữu dụng.” Từ Như Ý hào phóng đáp.
Lâm Dật Dương kỳ quái, “Nho dại có thể có ích lợi gì?”
Từ Như Ý nghiêng đầu, cô khẽ cắn môi suy tư một lát, “Lâm đại ca, ta nói nhưng huynh không được cho người khác biết nha!”
Lâm Dật Dương ngoài ý muốn, cô cư nhiên thực sự có chỗ trọng dụng sao? Hơn nữa, này dường như là bí mật chỉ chia sẻ với hắn! Nghĩ đến đây, Lâm Dật Dương liền có chút cảm xúc mênh mông.
“Được thôi! Muội tử nếu tin, hãy nói đi!”
“Ta dùng để ủ rượu.”
“Ủ rượu? Muội biết ủ rượu?”
“Phải, cha ta trước kia nghe người ta nói về nó, nhưng mà còn chưa thực tiễn đã qua đời. Ta muốn thay ông ấy hoàn thành tâm nguyện này.” Từ Như Ý thuận miệng biên đạo.
Dù sao cha cô đã sớm không còn nữa, có cái gì cô không nên biết đến, cứ đẩy hết trên người ông ấy đi.
Còn Từ phụ làm sao sẽ hiểu mấy cái này đó? Thực xin lỗi, đây sẽ là chuyện cô không thể biết được. ╮ (  ̄▽ ̄) ╭
Lâm Dật Dương chỉ cười cười, không có cách phản bác bất cứ thứ gì. Chỉ nghe nói cao lương có thể ủ rượu, gạo nếp có thể ủ rượu, không biết những quả nho chua ê răng cũng có thể ủ rượu.
Nhưng hắn không nên đả kích Từ Như Ý, liền nói: “Vậy muội tử nghỉ ngơi đi, ta tới giúp muội hái!”
Từ Như Ý cầu mà không được. Đừng nhìn Lâm Dật Dương là dân quê, thật ra có chút chủ nghĩa đại nam nhân! Thích nữ nhân nhỏ bé sẽ ỷ lại vào hắn, thích cảm giác được người khác ngưỡng vọng.
Vì thế cô vui sướng: “Thật tốt quá! Cảm ơn huynh, Lâm đại ca! Ta đang lo không có biện pháp một người làm đây!”
Âm thanh cô như nước suối trong vắt ngày hè, thấm vào ruột gan, làm Lâm Dật Dương nghe đến thoải mái, làm việc cũng phá lệ ra sức.
Đầu tiên là hắn tìm chút lá cây lớn đặt vào sọt Từ Như Ý mang đến, thật cẩn thận hái những chùm nho xuống, lấy lá bao quanh quả nho.
Từ Như Ý không quấy rầy hắn, đứng một lát sau liền rời đi.
Lâm Dật Dương vốn dĩ mười phần thuyết phục, nhưng thấy cô xoay người liền đi, không khỏi có chút mất mát.
Nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống trơn.
19/1/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.